“Dù thế nào đi nữa, nếu chưa điều tra được lai lịch thằng nhỏ trước thì cũng không thể để nó ở chung với kẻ tình nghi được.” Nanzan đề nghị.

“Chúng ta cũng cần phải điều tra một chút về đứa nhỏ nữa.” Nanzan lên tiếng

“Đã mười giờ đêm rồi, phải sắp xếp như thế nào đây?” Suzuki thuận miệng hỏi.

“Nhưng không thể để nhóc nhỏ ở lại với kẻ đang bị tình nghi được. Ai mà biết tên biến thái kia sẽ làm gì với một đứa trẻ đáng yêu như thế này? Em có thể trực canh nhóc ở đồn cảnh sát, trên đường đi sẽ mua quần áo cho nhóc, gần đó cũng có nhà tắm công cộng nữa.” Nanzan cương quyết nói.

Xem ra vụ án kia kích thích Nanzan quá nhiều với rồi.Lắc đầu, Suzuki không nói thêm nữa, với tính cách của Nanzan, nhìn được cái hiện trường kia mà không nôn ra thì đã là quá tốt rồi. Khi ấy có một gã cảnh sát đi cùng đã ôm miệng sải bước thật nhanh ra khỏi hiện trường…

Sự tình cứ như vậy mà quyết định, Suzuki hỏi Thành Chu mấy vấn đề đơn giản thông qua Wasai rồi căn dặn Thành Chu nếu không có sự cho phép của cảnh sát thì tuyệt đối không được rời khỏi khuôn viên Yama Ongaky. Sau đó, mọi người giải tán.

Thành Chu đang khổ não nghe được tin cảnh sát mang nhóc con đi thì lòng nhẹ nhàng hẳn ra.

Con bà nó, cuối cùng cũng tống được Thần Chết đi rồi! Ngẫm lại xem, từ khi gặp phải thằng nhỏ này hắn chẳng gặp được một chuyện tốt nào! Nói không chừng nhóc quỷ đi rồi cũng sẽ đem vận rủi của hắn đi luôn.

Thành Chu nhìn thằng nhỏ ngoan ngoãn dị thường đi theo cảnh sát Nanzan ra cửa, mừng rỡ nhe răng cười với bóng lưng của nó.

Nhóc con thế mà chợt quay lại tặng cho hắn một cái mặt quỷ.

Éc! Thằng quỷ đói đòn!

Ngay lúc Thành Chu âm thầm thề với lòng sau này kết hôn sẽ sinh con gái chứ không phải con trai, Wasai đi ngang qua lạnh lùng nhìn hắn một cái.

“Tất cả những chuyện này, ngày mai tôi sẽ liên lạc với chi nhánh bên Trung Quốc, nếu có thể, tôi sẽ yêu cầu bên kia phái người khác tới, tốt nhất nên là người có thể đảm đương công việc. Tôi nghĩ những ngày sau này cậu sẽ không có thời gian và tâm tư tham gia hội thảo đâu.”

Thành Chu há hốc.

Điều đáng sợ nhất đã đến. Chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

“Ngài Wasai, tôi nghĩ mình làm được…”

“Shumei, nhớ kỹ lời tôi nói chưa? Ngày mai đừng quên liên hệ chi nhánh bên Trung đấy.”

“Vâng.” Người đàn ông nhỏ gầy tên Shumei gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Sau đó Wasai không hề nhiều lời, xoay người rời gian phòng.

Shumei ngẩng đầu nhìn bóng lưng Wasai, sắc mặt hơi phức tạp, tiện đà quay về phía Thành Chu đang vô cùng ủ rũ, dùng giọng Trung Quốc không được lưu loát cũng không được chuẩn xác mà an ủi: “Không cần lo lắng nhiều. Chuyện này không trách được anh. Anh yên tâm, ngày mai khi liên lạc với bên Trung, tôi sẽ giải thích cặn kẽ những chuyện này, không để người ta hiểu lầm anh đâu. Đêm nay anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi nghĩ anh chắc hẳn đã mệt chết rồi.”

Thành Chu ngẩng mặt, nở nụ cười cảm kích tính tình lương thiện của người nọ.

“Cảm ơn cậu, phiền cậu rồi.”

Quay đầu cười lại, Shumei nói lời chúc ngủ ngon rồi rời đi.

Bất động trong phòng một lúc thật lâu cho đến khi nữ chủ biệt thự Yama Ongaky đem dọn bàn ăn đi, Thành Chu lắc lắc đầu thở dài, đứng lên khỏi tấm chiếu Tatami.

Đi ngâm suối nước nóng cái đã, không biết ngày mai sẽ thế nào nữa.

Lẹp xẹp… lẹp xẹp… Hắn vừa cầm đồ tắm vừa tiến đến hồ nước nóng.

Có thể do đã quá khuya, bãi tắm cũng không còn bao nhiêu người. Anh nhà cởi quần áo tại phòng thay đồ, quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới, cầm bông tắm và xà phòng thơm đi vào bãi tắm.

Có người dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.

Hắn có chỗ nào kì quái đâu? Thành Chu khó chịu nghĩ thầm.

Vừa lúc có một ông già từ hồ tắm đi ra, khi đi ngang qua hắn liền tốt bụng nhắc nhở: “Anh bạn trẻ này, khăn tắm nên để ở phòng thay đồ thì tốt hơn đấy.”

“Gì ạ? Bác nói gì ạ?”

Bác già cười cười, biết đây là người nước ngoài.

Chỉ chỉ khăn tắm ở thắt lưng hắn, lại chỉ ra phía bên ngoài, bác giải thích đơn giản: “Khăn tắm nên treo ở phòng thay đồ cơ. Đồ dùng tắm táp này nọ ở đây cũng có, cậu dùng đồ ở đây là được rồi.”

“À à… Xin lỗi…” Hèn chi hồi nãy mới bị người ta nhìn như vậy.

Tuy rằng không biết vì sao lại không được đem khăn vào, nhưng quyết định nhập gia tùy tục, Thành Chu cảm ơn bác già rồi vội vã đem khăn mặt để lại phòng thay đồ.

Khi hắn quay về hồ tắm thì còn khá ít người, chỉ còn khoảng chừng hai, ba người đang ngâm mình trong bể nước nóng.

Khi hắn tắm sơ để ngâm mình và quay lại thì hồ nước nóng mà hắn hằng ao ước giờ chỉ còn mỗi một mình hắn.

Ha hả, cảm giác giống như bao trọn hết toàn bộ bãi tắm vậy.

Anh nhà đau khổ mua vui cho chính mình.

Hắt trượt xuống hồ, ngâm toàn bộ thân thể vào trong nước ấm, hai tay cánh tay khoát lên tảng đá ven bờ.

A ── thật sảng khoái…

Nhiệt độ trong nước tương đối cao, nhưng đối với một người mệt mỏi như hắn thì thế này mới tốt, lỗ chân lông khắp người như giãn ra. Hắn nhắm mắt lại thoải mái, đầu gối lên trên tảng đá cạnh bờ hồ, thả lỏng toàn thân, để mặc nước ấm dập dềnh nâng lên thả xuống.

Tâm tình dần dần buông lỏng, khi hắn vừa sắp rơi vào mộng đẹp thì… “Ùm!”… Bọt nước văng đầy mặt.

Đứa nào? Đứa nào mất dạy thế này? Thành Chu từ tư thế hưởng thụ chuyển thành ngồi dậy mắng người.

“Woa~~~!” Một gương mặt tròn trĩnh đáng yêu động lòng người xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

Ác quỷ! ! !

“Không phải nhóc mày đã đi với cảnh sát rồi sao?” Thành Chu lo lắng như chưa từng được lo lắng, há hốc mồm quát lên bằng tiếng Trung.

Nhóc con cũng quát lại, “Tôi quay về không được sao?”

“Nhóc mày trở về làm gì?”

“Tìm anh đó.”

“Tìm anh đây làm gì?”

“Bởi vì anh có vị rất ngon.”

“Ăn ăn ăn cái đầu nhóc mày đấy! Hồi nãy không phải đã ăn no rồi sao? Chờ đã, nhóc vừa mới nói gì vậy?” Hắn ngoáy ngoáy cái lỗ tai, hi vọng mình không nghe nhầm.

“Lời hữu ích không cần nói hai lần!” Nhóc con cởi truồng chống nạnh, gương mặt xỏ lá trông đáng yêu vô cùng.

Đáng tiếc, Thành Chu hoàn toàn không bị mê hoặc.

“Không phải! Ý anh mày là … Nhóc mày vừa nói cái gì? Tiếng Trung sao?” Mặt hắn lúc này có thể dùng bốn chữ “không thể tin được” để hình dung.

Nhóc con trợn trắng mắt trừng hắn.

“Tôi mà nói tiếng Nhật thì anh hiểu được không?”

Này… Thằng quỷ chết bầm! Dám coi thường hắn như thế! Giận!

“Anh mày là người Trung Quốc! Không lẽ đi nói tiếng Nhật cho nó tréo ngoe à? À mà nhóc mày là người Trung Quốc à?”

“La la la ~~” Nhóc quỷ lượn một phát rồi ngụp lặn giữa bể bơi rộng lớn, vừa bơi vừa hát.

Ừm, hát cũng không tồi. Thành Chu không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“Ê! Thằng nhóc chết tiệt, anh hỏi nhóc mày, nhóc rốt cuộc là người Trung Quốc hay Nhật Bản vậy? Ba mẹ nhóc đâu? Cảnh sát làm sao lại cho nhóc mày về đây thế hả?”

Nhóc nhỏ hất mặt, “Tôi nói với cảnh sát anh là ba tôi, sau đó bọn họ để tôi trở về.”

Cái gì?

“Mày nói như vậy mà bọn họ cũng tin?

Nhóc nhỏ gật đầu.

“Trời ạ!” Cảnh sát Nhật Bản sao lại có thể dễ dàng tin chuyện bịa đặt của thằng quỷ nhỏ như vậy!

Tiếng cửa khẽ vang lên, có người ló đầu vào.

“Xin quý khách thứ lỗi, đêm đã khuya xin đừng làm ồn, tránh ảnh hưởng đến những người khác!” Là tiếng nhân viên phục vụ.

“A, xin lỗi xin lỗi… Chúng tôi sẽ đi khỏi đây…” Thành Chu mặt đỏ tới mang tai rời khỏi bãi tắm, bồng lấy thằng nhỏ đang bơi lội thoả thích trong hồ, thuận tay tét vào quả mông tròn của nó mấy cái.

“Nhóc mày quậy cái gì vậy hả? Trẻ con phải biết giữ im lặng nghe chưa? Thiệt không biết nghe lời gì hết!” (Đổ thừa =)) )

Một đôi mắt to hừng hực lửa giận phóng tới.

Nếu tôi mà không rơi vào tình cảnh như bây giờ…  Hừ hừ! Tôi sẽ ghi sổ khoản nợ này đấy! Cơ mà tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ dám chơi chiêu với tôi như anh đâu!

“Hu hu hu ──! Mẹ ơi ──” Tiếng khóc vang trời khiến Thành Chu lẫn nhân viên phục vụ luống cuống chân tay.

Không cần phải nói, nhân viên phục vụ tự động đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu hắn.

Ai bảo anh đánh con người ta làm chi?

Thành Chu sức cùng lực kiệt ẵm lấy thằng nhóc đang uống Coca ừng ực, lê những bước nặng nề qua phòng khách của biệt thự Yama Ongaky, theo hàng lang nhỏ dẫn tới biệt viện bên ngoài của tập đoàn AHS.

Đã hơn mười một giờ khuya nhưng phòng khách của biệt viện lúc này vẫn còn năm, sáu người đang ngồi.Thì ra mọi người không đi ngủ như hắn nghĩ.

Thành Chu nhìn ra những người ngồi ở đó gồm có George, Dennis, còn có ba đồng nghiệp được rút thăm chọn vào chung phòng với hắn. Tuy rằng ở chung một phòng nhưng do hắn đến trễ cộng thêm sáng sớm bọn họ phải tản ra tìm nhóc nhỏ, nên vẫn chưa có dịp làm quen tìm hiểu, chỉ biết mỗi họ của nhau mà thôi.

Lịch sự chào mọi người một cái.

“Tối tốt lành. Ha hả, mọi người còn chưa ngủ sao?”

“Tối tốt lành.” Chỉ có George mỉm cười đáp lại hắn. Dennis và những người khách đều tránh đi cái nhìn của hắn.

Sao vậy cà? Thành Chu khó hiểu. Chào cũng đã chào, nhìn mọi người tương đối lãnh đạm, hắn cũng chẳng muốn nán lại, xoay người đi về phòng ngủ.

“E hèm, Thành Chu này…” George gọi hắn lại.

Thành Chu quay đầu lại, dùng ánh mắt để dò hỏi.

“À, chuyện này…” George có vẻ khó nói.

“Chúng tôi cùng George dọn ra phòng khác để bàn bạc một chút việc, mong anh không cảm thấy phiền..” Ai đó trong phòng lên tiếng với hắn.

Thành Chu nhớ người này hình như là người Hoa đang công tác ở chi nhánh Indonesia.

Hắn gượng cười bế nhóc nhỏ, nhún nhún vai, ra vẻ không hề gì mà trả lời: “Vâng, mọi người cứ bàn bạc đi, tôi ở bên này không thành vấn đề đâu. Trời đã không còn sớm, chúc ngủ ngon.”

George nhìn bóng Thành Chu rời đi, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Cửa đóng lại, nước mắt sầu muộn chực trào.

Đó… những cái nhìn đó là sao?! Chỉ cần nói mấy người không muốn ở chung với kẻ tình nghi giết người là được mà!

Chẳng sao cả, tao còn được hưởng cả một cái phòng trống đây này! Ngủ ngủ! Không muốn nghĩ nữa!

“Ê…!”

Thật là, tao giống tên giết người chỗ nào chứ? Sau này mọi thứ được điều tra rõ ngọn nguồn, tao xem tụi bây đối xử với tao như thế nào!

“Ê, ông chú!”

“Nhóc mày gọi ai là ông chú?” Thành Chu tức giận.

“Ai kêu anh không để ý tới tôi! Hơn nữa tôi không gọi “ông chú” thì gọi bằng gì? Anh tưởng anh là ba tôi thật à? Đừng có mơ!”

“Mày… !”

Phẫn nộ quăng nhóc nhỏ lên bộ drap giường thượng hạng do chủ nhà sắp xếp, hắn tắt đèn ngủ, khoát lên người bộ yukata* rồi nhảy lên giường, trùm chăn im thin thít.

Một lát sau, hắn cảm thấy chăn bông bị giật giật, một thân thể nho nhỏ lăn vào, lăn lăn chui chui, tiến vào lòng hắn.

“Ê, anh khóc hả?”

Vụng trộm dùng chăn bông chấm chấm mắt, hắn hơi há miệng để cố thở.

“Anh không hỏi tôi tên gì sao?” Nhóc nhỏ tiếp tục hỏi.

Thành Chu len lén khịt khịt mũi.

“Anh đói bụng không?” Lại có thêm một ngón tay nho nhỏ chọt chọt hắn.

Thành Chu trở mình, đưa lưng về phía nhóc nhỏ.

“Tôi biết hung thủ thật sự là ai nè!”

“Nhóc biết hả?!” Hết giấu nổi, anh đành phải quay mặt trở về, kinh ngạc hỏi nhóc con với giọng mũi đặc nghẹt.

“Anh khóc thiệt kìa…. Cái thể loại gì vậy trời…”

“Ê! Nhóc quỷ! Vào vấn đề đi!”

Dù sao cũng bị nhìn thấu, cũng không muốn che giấu thêm nữa, Thành Chu thò tay ra khỏi chăn bông, vươn tới hộp khăn giấy gần đó, lấy hơi thật sâu rồi hỉ mũi cái rột mặc cho mình đang trước mặt nhóc nhỏ.

“Ê, nhóc quỷ, hung thủ là ai?” Hắn hỏi nhóc con, ném khăn giấy lên tấm chiếu tatami**, kê gối dưới đầu, dò hỏi nhóc nhỏ đang núp trong lòng mình.

“Không nói!” Nhóc con thẳng thắn đáp lại.

“Ê!” Đầu ai đó bốc khói. Nhóc con xấu xa, dám đùa giỡn hắn!

“Tôi không phải tên là “Ê” !” Đầu nhóc con còn bốc khói cao hơn.

“Vậy nhóc mày tên gì hả?”

“Không nói!”

Thành Chu câm nín triệt để. Cuối cùng hắn đã hình dung ra được cái thứ tiểu nhân hay xuất hiện trong lời nói của các cụ ngày trước rồi.

=======

Chú thích:

*Yukata là loại kimono mỏng mặc mùa hè, thường làm bằng vải mát như cotton. Khi đến onsen (suối nước nóng), người ta thường mặc yukata. Tìm hiểu thêm tại đây.

**Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm hay tấm chiếu) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện