Lương Luân vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ trên mặt lướt qua một luồng thanh khí.

Du Hữu Lượng cũng hối hận, than thầm trong bụng:

- Mấy bữa nay ta quanh quẩn với thiếu nữ này, miệng lưỡi trở lại lém láu như xưa. Du Hữu Lượng hỡi Du Hữu Lượng. Người trở lại thói ngông cuồng hốt hỷ hốt nộ, không chịu vận tâm cơ đề phòng người ám toán ư? Chàng nhớ lại mấy năm tìm kiếm kẻ thù phải áp chế bản tính lúc nào cũng trầm mặc để chuẩn bị ứng chiến thì trong lòng không khỏi hoang mang.

Lương Luân giơ kiếm hỏi:

- Mười mấy năm nay ta không bôn tẩu giang hồ, bọn hậu sinh tiểu bối ngày càng cuồng ngạo. Thằng lỏi kia. Sư phụ người là ai?

Du Hữu Lượng ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Cái đó cái đó khó nói lắm. Nếu ai được truyền cho nửa chiêu một thức cũng kể là sư phụ thì nhiều quá không nhớ xiết, chẳng khác cảnh huống của lão huynh, ai cho một bữa ăn, thí cho một chút ơn huệ đã gọi là chủ nhân, thì chủ nhân của lão huynh e rằng cũng nhiều như là... như là gì được? Cô nương bảo như gì cho phải?

Huyền Hồ quận chúa cũng biết không nên trả lời cho mất thể diện nhưng cô thấy Du Hữu Lượng nhìn mình một cách thiết tha liền buột miệng đáp:

- Nhiều như tinh tú trên trời.

Lương Luân toan cất tiếng thóa mạ nhưng thấy quận chúa xen vào thì dù hắn cuồng ngạo đến đâu cũng không dám làm nhục quận chúa nên đành nuốt hận. Cặp mắt lấp loáng ánh hàn quang, sát khí đằng đằng.

Du Hữu Lượng gật đầu luôn mấy cái, tựa hồ đang lúc bí nghĩ không ra mà được người chỉ điểm. Chàng hoan hỉ nói:

- Cô nương thật là thông tuệ. Đến tinh tú trên trời là nhiều mà tiểu nhân cũng không nghĩ ra.

Huyền Hồ quận chúa mỉm cười nghĩ bụng. Dù y nói thật cũng không mà giả vờ cũng hay. Y cứ tán dương là ta khoan khoái rồi.

Lương Luân vung trường kiếm lên nhìn chằm chằm vào mặt Du Hữu Lượng.

Du Hữu Lượng tuy ngoài miệng nói nhăng nói càn mà trong lòng vẫn nghĩ cách phá giải kiếm pháp của đối phương.

Vừa rồi chàng thấy kiếm pháp của Lương Luân rất cổ kính và nghiêm cẩn, không có chỗ nào sơ hở để đả phá. Thiên Thủ kiếm pháp của phái Điểm Thương bỗng lướt qua trong đầu óc chàng hai ba lần nhưng chàng vẫn không nắm vững phần nào.

Lương Luân đưa mũi kiếm về phía trước nửa tấc.

Du Hữu Lượng cũng rút kiếm ra. Thanh kiếm hạ thấp đảo ngược lưỡi lên.

Hai bên nhìn nhau vẻ mặt nghiêm trọng. Hồi lâu không ai phát chiêu.

Huyền Hồ quận chúa trong lòng rất đỗi khẩn trương. Cô là một đại hành gia về võ học, biết rằng một khi họ động thủ là thành cuộc tỷ đấu sống chết. Cô cũng hiểu công lực của ý trung nhân đã đến trình độ siêu phàm nhưng chưa từng coi chàng tỷ đấu với ai.

Lương Luân ngưng thần để chờ cơ hội, hễ thấy đối phương động thủ là nhân chỗ sơ hở đánh vào. Hắn thấy đối phương cũng trầm tĩnh phi thường chẳng có ý gì muốn ra tay trước. Hắn ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:

- Xem chừng thằng lỏi này cũng ghê gớm lắm.

Sau một lúc nữa, hai người cùng thấy đối phương tư thức rất kín đáo chẳng có chỗ nào sơ hở. Lương Luân liền vung kiếm quét ngang rồi đâm vào huyệt mi tâm trước ngực cũng hạ bàn Du Hữu Lượng.

Du Hữu Lượng từ từ theo thức kiếm của Lương Luân đè xuống.

Lương Luân hất mạnh lên, Du Hữu Lượng chờ cho hai thanh kiếm sắp đụng nhau, đột nhiên xoay tay mặt một vòng.

Lương Luân đồng thời xoay chuyển mấy vòng.

Bỗng nghe chát một tiếng. Hai kiếm đụng nhau. Công lực hai người tương đương nên không dính được trường kiếm vào đối phương.

Lương Luân lạnh lùng nói:

- Tiểu tử. Người không chịu nói sư thừa là ai, nhưng Phù Vân kiếm pháp này là của phái Võ Đương không còn sai nữa. Mười năm nay ta không bước chân vào tới Trung nguyên, ngờ đâu Vô Vi đạo trưởng đã sản xuất ra được tên đệ tử này.

Du Hữu Lượng thẳng thắn đáp:

- Người nhận lầm rồi.

Lương Luân miệng lảm nhảm:

- Phù Vân kiếm pháp thì đã ăn thua gì? Tiểu tử. Người thi triển không được đầy đủ. Vô Vi lão đạo bị người ta hạ sát rồi thì người làm thế nào.

Du Hữu Lượng chấn động tâm thần:

- Cái chết của Vô Vi đạo trưởng Tô Bạch Phong mới tiết lộ trong cuộc anh hùng đại hội ở Trường An lần trước. Ta để thanh Tử Dương bảo kiếm của Vô Vi đạo trưởng lại rồi đi tới đây ngay. Sao hắn biết được? Tin tức của hắn thật là mau lẹ.

Chàng liền hỏi lại:

- Lương Luân. Người coi rõ rồi chứ?

Thanh trường kiếm của chàng rút về rồi lại đánh tới tấn công trước. Lần này chàng thi triển chiêu thức rất mau lẹ. Qua mấy chiêu đầu, Thiên Thủ kiếm pháp của phái Điểm Thương liên miên đánh ra.

Lương Luân càng đấu càng kinh hãi nghĩ thầm:

- Cả kiếm thuật trấn sơn của phái Điểm Thương thằng lỏi này cũng học được rồi. Ta nghe nói Phù Vân kiếm pháp của phái Võ đương, Thiên Thủ kiếm pháp của phái Điểm Thương đều là bí học không truyền ra ngoài mà sao gã cũng hiểu được?

Thiên Thủ kiếm pháp tinh diệu ở chỗ tấn công mãnh liệt. Lúc thi triển khác nào nước sông Trường Giang chảy không ngớt. Ngày trước Lâm lão gia nóng giận đấu với Lương Luân trong vòng mấy trăm chiêu hắn chỉ có phần đỡ gạt. Mà bây giờ Du Hữu Lượng lại thi triển kiếm pháp này, thế công rất mãnh liệt. Hắn phải ngưng thần chú ý không dám coi thường.

Huyền Hồ quận chúa trong bụng mừng thầm vì thấy ý trung nhân thần oai lẫm liệt. Bất giác tâm thần cô say sưa theo dõi.

Đang đánh nửa chừng, Du Hữu Lượng bỗng vung kiếm đâm chém hữu loạn xà ngầu. Kiếm thức không biết nhằm đánh vào phương vị nào, tựa hồ nghìn tay kiếm đồng thời động thủ.

Lương Luân đỡ gạt không thấy chỗ sơ hở nào, bất giác than thầm:

- Ta khổ công nghiên cứu mười mấy năm để đối phó với Thiên Thủ kiếm pháp mà vẫn không tranh được thế chủ động. Thằng lỏi này còn kém ta đến mười tuổi. Gã mà được rảnh luyện thêm thì Lương Luân này còn làm sao chống nổi hắn?

Du Hữu Lượng đánh lâu vẫn chưa chiếm được thượng phong. Nội lực của chàng chưa bằng Lâm lão gia tử, thành ra môn khoái kiếm này làm cho chàng hao sức rất nhiều.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chiêu thức của chàng dần dần chậm lại, nhưng mỗi lúc phóng kiếm ra khí thế rộng lớn vô cùng.

Lương Luân trong đời người đã chạm trán không biết bao nhiêu cao nhân, nhưng chưa từng gặp tay đối thủ nào lão luyện như lần này trong lòng đã hơi nóng nảy. Bỗng hắn đi một đường kiếm tinh diệu nhẹ nhàng. Chân đạp vào trung cung sấn lại, thấy trước ngực Du Hữu Lượng sơ hở một chút liền phóng kiếm đâm mạnh tới.

Du Hữu Lượng xoay kiếm hất ra. Lương Luân cảm thấy luồng lực đạo ở thanh kiếm đối phương mãnh liệt như lay non dốc biển xô tới, gã vận dụng chân lực đến độ chót để đón đỡ. Nội lực hai người tương tự ngang nhau. Cả hai đều phải lùi lại một bước.

Lương Luân kinh hãi nghĩ thầm:

- Chiêu Đạt Ma độ giang này hiển nhiên là chiêu thức của phái Côn Luân.

Gã dùng kiếm thay sạn, không ngờ uy lực cũng mạnh đến thế.

Lương Luân nắm lấy thời cơ tiến chiêu rất mau, không để cho Du Hữu Lượng tranh tiên.

Du Hữu Lượng đang dùng Thiên Thủ kiếm pháp để ứng chiến, đột nhiên trời tối sầm lại. Vầng trăng tỏ chui vào đám mây đen, trong rừng bốn mắt tối đen, đứng đối diện cũng không nhìn rõ.

Huyền Hồ quận chúa dương to cặp mắt chăm chú nhìn hai người.

Cô nghĩ thầm trong bụng:

- Nếu ta ra tay giúp Du công tử thì cuộc chiến kết thúc ngay được. Nhưng ta không hiểu tâm tính anh chàng này thế nào? Nếu y không muốn người khác xen vào thì thành ra mình khéo mà thành vụng.

Tình thế mỗi lúc một thêm kinh khủng. Trong bóng tối chỉ còn có kiếm quang lấp loáng. Mục lực như cô mà còn không trông rõ thân hình hai người nhô lên hụp xuống.

Kiếm pháp cổ kính của Lương Luân thi triển đến chỗ tinh vi, kiếm phong rít lên vù vù trấn áp tâm hồn người ta. Mỗi chiêu phóng ra mang theo chân lực toàn thân. Lá cây bốn mặt rơi rụng tơi bời.

Đột nhiên trên không sấm nổ ầm ầm. Một cơn gió lạnh thổi qua. Mưa rào lộp độp đổ xuống.

Sấm sét liên miên không ngớt. Thỉnh thoảng ánh chớp lóe lên rồi lại tắt nhưng cũng trông rõ nét mặt Lương Luân sát khí đằng đằng. Nét mặt của Du Hữu Lượng cũng hiện ra trong lúc chớp nhoáng.

Trận mưa mỗi lúc một lớn. Ba người đều ướt như chuột.

Huyền Hồ quận chúa trong lòng hồi hộp lo âu.

Đột nhiên Du Hữu Lượng phóng kiếm tung lên. Đây là chiêu tối hậu trong Thập Khoái kiếm của Thiên Thủ kiếm pháp. Ngày trước Lương Luân đã bị thua Lâm lão gia về chiêu này.

Lương Luân không kịp suy nghĩ gì nữa. Hắn bước qua mé tả nửa bước. Tay mặt đột nhiên phóng ra nhằm đâm vào trước ngực Du Hữu Lượng.

Du Hữu Lượng thấy tình thế nguy hiểm như ngàn cân treo đầu sợi tóc, không kịp nghĩ cách phá giải. Chàng vội xoay ngược thanh kiếm như người muốn tự vẫn.

Choang choảng ba tiếng vang lên. Đột nhiên ánh chớp lấp loáng. Hai người đứng cách xa nhau mấy bước. Thanh trường kiếm trong tay đều gãy làm ba đoạn.

Mỗi người chỉ cầm một khúc chuôi đứng đó. Lương Luân hắng dặng một tiếng rồi hô:

- Phạn Chung Tam Xướng. Té ra các hạ là cao đồ của Thiền Tông ở Tây vực.

Du Hữu Lượng hững hờ đáp:

- Chính thị.

Nguyên ngày trước Lương Luân bị bại về tay Lâm lão gia trong Thiên Thủ kiếm pháp, hắn nghiên cứu cách phá giải chiêu này đã lâu năm. Vừa rồi đột nhiên hắn thi triển chiêu thức đó.

Kiếm pháp này Du Hữu Lượng phát huy hãy còn kém Lâm lão gia nhiều, lại gặp lúc nguy hiểm, đành phải đưa ra tuyệt chiêu Phạn Chung Tam Xướng của sư môn để cứu mạng. Chiêu thức này rất xảo diệu nhưng phải là tay võ học thượng thặng mới dám dùng đến.

Lương Luân nói:

- Công cuộc đêm nay nếu các hạ còn sống thì tại hạ phải chết. Nào. Chúng ta lại tái đấu.

Hắn thấy võ học của Du Hữu Lượng rất khủng khiếp nên cách xưng hô không dám khinh bạc như trước nữa.

Du Hữu Lượng cười khanh khách đáp:

- Té ra Lương đại kiếm khách ẩn cư mấy chục năm chỉ vì khiếp sợ Lâm lão gia. Lâm lão gia đã bảo tại hạ:

Lương Luân bị thua một chiêu, quyết chẳng chịu cam tâm. Nếu hắn tìm ra chiêu pháp phá giải thì mình phải có chiêu thức khác để hạ sát thủ. Lương đại kiếm khách. Đại kiếm khách thử coi cho biết.

Ngoài miệng chàng nói huênh hoang mà trong lòng cực kỳ sợ hãi nghĩ thầm:

- Giả tỷ Lâm lão gia thân hành tới đây chưa chắc đã kiềm chế được thằng cha này.

Thực ra chàng luyện Thiên Thủ kiếm pháp hãy còn ít ngày quá lúc phát chiêu chưa được thuần thục liền một mạch. Nếu Lâm lão gia thi triển tất nhiên phải khác nhiều. Chàng phát ra tuyệt chiêu tuy chưa kiềm chế được Lương Luân nhưng cũng không để lộ những chỗ sơ hở trí mạng.

Lương Luân liệng khúc kiếm gãy đi nói:

- Tại hạ dùng kiếm đã mấy chục năm chưa từng bị gãy kiếm bao giờ. Công lực của các hạ đã đến chỗ kinh người. Nếu tại hạ có giết được các hạ thì chẳng khác gì Bá nhan đập đàn, ngày sau trong hoàn vũ không còn ai bình luận kiếm pháp nữa.

Du Hữu Lượng đáp:

- Đại kiếm khách quá khen mà thôi.

Chàng cũng liệm khúc kiếm gãy đi.

Hai người lại phát chưởng tỷ thí và thi triển những chiêu thức đều bằng chân lực nội gia vào hàng thượng thặng.

Lương Luân ỷ mình có nội lực cao cường. Sau một lúc tỷ thí, hắn không phát chiêu công nữa, chờ song chưởng của Du Hữu Lượng đánh tới mới từ từ đưa tay ra tiếp đón.

Bốn chưởng vừa đụng vào nhau, hai người cùng thúc đẩy chân lực rồi không phân khai được nữa.

Huyền Hồ quận chúa tính thầm trong bụng:

- Cách tỷ đấu nội lực này còn tiếp diễn, sẽ đi đến chỗ kẻ sống người chết. Ta lại không đủ sức để giải khai. Vừa rồi ta đã không động thủ, bây giờ lâm vào tình trạng dằng co, có muốn ra tay cũng chẳng được. Vạn nhất công lực của Du công tử sút kém một chút thì làm thế nào?

Cô đâm hối hận, mà không biết ngỏ sự cùng ai.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, hai người trán toát mồ hôi lấm tấm.

Huyền Hồ quận chúa đâm liều tự nhủ:

- Coi tình thế trước mắt thì chỉ còn cách đả thương Lương Luân. Nhưng nếu ta ra tay, Lương Luân tất phải phân tâm, nội lực của Du công tử thừa cơ ào ạt xô tới thì hắn còn sống làm sao được? Hỡi ơi. Nếu việc này xảy ra, nhất định Cửu ca sẽ trở mặt với ta.

Cô còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên một tiếng hú khẽ vang lên. Ba bóng người đang lướt trên không vọt tới, tập kích sau lưng Du Hữu Lượng. Ba thanh trường kiếm lấp loáng ánh hào quang mà Du Hữu Lượng vẫn thản nhiên như chưa nhìn thấy.

Huyền Hồ quận chúa trong lòng nóng nảy, không còn nghĩ ngợi được nữa. Cô tung người lên vung kiếm gạt ra.

Thân hình ba người kia phải dừng lại. Trường kiếm hai bên đụng nhau. Ba người hạ mình xuống đất.

Huyền Hồ quận chúa thu kiếm lùi lại năm, sáu bước mới đứng vững. Mũi kiếm của cô đã dính máu, nhưng dưới nách cô máu tươi cũng đã chảy ra như suối.

Chỉ trong nháy mắt người cô đã nhuộm đỏ, Biến xảy đột ngột, Du Hữu Lượng cùng Lương Luân đều sửng sốt, không khỏi phân tán tinh thần. Đồng thời luồng lực đạo cũng giảm bớt đi. Hai người dương mắt nhìn nhau rồi thu nội lực về lùi lại.

Lương Luân lật đật lại nhìn Huyền Hồ quận chúa hỏi:

- Quận chúa bị thương nặng lắm ư?

Huyền Hồ quận chúa bị kiếm thương rất đau đớn, toàn thân máu chảy ướt đẫm. Vì mất huyết quá nhiều, người cô run lên tức giận nói:

- Lương Luân. Anh em người đã làm nên chuyện tốt đẹp này.

Lương Luân sợ hãi đáp:

- Tiểu nhân tội thật đáng chết. Ba tên huynh đệ khốn kiếp kia xin để tùy Quận chúa xử trí. Quận chúa hãy nằm xuống cho tiểu nhân dùng thuốc cứu chữa.

Du Hữu Lượng lẳng lặng tiến gần đến. Cặp mắt chàng chú ý nhìn Huyền Hồ quận chúa lộ vẻ cực kỳ cảm kích.

Huyền Hồ quận chúa nổi giận nói:

- Các người không cút đi còn đứng làm gì đó? Anh em người đừng nịnh bợ ta nữa. Lương Luân. Người không cút đi hay còn muốn dương mắt lên nhìn bản quận chúa chết đi mới cam tâm chăng?

Cô còn tính nết trẻ thơ, tuy bị kiếm thương mà vẫn hiếu thắng chứ không lùi bước.

Lương Luân cúi đầu xuống nói:

- Dù tiểu nhân bị trách phạt cũng đành, chứ không được chầu hầu Quận chúa để cứu chữa thì làm sao yên tâm được?

Huyền Hồ quận chúa dặng hắng rồi nói:

- Hảo tâm của người bản quận chúa cám ơn, nhưng ta đã có linh dược, người bất tất phải quan tâm. Người đi xa ra để ta khỏi phiền lòng.

Lương Luân nghĩ thầm:

Quận chúa là người chí thân của tiểu vương gia. Cô bảo đã có linh dược chắc là đúng sự thật. Hiện giờ ta đành vâng lệnh cô. Nếu mình không bỏ đi, cô không chịu buộc thuốc là ta phải gánh lấy trách nhiệm.

Hắn liền đưa mắt ra hiệu cho ba người anh em chạy đi.

Lương Luân khẽ hỏi đồng bọn:

- Thương thế ba vị ra sao?

Một tên khẽ đáp:

- Không có gì đáng ngại. Quận chúa quả nhiên lợi hại phi thường. Cô liều mạng phóng ra một chiêu chẳng những ngăn cản được ba người mà còn làm cho tiểu đệ bị thương. Theo nhận xét của tiểu đệ thì võ công của Cửu vương gia hãy còn thua cô em này nhiều.

Lương Luân lẳng lặng gật đâu. Bốn người đội mưa mà chạy.

Lúc này ở trong rừng chỉ còn Du Hữu Lượng và Huyền Hồ quận chúa đứng đối lập. Huyền Hồ quận chúa như ngây như dại, ngơ ngẩn nhìn Du Hữu Lượng. Cô thấy chàng ngó mình bằng con mắt thương hại, cảm thấy ánh mắt chàng cũng như một liều thuốc tiên. Cô rất được an ủi nên không biết đau đớn là gì nữa.

Du Hữu Lượng hỏi:

- Cô nương mau buộc thương đi. Nếu để chảy máu nhiều sẽ tổn thương trầm trọng cho thân thể.

Huyền Hồ quận chúa vẫn nghe chàng kêu mình bằng cô nương trong cũng khoan khoái. Cô lơ mơ như người trong mộng mới tỉnh giấc, cất giọng ôn nhu đáp:

- Du... Du... Du huynh vẫn còn ung dung lắm nhỉ.

Du Hữu Lượng chấn động tinh thần tự hỏi:

- Cô này đối với ta có một mối thâm tình, quên cả nỗi an nguy của chính mình. Hảo ý của cô ta biết dùng cách gì để báo đền?

Chàng thấy nách quận chúa vẫn còn chảy máu không ngớt, liền thúc giục luôn mồm:

- Mau mau buộc thuốc đi. Hảo cô nương. Hãy nghe lời tại hạ.

Giọng nói của chàng rất quan thiết mà còn có ý ra lệnh.

Huyền Hồ quận chúa trong lòng sung sướng mỉm cười đáp:

- Ồ. Tiểu muội tự mình trị thương cũng được. Du huynh hãy quay đi.

Du Hữu Lượng sửng sốt nhưng rồi chàng hiểu ý ngay, quay ra chỗ khác.

Huyền Hồ quận chúa thấy chàng mau hiểu ý mình, cũng mừng thầm trong bụng. Sau một lúc cô nói:

- Xong rồi. Xong rồi.

Du Hữu Lượng quay lại nói:

- Con người sau khi bị thương dễ cảm mạo phong hàn. Chúng ta mau tìm một chỗ ẩn nữa.

Huyền Hồ quận chúa mỉm cười đáp:

- Tiểu muội chẳng phải là một vị thiên kim tiểu thư, yếu đuối đi không lướt cỏ. Chút thương thế nhỏ mọn này, tiểu muội còn dư sức chịu đựng.

Cô ngửng đầu trông trời chiều rồi nói:

- Mưa sắp tạnh rồi. Chúng ta coi lại ba pháp vương của phái Trường bạch xem sao.

Du Hữu Lượng thấy trời mưa như trút nước, còn có phần lớn hơn lúc trước, nghe cô nói vậy sững sờ không hiểu.

Huyền Hồ quận chúa lại nói:

- Ở đây bốn mặt toàn là núi cao, thấy khí bị ngăn trở rất nhiều. Mưa lâu lắm chỉ đến nửa giờ là cùng.

Du Hữu Lượng chạy đến giải khai huyệt đạo ở trước ngực cho ba bị pháp vương. Chàng lại nắn bóp một hồi, ba vị pháp vương dần dần tỉnh lại, thấy người cứu mình là một chàng trai trẻ tuổi.

Phong Lôi pháp vương gắng gượng ngồi dậy nói:

- Các hạ gia ơn cứu mạng. Ba anh em tại hạ suốt đời không dám quên. Chỉ mong vụ này mau chấm dứt để vì các hạ ra sức.

Du Hữu Lượng lắc đầu đáp:

- Chúng ta là người nhà cả, hà tất phải cám ơn. Ba vị đã im tiếng nhẫn nhục khiến cho tại hạ rất khâm phục lòng trung nghĩa đó.

Phong Lôi pháp vương dương mắt lên nhìn chàng hỏi:

- Xin các hạ cho biết tôn danh đại tánh.

Du Hữu Lượng đáp:

- Thương Ưng Bạch Lượng là cửu phụ của tại hạ.

Phong Lôi pháp vương reo lên:

- Té ra... các hạ là lệnh lang của Du đại hiệp. Ba năm trước Du đại hiệp xuất hiện một lần rồi bẵng đi không thấy đâu nữa. Nếu vợ chồng Du đại hiệp ra tay thì lo gì không cứu nổi chưởng môn nhân?

Du Hữu Lượng cất giọng thê lương đáp:

- Gia phụ cùng gia mẫu bị độc thủ gia hại. Tại hạ tìm kiếm tông tích kẻ thù đã mấy năm nay.

Phong Lôi pháp vương chấn động tâm thần hồi lâu không nói nên lời.

Giữa lúc ấy Huyền Hồ quận chúa từ sau gốc cây đi ra. Ba bị đại pháp vương trông thấy chủ nhân sững sờ không biết làm thế nào.

Huyền Hồ quận chúa nói:

- Ba vị bị thương khá nặng để ta cứu trị cho.

Cô nói rồi lấy trong bọc ra một cái bình ngọc nhỏ, móc ba viên thuốc đen thẫm bằng hạt đậu đưa cho ba người uống.

Phong Lôi pháp vương vừa bỏ thuốc vào miệng đã biết đây là Cửu Chuyển tán, một thứ thần dược khó kiếm trên thế gian. Lão vừa cảm kích vừa bẽ bàng vì ba người trà trộn vào bên mình quận chúa để chờ cơ hội bắt cô đặng đánh đổi lấy chưởng môn nhân ra. Không ngờ nay lại được cô cứu trị. Ba người tính tình cương liệt, ân hận chẳng thể chui xuống đất được.

Phong Lôi pháp vương thở dài hỏi:

- Cửu Chuyển tán của quận chúa nào phải vật dễ kiếm. Sao quận chúa lại lấy nó để cứu trợ cho bọn người bất trung bất nghĩa?

Huyền Hồ quận chúa đáp:

- Mỗi người một chí hướng. Ta chẳng thể miễn cưỡng các vị. Lão hỏi ta tại sao giải cứu các vị ư? Hỡi ơi. Ai bảo các vị tùy tùng ta một thời gian? Ta chẳng thể thấy người sắp chết mà không cứu trị.

Phong Lôi pháp vương lẳng lặng hồi lâu rồi nói:

- Xin quận chúa bảo trọng mình vàng. Bọn tiểu nhân từ đây xin cáo biệt. Ô kìa. Ai đả thương quý thể?

Huyền Hồ quận chúa xua tay nói:

- Cửu vương dưới trướng có nhiều hảo thủ. E rằng ba vị khó lòng cứu thoát được chưởng môn phái Trường Bạch. Các vị hãy coi chừng.

Phong Lôi pháp vương đáp:

- Bọn tiểu nhân chỉ biết cúc cung tận tụy cho đến chết thì thôi, không kể sự thành hay bại. Quận chúa hãy bảo trọng. Anh em tiểu nhân không còn mặt mũi nào nhìn thấy quận chúa nữa.

Lão nói rồi cùng hai người bái đệ chắp tay từ biệt Huyền Hồ quận chúa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện