Luân Hồi thôn.

Diệp Thần trở về, các thôn dân Luân Hồi thôn vốn đang căng thẳng, trong nháy mắt toát ra nụ cười.

Trong lòng họ rất cao hứng, cao hứng vì Diệp Thần, cao hứng vì Luân Hồi thôn.

"Chúc mừng chủ công chiến thắng trở về!"

"Chúc mừng chủ công chiến thắng trở về!"

"Chúc mừng chủ công chiến thắng trở về!"

Các thôn dân một tiếng tiếp một tiếng chúc mừng, nét mặt hưng phấn xuất hiện trên khuôn mặt mọi người.

Diệp Thần cười ha hả phất phất tay, lập tức đưa tới một tiếng hoan hô lớn hơn.

"Vạn thắng! Vạn thắng!"

Diệp Thần cười khẽ, xuống ngựa, dắt ngựa tiến về phía thôn trưởng Đại Trạch.

Triệu Hằng đã sớm đứng đợi, bộ dáng tươi cười theo sau Diệp Thần.

Lão biết, Diệp Thần nhất định là có rất nhiều chuyện muốn phân phó lão thực hiện.

Các thôn dân không có đi làm phiền Diệp Thần, họ biết, hắn làm lĩnh chủ có rất nhiều chuyện phải làm.

Diệp Thần ra khỏi cửa thôn, trở về cùng thôn trưởng Đại Trạch, các thôn dân đột nhiên kinh hô.

"Ôi trời ơi, đó... đó là... chiến mã?"

"Nhiều... nhiều chiến mã quá..."

"Đây... đây ít nhất phải mấy vạn con chiến mã?"

"Ta... Ta biết lĩnh chủ đại nhân vì Luân Hồi thôn ngăn chặn Ô Hoàn kỵ binh, nhưng cũng không nghĩ tới, Ô Hoàn kỵ binh... vậy mà... Đã vậy còn quá nhiều!"

"Cũng không nhìn một chút lĩnh chủ đại nhân chúng ta là ai! Lĩnh chủ đại nhân là mạnh nhất!"

"Mẹ ơi, lĩnh chủ đại nhân thật là lợi hại, lớn lên con cũng muốn đi lính, giúp đại nhân giành được thật nhiều thật nhiều đại mã ~ ˇ!"

"Thạch đầu ngoan nhất, nhớ kỹ nhé, không có lĩnh chủ đại nhân, một nhà chúng ta sẽ không có cuộc sống như bây giờ, là lĩnh chủ đại nhân thu nhận chúng ta, một nhà chúng ta mới được cứu sống!"

"Vâng! Thạch đầu đã nhớ! Thạch đầu nhất định sẽ báo đáp lĩnh chủ đại nhân, mãi mãi đi theo lĩnh chủ đại nhân."

...

Các thôn dân nhìn binh sĩ phía xa giành thắng lợi trở về, nhìn kia cả đàn cả lũ, đàn chiến mã số lượng trên hai vạn, từng người hưng phấn không kiềm chế được.

Luân Hồi thôn là lãnh địa của Diệp Thần, bọn họ là cư dân của lãnh địa, Luân Hồi thôn càng cường đại, tương lai bọn họ càng tươi sáng.

Mà ngay lúc này, khả năng cầm quyền của lĩnh chủ thực sự chứng minh điểm này.

Chưa được bao lâu mà Diệp Thần chẳng những đánh thắng trận, còn đem về hơn hai vạn con chiến mã.

Chỉ có người cường đại, không ai địch nổi, mới có thể làm được như vậy.

Mà Diệp Thần, lĩnh chủ bọn họ, đã thực hiện được! Luân Hồi thôn, thôn trưởng Đại Trạch.

Về tới nơi, Diệp Thần ôm Triệu Vũ trên chiến mã xuống, dẫn nàng cùng Triệu Hằng đi vào phòng khách.

Sau khi Diệp Thần ngồi vào ghế, Triệu Vũ đi thẳng vào phòng ngủ.

Triệu Vũ là nữ tử, không thể tham gia chính sự, nàng hiểu được, nên không đợi Diệp Thần lên tiếng đã tự giác rời đi.

Diệp Thần thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu được Triệu Vũ kỵ húy điều gì.

Tuy rằng Diệp Thần không để tâm đến việc này, bất quá vẫn phải chú ý đến cách nhìn của người ở thế giới này.

Bây giờ không vấn đề gì, nhưng sau này nhiều thuộc hạ hơn, loại chuyện này vẫn nên chú ý một chút.

Suy cho cùng, thế giới này là thế giới chân thật, mỗi người đều có mỗi suy nghĩ riêng.

Hơn nữa, đủ loại quan niệm càng là thâm căn cố đế, không phải nói sửa là có thể sửa được.

Lúc này, Triệu Hằng vẻ mặt hưng phấn khom người nói:

"Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công! Lần này chủ công đại thắng, thu được hơn hai vạn con chiến mã, đợi Luân Hồi thôn ổn định lực lượng là có thể vùng lên, xưng bá U Châu!"

Diệp Thần mỉm cười hỏi: "Bản vẽ và phương pháp phối chế giao cho ngươi đã phân phát hết chưa?"

"Khởi bẩm chủ công, đã phân phát, kỵ binh doanh, trọng kỵ binh doanh đều đã xây dựng xong xuôi, Minh Quang khải, giáo, thương, Ngưu Giác cung cũng đã bắt đầu chế tạo, chỉ có Bách Hoa Tửu còn cần thêm chút thời gian." Triệu Hằng khom người bẩm báo.

" Có chuyện gì khó xử sao? "Diệp Thần gật đầu, hỏi tiếp.

" Chủ công, Ngưu Giác cung cần dây cung, Luân Hồi thôn không có, cần phải mua trên thị trường, mà Bách Hoa Tửu, đẳng cấp tựa hồ rất cao, không giống như là rượu phàm trần, nữ nhưỡng tửu sư vẫn đang cố gắng nghiên cứu." Triệu Hằng giải thích.

(Nhưỡng tửu sư: thầy chưng cất rượu)

"Dây cung... Mua nhiều không cần lo lắng không đủ tiền dùng, hiệu quả cho người bắn cung trên chiến trường cũng không thể xem nhẹ! Hơn nữa, công thành phòng thủ đều cần dùng đến, còn có, mũi tên cũng phải dự trữ số lượng lớn."

Diệp Thần nói đến đây, hơi dừng lại rồi nói tiếp:

"Bách Hoa Tửu quả thực không phải là vật phàm trần, sản xuất quả thật có chút khó khăn, thế này, nói cho nhưỡng tửu sư kia cố gắng hết sức giảm bớt thành phần bên trong, cho dù là sau khi giảm bớt, so với rượu ngon phàm trần cũng mạnh hơn không chỉ trăm lần."

Triệu Hằng nghe đến đó thì ngây ra một lúc, sau đó mừng như điên khom người lạy nói: "Chúc mừng chủ công! Chúc mừng chủ công! Luân Hồi thôn có thể có thần vật này, nhất định nhanh chóng phát triển, cư dân an cư lạc nghiệp, quân đội đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!"

Diệp Thần cười ha ha một tiếng rồi mới hỏi: "Công trình kiến trúc đã xây dựng ổn thỏa chưa? Có thiếu hụt vật liệu gì không?"

"Khởi bẩm chủ công, công trình kiến trúc Luân Hồi thôn đều đã đầy đủ, hơn hẳn những thôn trang khác." Triệu Hằng vẻ mặt cao hứng nói.

Công trình kiến trúc của thôn trang chính là kiến trúc nền móng, mà ví dụ nổi bật là kỵ binh doanh, trọng kỵ binh doanh.

Nghe đến đó, Diệp Thần hài lòng gật đầu.

"Tính toán thời gian, hôm nay trí não Bàn Cổ sẽ khai thông hối đoái nghiệp vụ... Cũng tới lúc nên thăng cấp lãnh địa rồi...".

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Nay post chương trễ quá, sr mọi người nhen
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện