Lại tiếp tục với tiếng Trung: “Đêm nay anh sẽ ân cần mà dạy dỗ chú mày một trận! Dạy cách ứng xử cho đàng hoàng, miễn cho sau này chú mày lớn lên sẽ không trở thành biến thái hay sát nhân cuồng gì đó. Xem thái độ của mày đi! Này gọi là thái độ gì hả? Lẽ nào không biết cách nói chuyện sao? Mỗi lần nói chuyện là phải nhìn vào mặt người ta, nghe chưa? Đây là lễ phép tối thiểu đó, hiểu không? Trông mày khoảng năm sáu tuổi rồi cơ mà, sao không nói được câu nào thế hả? Nhóc mày cứ thế này sống tới bây giờ sao? Làm sao mà hoà nhập với cộng đồng cho được? Nghĩ gì trong đầu thế hả? Mày có nghĩ tới tương lai sau này của mình không hả?
Với tính tình như vậy thì tìm được vợ cái rắm gì! Nhìn mặt mày cũng không tệ, đừng nói sau này toàn dùng để lừa gạt gái nhà lành nha? Mày nói xem chí khí để ở đâu rồi? Không thấy mất mặt nam nhi à? Chả trách tại sao mày không có bạn gái….. Í nhầm, tao là nói tương lai nhóc mày rất có khả năng không tìm được bạn gái!
Tiếng Nhật: “Khụ khụ! . . . Ba mẹ nhóc đâu rồi? Vì sao đêm hôm khuya khoắc còn để nhóc chạy đến đây một mình? Còn phun hạt dưa vào mặt người ta nữa! Ra ngoài cũng không biết mặc quần áo! Mà ngay cả giày cũng chẳng đeo! Nhóc không thấy lạnh sao?A!”
Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu, Thành Chu dừng câu chuyện.
“Ợ”! Âm thanh biểu thị sự no nê của nhóc nhỏ vang lên trong trẻo.
Sờ sờ cái bụng nhỏ, duỗi cánh tay nhỏ, khuôn miệng nhỏ nhắn ngáp một cái to thật to.
Có lẽ là “căng da bụng, chùng da mắt”, nhóc nhỏ thuận chân đá văng hết mớ đồ ăn thừa ra ngoài, liền chui nhanh vào mảnh chăn trong vali hành lý, nằm im bất động chỉ với một động tác.
“Nè, nhóc con? Ê?” Thành Chu chọc chọc cái khối tròn tròn đang cuộn mình trong vali.
Khối tròn giật giật, mảnh chăn hé lộ ra một thân thể nho nhỏ, vẻ mặt khó chịu, mắt đen lấp lánh viết lên hai chữ “bất mãn”.
“Ấy, nhóc biết gần đây có trụ cảnh sát nào không?”
Vẻ mặt nhóc con không thay đổi.
Đờ mờ, đừng nói nó không nghe hiểu được tiếng Nhật của hắn nha! Trải qua một ngày tra tấn, Thành Chu bây giờ đã không còn chút tự tin nào với khả năng ngoại ngữ của mình nữa rồi.
Không biết nó biết chữ không nhỉ? … Chắc không đâu.
Có nên đem nó đi vòng vòng hỏi thăm này nọ không nhỉ? Ườm, cũng được đó…
Mấy ý nghĩ bắt đầu xuất hiện tràn lan trong đầu, trước mắt anh nhà lại hiện ra hình ảnh thể loại cha mẹ ngược đãi con cái trong những tin tức thời sự gần đây.
Vẻ mặt của Thành Chu dịu xuống, dáng tươi cười ôn nhu giả tạo cũng biến thành sự quan tâm chân thành.
Sờ sờ mái tóc mềm mại của nhóc con, Thành Chu ngồi xuống bên rương hành lý.
“Nhóc… người nhà đối xử không tốt với nhóc đúng không? Bọn họ ngược đãi nhóc sao? Chẳng những không cho nhóc ăn, còn không cho nhóc mặc quần áo, vậy nên nhóc mới trốn đi đúng không? Đừng sợ, anh không phải người xấu, anh sẽ không hại nhóc đâu.”
Cũng không quan tâm xem nhóc con có hiểu được tiếng Trung Quốc hay không, Thành Chu chỉ lo ngồi suy diễn chuyện người ta theo cách nghĩ của mình.
Nói tới nói lui, trong mắt hắn thì cậu nhóc chừng năm sáu tuổi này chính là nhân vật trẻ thơ bất hạnh, mà hắn chính là anh hùng hào hiệp ra tay cứu vớt sinh linh nhỏ bé.
Sau này, nhóc con sẽ nhớ về người anh chân dài này đây.
Trong tương lai, nhóc sẽ trở thành một vĩ nhân thiên tài. Vào một ngày nào đó trên bục diễn thuyết, nhóc con tuy trưởng thành nhưng vẫn nhận ra hắn trong đám đông, đi xuống ôm lấy vai hắn, đứng trên bục cao nói cho mọi người trên thế giới rằng, con người trông bình thường này lại chính là người hùng đã cứu nhóc, là nhân vật ảnh hưởng đến suốt cuộc đời của nhóc.
Khi già đi, nghĩ đến năm đó kịp thời dạy dỗ nhóc con để nó trở nên vĩ đại như thế này, nhất thời lệ nóng doanh tròng… Thành Chu, một người cha vĩ đại của không chỉ riêng Trung Hoa Trung Quốc mà còn của cả thế giới, đã sắp cảm động đến chết vì sự hoang tưởng của mình.
“Ngủ như vậy sẽ lạnh lắm đó. Ngoan nào, đừng sợ, anh ôm nhóc ngủ nhé?” Nhìn nhóc con không phản ứng, nghĩ thầm nó cũng sẽ không phản đối, Thành Chu ôm nhóc nhỏ ra khỏi chiếc vali.
Thông cảm cho sự phá phách của nhóc con, lại nhìn đến hai chiếc áo sơ mi màu xanh năm trăm tệ hiện đang mặc trên người nhóc, Thành Chu cũng không nổi giận, còn xắn tay áo gọn ghẽ giúp nó nữa.
Kéo chăn ra, bế nhóc nhỏ lên, đóng rương hành lý lại, dựng bên gốc cây, Thành Chu từng bước ngồi xuống cạnh chiếc rương, cởi áo khoác ra, ôm nhóc nhỏ vào lòng, nhìn xem nhóc có chỗ nào không ổn hay không rồi tung chăn quấn lấy hai người.
Nhìn đồng hồ, 2:07 am.
Đợi sáng mai rồi tính tiếp… Thành Chu nhắm mắt lại.
Nhóc con cuộn mình trong lòng Thành Chu, khịt khịt mũi vài cái rồi dần dần khép mắt lại.
.
.
.
Ánh sáng chói loà làm nổi bật bóng đen trên nền đất.
Âm thanh nhấm nuốt quanh quẩn tại không gian chật hẹp.
“Hì hì……hì hì hì…… hắc hắc hắc…” Một dáng người với làn da nâu quỳ trên mặt đất, vừa liếm bàn tay vừa phát ra tiếng cười lanh lảnh như đang cực kỳ thỏa mãn.
“Cứu….. cứu… tôi… cứu…” Một cánh tay bám vào nền gạch men, cố sức rướn người về trước.
Người da nâu có vẻ không thích vật trước mặt vượt quá phạm vi cho phép, bèn bắt lấy bàn tay đang vùng vẫy kia, kéo nó về chỗ cũ. Suy nghĩ, dường như vẫn còn lo lắng, gã bèn thẳng lưng lên, lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi áo, lại khom người cẩn thận đem con dao lướt nhẹ qua thứ gì đó.
“Ô a a a…” Tiếng kêu thảm thiết và yếu ớt vọng mãi trong khoảng không eo hẹp, không tìm thấy lối thoát.
.
.
.
Thành Chu phát hiện đời mình chưa bao giờ phải chật vật như vầy.
Một vòng người đang vây quanh hắn, tính luôn cả du khách lẫn dân địa phương thì tổng cộng là khoảng mười mấy người.
Hắn nghe bên tai có người đang nói điều gì đó, vừa nói vừa chỉ cái đống rác rưởi trên đất, nhìn mặt là biết chắc chắn không phải khen ngợi hắn rồi.
“Á, cái kia… Không phải do tôi ăn….” Giải thích xong, Thành Chu hận muốn cho mình một bạt tai lắm lắm.Bởi lẽ, trên mặt những người kia đều hiện rõ mấy chữ “thằng này giấu đầu lòi đuôi”.
Có người nhặt tấm chăn trên mặt đất.
“Ế, đó là của tôi.”
“Tôi biết đó là của anh. Anh du khách này, anh có biết ngọn núi này không cho người cắm trại không? …”
“Anh nói cái gì? Không có… Ý tôi là… cái kia. . .”
“Phiền anh ở lại đây dọn dẹp đống rác này nhé. Ở đây chúng tôi nêu cao tinh thần giữ gìn môi trường xanh, sạch, đẹp đấy.”
“Chết tiệt! Tôi không hiểu mấy người đang nói gì hết!” Thành Chu vừa thẹn vừa vội, hoảng sợ đến mức chẳng hiểu nổi một câu tiếng Nhật đơn giản.Đúng rồi! Nhóc con? Nó chạy đi đâu rồi?
“Nhóc con? Mấy người có thấy nhóc nhỏ nào khoảng năm, sáu tuổi ở gần đây không?” Thành Chu ngắt lời bọn người đang lên mặt dạy đời hắn, vội vàng hỏi.
“Nhóc con? Anh dẫn theo trẻ con sao? Để lạc mất sao? Ối! Trời ạ!” Đám người chợt hoảng hốt.Để trẻ con lạc trong rừng là chuyện lớn đó!
Vừa nghe tới chữ “trẻ con”, cũng không để ý tới cái khác, Thành Chu vội vã gật đầu. Có khi nào thằng nhỏ bị đám người hung hăng này hù doạ nên chạy mất rồi không? Có khi nào nó bị cha mẹ độc ác bắt về rồi không?
“Làm cha gì mà vô tâm quá vậy, đã đem con nhỏ vào rừng sâu cắm trại mà không biết trông nom, để nó lạc mất. Thiệt ẩu tả hết sức!”
“Mau gọi điện thoại cho cảnh sát, để cho bọn họ phát động mọi người cùng đi tìm.”
“Tuy tiết trời hiện đang vào thu, nhưng núi tháng mười lạnh chết người, không biết đứa nhỏ có cầm cự được không đây?” Đám người bắt đầu bảy mồm tám lưỡi bình luận.
“Trước tiên mọi người tìm ở gần đây một chút, nói không chừng trẻ con ham vui, đi vào rừng chơi đó.” Ông chú người bản xứ nhiệt tình huy động.
“Ai da, nguy hiểm lắm nha, tuy núi này không cao, nhưng có nhiều thác nước lắm. Thằng nhỏ mấy tuổi rồi?”
“Hình như chỉ có bốn, năm tuổi.”
“Gì cơ? Nhỏ đến vậy sao? ! Cha nội này đang nghĩ gì vậy trời! Mẹ nó đâu rồi? Cô bác xem người này chẳng có chút trách nhiệm nào hết, vậy mà đi làm cha, thật là… !” Mọi người cùng nhau phóng ánh mắt chỉ trích về phía Thành Chu.
Cũng may, khả năng nghe hiểu tiếng Nhật của Thành Chu lúc này chỉ ngang ngửa trình độ mẫu giáo,chẳng rõ người ta đang nói cái quái gì, bằng không trước tiên hắn sẽ bóp chết mấy người nhiều chuyện này….…..trong tư tưởng.
“Xin lỗi… xin hỏi có ai biết đến trang viên Yama Ongaky không?” Thành Chu hỏi xen vào.
“Cảnh sát nói sao?” Không người nào để ý đến hắn, ông chú nhiệt tình ban nãy hỏi chàng du khách vừa gọi điện thoại bên cạnh.
“Lập tức sẽ có người đến. Họ bảo chúng ta đừng nên bỏ đi bằng không lại xảy ra chuyện nguy, chờ cảnh sát tới phân tích cụ thể rồi tìm. Sau đó còn bảo chúng ta nhất định phải giữa người cha này lại!” Cậu thanh niên đáp.
“Đúng nha đúng nha, có trời biết thằng nhỏ bây giờ ra sao!”
“Xin hỏi…” Thành Chu xen mồm.
“Hình như anh ta không phải người Nhật nhỉ? “
“Có thể là du khách nước ngoài đấy.”
“Cô bác nói xem, anh ta mang theo cái vali to đùng như thế, lại không có tìm nơi ngủ trọ, có khi nào…”
“A! Rất có thể đấy…” Ánh mắt mọi người cùng hướng về phía Thành Chu tóc tai rũ rượi, áo quần bê bết, mặt mũi u ám, càng nhìn càng thấy hắn giống dân nhập cư trái phép. Bởi lẽ, du khách lúc nào cũng rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình trong mắt người khác, không thể nào để cho bản thân tơi tả như vậy được.
“Xin hỏi có ai biết đường đi đến trang viên Yama Ongaky không vậy?” Thành Chu cuối cùng cũng hỏi được câu hỏi ấp ủ trong lòng mình.
.
Trên bản đen là dòng chữ “Chào mừng tập đoàn AHS đến tham gia Hội nghị giao lưu học tập khu vực Châu Á Thái Bình Dương ” ở ngay cửa biệt thự Yama Ongaky, thời gian khai mạc hội nghị là cách đây một ngày đêm.
Trong lúc Gawakyo Wasai – người phụ trách hội nghị thường quý Á Châu nhìn thấy Thành Chu – đại diện Bộ phận chiến lược Kinh doanh chi nhánh Trung Quốc đến muộn mười mấy tiếng đồng hồ, đang tiến đến cùng một mớ cảnh sát cùng một bầy quần chúng nhân dân thì, trực giác của Gawakyo nói cho gã biết, cái tên này sẽ trở thành mối phiền phức lớn nhất trong hội nghị của gã.
“Cậu Thành, cậu đến muộn.” Sau khi được cảnh sát giải thích sự tình, Gawakyo Wasai mặt lạnh tiến ra chào đón anh nhà.
“Ấy, vì tôi không biết sẽ không có người đến đón ở sân ba—-”
“Cậu còn dẫn con đến tham gia hội nghị à? Cậu nghĩ hội nghị lần này là nơi vui chơi hả?”Gawakyo Wasai cắt lời hắn.
“Không! Đương nhiên không phải ạ…. Thằng nhóc kia không phải…”
“Đừng cố nguỵ biện! Cậu hoàn toàn không để tâm đến hội nghị mà. Biết rõ mình đến muộn, lại còn dẫn con vào núi cắm trại.” Wasai buộc tội. “Đã thế cậu còn để lạc mất thằng nhỏ!”
“Ngài nói được tiếng Trung sao?”
“Giờ mới phát hiện à?” Wasai không hề che giấu vẻ coi thường mà nhìn Thành Chu.
“Ấy, không phải… ý tôi là ngài nói tiếng Trung rất khá ạ…”
Ở một mức độ nào đó mà nói, Thành Chu rất thích hợp để làm nhân viên kinh doanh, chẳng hạn như lúc này, dù nhìn thấy ánh mắt và thái độ của đối phương có bao nhiêu khinh thường đi chăng nữa thì hắn vẫn không để tâm. Ngày trước lúc gặp khách hàng trong nước, hắn đã sớm gặp qua và rèn luyện với những ánh mắt và ngôn từ miệt thị như thế này.
“Cậu Thành, đây không phải lúc cậu nịnh bợ. Nói cho tôi biết, lần này cậu tới là muốn tham gia hội nghị đúng không? Hay là muốn phá hư hội nghị?”
“Wasai, tôi nghĩ ngài Thành hẳn đang rất mệt mỏi. Anh xem, không bằng chúng ta để ngài ấy nghỉ ngơi một chút nhỉ?” Đứng cạnh bên Gawakyo Wasai là một người đàn ông trẻ, dáng nhỏ gầy gần như bị che khuất, mở miệng muốn hoà giải.
Gawakyo lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta, người nọ vội ho một tiếng, cúi đầu xuống,một bụng buồn phiền đáng thương không nói nên lời.
Anh bảo xem, Gawakyo anh suốt ngày đen thui mặt mày ở công ty thì không nói, nhưng ngay cả đồng nghiệp ở chi nhánh nước ngoài mà anh cũng dùng giọng điệu lên lớp như thế, làm như người cấp dưới của anh luôn sao? Anh không sợ sau này chúng ta đến Trung Quốc sẽ bị người ta âm thầm gây khó dễ sao? Chao ôi!
Cảm kích nhìn người con trai nhỏ gầy, Thành Chu ưỡn ngực trả lời với Gawakyo. “Tôi hy vọng mình có thể giải thích chuyện này.”
“Giải thích ư? Tôi cho rằng sự tình đã rất rõ ràng.” Sắc mặt Gawakyo càng lạnh hơn.
“Xin hỏi ngài là…?” Thành Chu tự nhủ sống chết gì hắn cũng không được để mất mặt trước người ngoại quốc, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Gawakyo. Gawakyo Wasai. Người phụ trách hội nghị lần này.”
“Thằng nhóc không phải con tôi. Tôi có thể chứng minh điểm này. Không tin các vị có thể xem hộ chiếu và hồ sơ xuất nhập cảnh của tôi.”
Gawakyo nhíu mày, nhìn về phía cảnh sát sau lưng Thành Chu.
Cảnh sát khẽ gật đầu, bọn họ đã xem xét hộ chiếu của Thành Chu rồi.
“Vậy đó là ai?” Wasai nhìn vẻ mặt Thành Chu, đoán rằng hắn cũng sẽ không nói dối một chuyện quan trọng như vậy.
“Tôi cũng không biết… . Tôi ở trong núi thì bắt gặp nó, lúc đó gần hai giờ đêm rồi. Ây, nó không mặc quần áo. Lúc tôi phát hiện ra thì nó đang ăn vụng đồ ăn của tôi, còn mặc đồ của tôi. Tôi cảm thấy nó thật đáng thương, lại sợ nó gặp chuyện chẳng lành dưới chân núi nên qua đêm cùng nó, nghĩ thầm chờ trời sáng sẽ báo cảnh sát. Thế nhưng sáng ra thì không thấy nó đâu cả…”
Thành Chu nói lắp bắp đoạn phía sau. Vì lúc trước, khi hắn tường thuật đến đó cho cảnh sát, thì cả hai đều nhìn hắn bằng cặp mắt dành cho bệnh nhân điên.
“Cậu nói nó bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng chừng bốn, năm tuổi…”
Bây giờ thì Wasai cũng đang dùng ánh mắt trên kia để nhìn hắn. Ngay cả thanh niên nhỏ gầy cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Thật mà, tôi không hoang tưởng đâu…”
“Nói cho tôi biết, cậu đang muốn che giấu sai lầm gì nên cố ý bịa ra một câu chuyện tày trời như thế phải không? Tốt nhất là cậu nên nói thật ngay lúc này đi, bằng không sự tình ầm ĩ lên, tôi có muốn cũng không giúp được cậu đâu.” Vẻ mặt Gawakyo khá nghiêm túc.
“Tôi… tôi không có nói dối, thực sự là có một đứa nhỏ như thế. Tôi nghĩ nó bị người ta ngược đãi, nó nó nó…”
“Tốt nhất là cậu hãy thề đi! Bằng không cậu không gánh nổi hậu quả đâu!”
==========
PS của tác giả: Xin đừng xem Thành Chu như một anh hùng, hắn chỉ là một rất người đàn ông rất bình thường, một người lần đầu xuất ngoại một mình, còn gặp phải rào cản ngôn ngữ, lại vướng vào một chuyện kì quặc, hắn muốn giải thích cũng không thể nào giải thích rõ ràng được.
Kỳ thật nếu ai đó đến một đất nước khác, chắc chắn sẽ có cảm giác thấp thỏm không yên, vả lại nếu không suôn sẻ ngay từ đầu, sau đó lại gặp phải những chuyện không vui, những thứ tổn thương lòng tự trọng… thì cũng sẽ như vậy thôi, trừ trường hợp điều chỉnh được tinh thần.
Bất quá Thành Chu… ở những áng văn sau sẽ nở mày nở mặt lắm đấy, nhưng với một cách khác cơ ~