Hai tuần lễ sau, hộ chiếu đã được cấp, vé máy bay cũng đã mua, nhưng Thành Chu vẫn chèo kéo cho tới ngày sắp đi Nhật Bản mới gọi điện thoại báo cho mẹ biết chuyện hắn sẽ ra nước ngoài trong một thời gian ngắn. Thế nên chúng ta có thể hình dung được phản ứng của mẹ hắn như thế nào rồi đấy.

Lắc lắc đầu, đến bây giờ trong tai anh nhà như vẫn còn lẩn quẩn những câu cằn nhằn vô cùng vô tận của mẹ mình.

Nội dung cằn nhằn bao gồm sự kích động khi biết hắn sắp xuất ngoại công tác, cộng với sự lo lắng khi con trai bơ vơ một mình trong một đất nước đầy lạ lẫm, đồng thời còn có sự oán trách khi hắn vẫn chưa tìm được ý trung nhân, sẵn tiện xen vào dăm ba câu phàn nàn đủ kiểu về ông chồng già của mình.

Nội dung rất chi là phong phú, vậy mà mẹ hắn vẫn chưa thỏa mãn sau cuộc điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ tối hôm qua.

Cơ mà nỗi đau nho nhỏ này liền không cánh mà bay ngay sau khi Thành Chu đặt mông lên máy bay.

Không ngờ đấy! Thực sự không ngờ rằng công ty lại cho hắn tấm vé Thương gia để đi công tác. Tuy rằng không phải vé hạng Nhất, nhưng được ngồi khoang Thương gia cũng đã đủ khiến Thành Chu hưng phấn thiếu điều hô ‘vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế’ rồi.

Hà! Mấy đứa xem đi, nhiều người như vậy mà chỉ toàn ngồi khoang Bình dân không thôi đấy. Mà hắn, hắn là hắn được ngồi khoang Thương gia nhá. Ngay cả máy bay cũng thuộc hãng xịn luôn.

Hắn thề đấy, vào lúc tiếp viên hàng không thông báo ưu tiên mời khách lên khoang Thương gia, hắn khẳng định có không ít người dùng ánh mắt ước ao nhìn hắn!

(Thông tin thêm về các hạng vé (class): tuỳ theo phân loại của từng hãng mà có thể có nhiều hạng khác nhau, phổ biến có Economy – hạng vé Phổ thông/Bình dân, Bussiness – hạng Thương mại/ Thương gia, và First class – hạng Nhất, trong đó hạng Economy là rẻ nhất)

Ôi ôi ~ Sung sướng quá đi thôi! Ước gì bọn ở công ty có thể thấy cảnh ấy!

Sự phục vụ hết sức nhiệt tình của tiếp viên hàng không khiến cho Thành Chu thiếu chút nữa bay lên chín tầng mây.

Bởi vì phấn khích quá mức, hắn cứ thế lại quên mất đây là lần đầu mình đi máy bay, cũng đã quên bén đi căn bệnh say xe ngày trước khi đi taxi, xe khách đường dài hay trò chơi tàu siêu tốc trong công viên.

Vậy nên, khi máy bay đang hạ cánh, Thành Chu đã kính biếu công ty hàng không Phương Đông toàn bộ những tinh hoa mỹ thực hắn đã thưởng thức trên máy bay của sâm banh đến sushi rồi bánh bông lan… không thiếu một giọt.

Chỉ có điều tất cả mọi người đều không ai vì việc này mà lấy làm cảm kích hắn.

Máy bay hạ cánh. Vì đây là lần đầu đi máy bay và cái tật hay múa may quay cuồng nên Thành Chu tốn gấp đôi thời gian người bình thường mới đi tới được quầy làm thủ tục nhập cảnh trên sân bay Nhật Bản, lại tốn thêm không ít thời gian nữa mới tìm được hành lý.

Đến lúc kéo vali hành lí to đùng bằng vải bố cao bồi ra đến cửa ra vào phòng chờ, hết nhìn đông nhìn tây cả buổi trời, hắn mới phát hiện ra là mình không có người đón.

Đợi, đợi hoài, đợi mãi đến khi nhân viên bảo vệ phải chú ý, hỏi thăm hắn có cần giúp đỡ gì không, hắn mới thừa nhận rằng tám mươi phần trăm là mình bị cho leo cây rồi.

Xem ra đành phải gọi điện thoại liên hệ bên kia vậy.

Thành Chu vô thức sờ túi quần mình, sờ soạng cả nửa ngày vẫn không thấy được đồ vật quen thuộc kia.

Ơ? Điện thoại di động của mình đâu rồi? Sờ hết tất cả túi quần túi áo trên người, không có. Lại vội vàng kiểm tra chiếc ví hay mang theo bên mình, cũng không có. Cho đến khi mở bung bét vali hành lý siêu bự của mình ra, hắn mới ngớ ra sự thật phũ phàng là mình không mang theo điện thoại.

Cùng lúc đó, tại bộ phận kinh doanh của tập đoàn AHS chi nhánh Trung Quốc…

“Nghe nói lần này anh cho Thành Chu tham gia Hội nghị giao lưu học hỏi khu vực Châu Á Thái Bình Dương ở Tô-ki-ô à?” Vạn Đức Duy, Giám đốc Hành chính, đẩy cửa văn phòng Giám đốc Kinh doanh, hỏi.

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Người đàn ông đeo kính, tuổi hơn ba mươi, mang trên người một vẻ giỏi giang tháo vát mỉm cười.

“Anh không cảm thấy việc này hơi quá sức với cậu ta sao?” Vạn Đức Duy tiện tay đóng cửa phía sau, đi đến trước mặt gã.

“Phải không?” Người kia nâng kính mắt.

“Anh có nói với cậu ta người chủ trì lần này của hội nghị là ai, cùng với mục đích chủ yếu hội nghị là gì chưa?”

“Đương nhiên là nói rồi.”

“Nói? Chỉ nói chứ không giải thích?”

“Cần sao?”

Vương Đức Duy cười khổ, “Thôi, người ta bay qua đó mất tiêu rồi, giờ nói cũng chẳng kịp, hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi với cậu ấy. À, đúng rồi, Tổng giám đốc Lý gọi điện cho anh không được nên nhờ tôi nhắn với anh một tiếng, rằng ông ta phải ở bên Tây Tạng thêm hai ngày nữa mới về đến công ty. Có gì nhờ cậu phụ trách giùm nhé.”

“Đã hiểu. Lý tổng lần này cũng không đi Nhật sao? Tôi nhớ ông ta có nằm trong danh sách khách mời mà.”

Vạn Đức Duy cười xấu xa, “Vậy anh đi thay ổng đi? Bây giờ tôi giúp anh mua đặt vé máy bay nhé.”

Trương Hoàn xoè tay, miễn đi. Ngay cả cấp trên của bọn họ – Tổng giám đốc Lý – đã nghĩ biện pháp tránh né thì vì cái gì gã lại phải chạy đi chịu trận chứ? Nghĩ đến người chủ trì hội nghị lần này là tên Gawakyo Wasai cứng nhắc kia, gã đã không còn ôm một tia hy vọng nào về cái Hội nghị giao lưu học hỏi khu vực Châu Á Thái Bình Dương rồi.

Ai ra nước ngoài lại không muốn mượn cơ hội này mà vui chơi một chút? Mỗi ngày ngồi ì trong phòng họp thì có nghĩa lý gì?

Trước kia chỉ cần có hội nghị kiểu này thì nơi tổ chức sẽ tự động dàn xếp một số hoạt động để điều hoà tinh thần của người tham dự.

Nhưng lần này thì sao? Thử nhìn tờ giấy giới thiệu tiến trình hội nghị vừa nhận được xem, đoạn đầu tiên của nó đã khiến người ta mất hồn rồi.

Cái gì mà hội nghị lần này sẽ diễn ra trong núi, để nâng cao ý chí, rèn luyện thể lực và tinh thần đoàn kết của toàn thể công ty?

Trong núi thì trong núi, nhưng vì sao lại bắt mọi người phải tự lực cánh sinh?

Chẳng những phải tự nấu ăn mà còn phải ngủ sớm dậy sớm. Quá đáng nhất chính là, học tập một tháng như thế mà không hề có bất kỳ hoạt động vui chơi, liên hoan, mua sắm, hay nhậu nhẹt gì cả.

Đây rốt cuộc là học tập hay vẫn là ngồi tù?

Trương Hằng thề, sau khi đọc xong bản giới thiệu vắn tắt này thì chín mươi phần trăm là hết lửa đi qua Nhật rồi. Huống chi thời gian học tập quá dài, những con át chủ bài nào lại muốn giao khách hàng của mình cho những nhân viên kinh doanh khác trong vòng một tháng cơ chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể chịu được kiểu hội nghị nhàm chán như này, lại còn coi đó như một cơ hội ngàn năm, đồng thời có tư cách như một nhân viên kinh doanh nhưng nếu mất đi thì cũng chẳng ảnh hưởng đến thành tích của công ty… hình như cũng chỉ có mỗi Thành Chu.

Tuy hội nghị lần này không thú vị, ra nước ngoài lần này cũng chẳng hề có ý nghĩa thực tế nào, nhưng cơ hội học tập lần này có thể xem như là một sự đền bù tổn thất trá hình cho con người đã chịu thương chịu khó hơn ba năm ở công ty này.

“Cách làm ăn của tên Gawakyo đó vừa quá cầu toàn lại quá tàn nhẫn, chả trách vì sao Lý tổng của chúng ta chạy trốn gã.” Vạn Đức Duy hoàn thành nhiệm vụ, lắc đầu đi ra cửa.

Trương Hằng gật đầu, đồng ý cả hai tay.

“À, tôi thấy trong email thông báo rằng bên Nhật sẽ không cho người đón tiếp các thành viên để rèn luyện sự nhạy bén của họ đấy. Thành Chu sẽ không sao chứ?” Vạn Đức Duy trước khi đi ngoài bỗng quay đầu lại hỏi.

“Có việc này nữa hả?” Trương Hằng mở to hai mắt.

“Anh không thấy bức thư đó hả?” Vạn Đức Duy còn kinh ngạc hơn.

“Thư nào? Nội dung là cái gì?”

“Hồi sáng hôm qua ấy. Bao gồm các hạng mục trong hội nghị, được phát cho các Trưởng phòng để gửi chuyển tiếp cho các đại biểu tham dự.”

“Ờ thì…” Trương Hằng gỡ kính mắt, cười xấu hổ: “Bởi vì lần này tôi không đi nên không để ý cho lắm, chỉ nhìn lướt qua, thấy không có gì quan trọng nên xóa rồi.”

“…” Vạn Đức Duy câm nín. Không biết bây giờ cho người gọi điện Thành Chu để thông báo có còn kịp không đây?

“Ấy, tôi sẽ cho người… à không… để tôi tự gọi điện thoại báo với cậu ta về chuyện này ngay.” Trương Hằng cũng cảm thấy áy náy trong lòng, tính thời gian thử, cũng sắp đến lúc Thành Chu hạ cánh rồi, tranh thủ tìm kiếm thông tin liên lạc của nhân viên mình trong máy tính, bắt đầu gọi điện cho Thành Chu.

Lại nói về sân bay Nhật Bản bên này.

Ngàn chuẩn bị, vạn chuẩn bị, vậy mà vẫn thiếu sót. Thành Chu chán nản. Vì sao hắn lại bỏ quên một vật dụng trọng yếu như vậy ở nhà cơ chứ? Thế mà hắn đã khổ công cài đặt sẵn chức năng định vị toàn cầu cho nó nữa.

May là ở sân bay còn có điện thoại công cộng. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của nhân viên bảo vệ trên phi trường, Thành Chu đã mua được thẻ điện thoại để liên lạc với hội nghị bên Nhật.

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất dịu dàng, ngữ khí rất thân thiết.

Mà có dịu dàng thân thiết thế nào đi chăng nữa, thì đối phương cũng chỉ thông báo mỗi một tin như này: để rèn luyện sự nhạy bén của các vị đại biểu, hội nghị lần này sẽ không phái người đón tiếp, xin mời các vị tinh anh tham gia Hội nghị giao lưu học hỏi khu vực Châu Á Thái Bình Dương tự túc đi đến địa điểm tổ chức hội nghị.

Người liên hệ sử dụng tiếng thông dụng của thế giới, mà bởi vì Thành Chu không có ý định xuất ngoại nên trình độ tiếng Anh của hắn cũng chỉ đủ để dùng trong giao tiếp hằng ngày và đủ để hiểu nội dung của những bức thư thương mại. Việc này khiến cho bên kia phải bỏ ra trọn vẹn hai mươi phút mới giúp anh nhà hiểu được rằng sẽ “không có người đón”.

Người liên hệ vốn còn định giới thiệu kỹ càng cách thức đi đến địa điểm cho Thành Chu, ngặt nỗi chướng ngại ngôn ngữ, nên chỉ có thể chúc hắn may mắn.

Bất đắc dĩ, Thành Chu cúp điện thoại, oán trách không có ai chịu thông báo hắn chuyện này, hại hắn chẳng chuẩn bị gì nhiều, sau đó đành tìm cách để đến nơi tiến hành hội nghị.

Lắp bắp vài câu tiếng Nhật xa lạ cũng như mấy câu tiếng Anh nửa mùa, hắn cầm tờ giấy có ghi địa chỉ hội nghị vừa đi vừa hỏi.

Tàu điện ngầm, chuyển sang xe buýt, lại chuyển sang tàu điện ngầm, chuyển tới chuyển lui làm anh nhà tối tăm mặt mũi, cũng không biết đã đi bao nhiêu chặng đường oan uổng, ngồi sai bao nhiêu trạm dừng. Lộ trình vốn chỉ có ba tiếng, hắn phải bỏ ra năm tiếng rưỡi mới đến đích cuối. Biết vậy gọi taxi đi cho rồi…

Cơ mà người này sợ trả tiền xe không nổi nên không nỡ gọi mới chết chứ…

Lúc này, đất trời Nhật Bản đã ngã về đêm…

Kéo chiếc vali nặng nề, đến gần nửa đêm, Thành Chu mới lết tới nhà ga Mitake, thị xã Oume.

Theo nhân viên nhà ga sắp tan tầm, được biết còn phải ngồi thêm mười phút xe buýt, sáu phút cáp treo, rồi tiếp tục đi bộ thêm hai mươi phút nữa mới có thể đến địa điểm hội nghị —— Trang viên Yama Ongaky (tiếng Bông là Sơn Nhạc trang ^^), Thành Chu đã suýt bưng mặt khóc oà lên.

Nhìn vị khách từ Trung Quốc xa xôi lần đầu đến Nhật Bản, lại trông khá là mỏi mệt, bác già ở nhà ga nhỏ giọng nói như e ngại mình sẽ doạ hắn hoảng sợ: “Vị du khách này, xin lỗi nhé, xe buýt đã không còn nữa. Tuyến cáp treo vào lúc 6 giờ cũng đã không còn chạy nữa để đảm bảo an toàn, mà hiện tại đã 12 giờ 40 rồi, tôi đây cũng sắp tan ca rồi.

Nếu như cậu phải đi lên núi, thì đi lên đó một mình chắc cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa cậu còn mang theo hành lý to như vậy… Hay là cậu gọi điện thoại gọi người trên núi xuống đón cậu đi.”

Thành Chu dù không nghe hiểu được, nhưng nhìn vẻ mặt bác già thì cũng biết sự tình không ổn.

Bác già cũng tốt bụng, thấy Thành Chu không hiểu, bèn nói đi nói lại đến ba bốn lần, thậm chí lấy giấy viết ra thời gian đi xe buýt với cáp treo, lại khuyến mãi thêm tấm bản đồ khu vực cho hắn.

Mười phút sau, Thành Chu rốt cục hiểu rằng: Hắn, hoặc là lựa chọn qua đêm dưới chân núi, hoặc là kéo một vali hành lý hai mươi kilogram lên núi.

Bác già xem hắn có vẻ đã hiểu, nghĩ thầm người tốt làm việc tốt xong rồi thì cũng nên về nhà thôi. Vì vậy bác vẫy tay với Thành Chu, cười nói: “Nhớ gọi điện thoại cho người ở Yama Onkagy đến đón nha, ở nhà ga có điện thoại đó. Chúc cậu vui vẻ tại Nhật Bản nhé.”

Đoán rằng người ta hẳn đang chào tạm biệt, Thành Chu cũng vẫy tay liên tục thể hiện sự biết ơn của mình với bác già.

Nhìn bóng lưng bác già nhà ga mất hút vào bóng đêm, nhìn hai ngọn đèn nhỏ nơi bến đỗ, hắn mềm nhũn hai chân, đặt mông ngồi trên rương hành lý.

Hắn chịu không nổi nữa rồi! Hắn phải về nhà! Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Lập tức!

Dĩ nhiên hắn biết chuyện này là không thể.

Không biết hắn gọi điện thoại đến trang viên kia thì người ta có chịu xuống đón hắn lên không nhỉ?

Thế nhưng người liên hệ đã bảo rằng các đại biểu đến tham dự phải tự túc lên núi mà, chỉ sợ gọi xong rồi cũng chẳng ai đến đón.

Thây kệ đi! Nhưng… chẳng lẽ phải ngồi thâu đêm ở đây thật sao?

Thành Chu tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ tiền để qua đêm ở khách sạn đâu, hắn sợ mình trả không nổi.

Thôi thì cứ thử xem, có khi bên kia thấy muộn như vậy nên đồng ý đến đón hắn thì sao? Đúng thế, thử thử xem sao. Chứ bây giờ cũng hết cách rồi.

Nghĩ xong, Thành Chu nhanh chóng quay đầu khắp nơi tìm điện thoại công cộng.

A! Kia rồi! Hắn gần như bổ nhào đến máy điện thoại công cộng trước mặt.

Móc thẻ từ ra… Ơ? Không phải đọc thẻ từ sao?

Là dùng xu sao? Được rồi, xu xu xu xu… Tiền lẻ ở đâu rồi nhỉ? Đợi hắn tìm một chút nào…

Mười nghìn tệ chẵn, có.

Năm nghìn tệ, cũng có.

Một nghìn tệ, có luôn, thậm chí còn có tờ hai nghìn tệ nữa này.

Tiền xu đâu? Trong ví vậy mà không có tiền xu á? Hắn nhớ rõ là cô gái quầy thu ngân ở sân bay có thối lại tiền lẻ mà.

Lắc lắc, run run, lảo đảo, nhìn mấy tấm chi phiếu như đang trêu ngươi, đã thế còn có hai xu Nhân Dân Tệ…

Có khi hay thử mua chai nước suối để đổi tiền lẻ đi?

Thành Chu nghĩ hắn như vầy mà sao không còn đồng lẻ nào trên người. Dọc đường đi hắn ghé vào mấy máy bán hàng tự động ít nhất cũng ba lần mà.

Máy bán hàng tự động, giờ mày đang ở đâu? Thành Chu đau khổ dùng hai mắt tìm tung tích cái máy.

Không có.

Ngoại trừ một ít biển quảng cáo ù ù cạc cạc, các loại máy bán hàng tự động khác không hề có! Tại sao lại như vậy? Chẳng phải những chiếc máy bán hàng tự động luôn có mặt đầy khắp Nhật Bản sao?

Có lẽ những nơi gần đây sẽ có cửa hàng tiện ích 24/24 không chừng?

Hai mươi phút trôi qua, Thành Chu nắm chặt một mớ tiền mệnh giá lớn trong tay, đứng bên bốt điện thoại công cộng mà khẩn cầu: “Tao van mày, tao cúng mày một ngàn nhân dân tệ luôn này, mày cho tao gọi một cú điện thoại thôi có được không? Tao không có tìm ra tiền lẻ cho mày được, thiệt mà!”

Trời ạ! Cái chốn quỷ quái này sao mà vắng vẻ thế này? Ngay cả một quầy bán quà vặt cũng biệt tăm.

Thành Chu nhìn quy mô nhà ga nơi này, lại ngó ngó dãy núi trùng điệp sau lưng cách đó không xa, chợt hiểu ra.

Bảo sao không có cái gì, thì ra là cư dân ở đây quá ít.

Năm phút đồng hồ sau, một người đàn ông cao gầy kéo theo một vali hành lý khổng lồ từ nhà ga đi ra.

Hừ, được lắm! Không phải chỉ là leo núi thôi sao! Đường là do người đi mà ra chứ đâu! Không phải chỉ cần leo núi hơn một tiếng thôi sao?! Thành Chu hắn đây giỏi nhất là leo núi đó, có biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện