Thu đã hầu tàn, gió heo may thổi lá vàng trút xuống như mưa. Chim hôn thoi thóp về rừng khiến cảnh vật càng thêm buồn bã.
Trên một khu rừng thoai thoải dốc theo sườn núi xuất hiện một bóng người chạy như bay. Coi bề ngoài thấy người này khinh công trác tuyệt, mà thực ra y đã mỏi mệt cơ hồ không chịu nổi.
Người đó chạy không dừng bước qua một khu rừng thấp nhưng rậm rạp. Mỗi khi cước bộ vọt lên không người lại lảo đảo muốn té.
Bóng người mỗi lúc một gần. Không rõ người này tuổi độ tam tuần đầy vẻ anh hùng khí khái. Cứ coi quần áo ướt đẫm mồ hôi đủ biết họ đã chạy một mạch mấy dặm đường rừng.
Người đó chạy đến bên sườn núi dừng chân lại một chút, thở phào một cái, miệng lẩm bẩm:
- Mình chạy từ sáng cho đến bây giờ toàn đường núi gập ghềnh. Khi xuống hết sườn núi này là gần đến nơi rồi.
Hán tử lấy ống nước đeo ở sau lưng ra uống ừng ực một hơi rồi đưa tay áo lên lau mặt ướt đẫm mồ hôi.
Hán tử uống nước rồi lại buộc ống nước vào sau lưng.
Lúc này vầng trăng tỏ đã lên cao. Hán tử nhìn bóng trăng tự nói một mình:
- Ta còn phải đi lẹ hơn nữa.
Hán tử lại cất bước theo sườn dốc núi đi tới. Chân bước rất mau, chớp mắt đã xuống được hơn mười trượng.
Hán tử bỗng dừng lại cúi xuống nhặt một vật gì. Nét mặt hán tử cực kỳ kinh dị. Trong tay cầm một cây đoản kích xám xịt. Trên thanh kích có chạm một bầy sư tử nhỏ rất tinh vi.
Hán tử nhẩm đếm bầy sư tử này có năm con rồi la lên:
- Đây là tín vật của chưởng môn phái Điểm thương!
Hán tử nhìn kỹ lại thanh đoản kích hình con rồng lẩm nhẩm nói tiếp:
- Tín vật của Thanh thủ kiếm Thẩm Băng Toàn, chưởng môn phái Điểm thương sao lại rớt ở đây? Phải chăng? Trong óc chàng hiện lên một ý nghĩ, trong võ lâm người ta coi tín vật của chưởng giáo quý hơn cả tính mạng. Thấy vật mà chẳng thấy người là người đó đã gặp tai nạn bất trắc.
Nét mặt trầm trọng, hán tử lắng tai nghe hồi lâu thì ngoài tiếng gió thổi không còn tiếng gì khác.
Chàng tự hỏi:
- Thiên Thủ Kiếm Thẩm lão gia tay cầm thanh kiếm này với đường Truy phong khoái kiếm thì còn ai khiến lão gia phải gặp bất trắc?
Chàng lắc đầu ra vẻ hoài nghi rồi đút thanh đoản kiếm vào bọc tiếp tục tiến về phía trước.
Hán tử xuống sườn núi quanh co mấy đoạn rồi đi vào con đường nhỏ ruột dê thoai thoải không biết đến phương nào. Chàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ thủy chung cũng không tìm ra được đáp án.
Chàng lẩm bẩm một mình:
- Bất luận thế nào ta cũng vào coi cho biết!
Đoạn chàng bước lẹ tiến lại. Bỗng thị tuyến chàng chăm chú nhìn vào một vật kỳ dị, trên cành cây cổ thụ, một vật tựa thoi ngọc bích cắm ngập tận chuôi.
Chàng ồ lên một tiếng đưa tay rút thanh ngọc bích ra thì thấy nó dài nửa thước. Một đầu hình lưỡi cuốc rất mỏng, trên đuôi có khắc chữ phật. Chàng vừa coi bỗng sắc mặt vừa biến đổi lộ vẻ kinh hãi đứng ngẩn người ra một lúc rồi lẩm bẩm:
- Đây là Bích Ngọc Sạn của nhà Phật và là bảo vật của Phù Vân đại sư, chưởng giáo Phái Côn lôn hiện nay. Làm sao nó lại ở nơi đây? Chẳng lẽ?
Giữa lúc chàng còn đang kinh hãi thì trước mặt rừng cây thấp thoáng hiện ra một căn nhà gỗ.
Chàng cất Bích Ngọc Sạn đi không nghĩ ngợi gì nữa, rảo bước tiến về phía nhà gỗ bụng bảo dạ:
- Bữa nay xem chừng ta đến đây sau chót.
Hán tử ra khỏi khu rừng thấp đứng trước căn nhà gỗ, nhưng trong nhà tối đen mà không động tĩnh chi hết, liền cất tiếng báo danh:
- Tại hạ Tô Bạch Phong!
Nhưng chàng dừng lại ngay, vì chàng chợt phát giác ra một thanh bảo kiếm ánh hồng quang kỳ dị lóe ra cắm vào phía trên cánh cửa gỗ, chàng khẽ la:
- Đây là thanh Tử Hồng Bảo Kiếm của chưởng giáo Võ Đang!
Chàng không dám nghĩ gì thêm, đẩy cửa bước vào.
Trong nhà tối đen như mực, một luồng gió tanh tưởi quạt vào mặt. Chàng nhắm mắt một lần nữa, vận hết mục lục để nhìn vào bóng tối. Bỗng lông tóc chàng dựng đứng cả lên vì sợ hãi, mồ hôi toát ra nhỏ giọt.
Trong nhà sáu chiếc tử thi nằm còng queo trên mặt đất, máy chảy lênh láng.
Ngoài ra không có một vật gì khác.
Một ngọn gió đêm lùa qua cánh cửa vừa mở thổi vào nhà khiến vạt áo hán tử tung bay mà chàng cũng không cảm thấy lạnh. Khắp mình mồ hôi ướt đầm, người chàng run bần bật.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, hán tử tên gọi Tô Bạch Phong quay gót lại nhanh như điện chớp. Hai tay chắp chéo để trước ngực, nhưng đó chỉ là gió thổi lay động cánh cửa bật lên tiếng kêu, chứ không phải có người vào.
Bên ngoài con cú mèo rít lên một tiếng u ú tựa hồ chế giễu chàng tuổi trẻ thần hồn nát thần tính.
Tô Bạch Phong bước rất cẩn thận tiến về phía trước. Chàng vào tới góc phía đông trong nhà lại thấy bốn xác chết nằm lăn ra đó. Chàng thò tay khẽ sờ vào ngực thấy còn hơi nóng thì mới hay người này vừa mới chết.
Người nằm ở mé tả mình mặc áo đạo bào tóc quấn thành búi, chính là Vô Vi đạo trưởng, chưởng giáo Võ Đương lừng danh thiên hạ. Cặp mắt trợn ngược hàm răng nghiến lại dường như phẫn nộ đến cùng cực và muốn nổi nóng động thủ nhưng lão đã chết rồi.
Tô Bạch Phong rụt tay về thầm nghĩ:
- Võ đương thần kiếm Vô Vi đạo trưởng ghê gớm là thế mà trên đời lại còn có người hạ sát được lão gia ở nơi đây. Vụ nàỵ. Chàng lại đưa mắt ngó thi thể ở mé hữu thì chính là Thiên Thủ Kiếm chưởng môn phái Điểm thương hiện nay.
Tô Bạch Phong lắc đầu đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy hai lão đầu tóc bạc phơ nằm đó. Lão mé tả cụt tay mặt. Lão mé hữu cụt chân phải. Hai lão này đều mặc trường bào màu trắng.
Tô Bạch Phong hít một hơi khí lạnh ngấm ngầm suy nghĩ, bụng bảo dạ:
- Đây chắc là Thiết Thị Song Chưởng ở Thiên Sơn xuống. Hỡi ơi! Nghĩ tới ngày trước anh em Thiết thị ở miền Tây Bắc vừa cười vừa đánh bại tay cao thủ Trung Nguyên. Không ngờ những nhân vật thần oai lẫm liệt từng khiến cho bạn hữu võ lâm phải khiếp sợ cùng chết ở đây!
Tô Bạch Phong lại sang đầu nhà mé tây vừa đưa mắt nhìn đã thấy ngay một vị lão tăng đầu bạc. Chính là Phù Vân đại sư chưởng giáo phái Côn Luân.
Tô Bạch Phong sờ cây Bích Ngọc Sạn trong bọc. Đột nhiên nước mắt đầm đìa, chàng cúi xuống ôm lấy thi thể lão tăng, miệng lâm râm khấn:
- Mười năm trước vãn bối được nhờ đại sư cứu mạng một phen. Ngờ đâu ơn cao chưa đến mà đại sư mình mang thần công cửa Phật đến độ siêu phàm nhập thánh lại chết phơi thây chốn này!
Những tiếng về sau chàng vừa nức nở vừa nói, chính chàng cũng không nghe rõ âm thanh của mình.
Lát sau chàng đứng lên tới gần xác chết tối hậu.
Thân thể người này nằm ghế. Đây là một thiếu niên lạ mặt, chàng chưa từng quen biết. Thiếu niên này nhiều lắm mới hai mươi tuổi. Cặp mắt nhắm nghiền, da thịt co quắt ra chiều đau khổ, người gã không đeo kiếm mà cũng không mang một thứ binh khí nào khác.
Tô Bạch Phong nhìn kỹ hồi lâu mà cũng không nhận được lai lịch của thiếu niên.
Chàng lẩm bẩm một mình:
- Không hiểu phái nào lại cử một gã thiếu niên đi tham dự cuộc tụ hội này?
Chẳng lẽ gã còn nhỏ tuổi mà đại diện được cho người cầm đầu cả phái?
Bất giấc chàng lại ngắm nghía thiếu niên thì thấy cặp lông mày thanh kiếm đi chếch lên. Trái mũi thẳng đẹp như ngọc đặt vào giữa mặt. Tuy là một xác chết mà vẻ mặt hơn hớn chẳng khác người sống.
Tô Bạch Phong toan sờ vào người thiếu niên thì đột nhiên có tiếng bước chân trầm trọng từ bên ngoài căn nhà đi tới.
Tô Bạch Phong nhảy vọt ra nhanh như chớp, đưa mắt nhìn ra bốn mặt thì cả căn nhà nhỏ vẫn vắng tanh và trống rỗng, chẳng có chỗ nào ẩn mình được. Cửa sổ cửa vào đều mở mà lại chính là phương hướng có tiếng bước chân vang lên. Chàng toan nhảy ra khỏi nhà nhưng không kịp, đành dùng hạ sách nằm lăn ra giả vờ làm một xác chết.
Tiếng kẹt cửa vang lên, một lão già mặc áo đại hồng tiến vào. Màu áo đỏ như máu của lão khiến người trông thấy phải khiếp sợ, uy thế của lão khiến cho người ta phải khuất phục.
Hồng Bào Quái Nhân tiến vào nhưng dường như lão chẳng chú ý đến tử thi trong căn nhà này và lão chắc không ngờ trong đám xác chết ngày lại có một người sống.
Bỗng nghe tiếng cười quái gở khành khạch vang lên rồi tiếng người lẩm bẩm:
- Hiển nhiên vừa rồi Phù Vân hòa thượng đã liệng cây Bích Ngọc Sạn, Thiên Thủ Kiếm cũng liệng Long Hình Kích mà sao bây giờ không tìm thấy đâu? Đành để trời sáng hãy tìm lại vậy!
Hồng Bào Quái Nhân dừng bước lại, đột nhiên thò tay vào bọc. Lão lấy đá lửa thắp mồi lên, trong căn nhà gỗ liền được ánh sáng vàng soi tỏ rõ mọi vật.
Hồng Bào Quái Nhân liếc mắt nhìn quanh căn nhà một lượt thấy có hai cây nến đã cháy dở ở trên cửa sổ. Lão liền chạy tới thắp lên. Lúc này đèn lửa soi rõ hết mọi xác chết và máu tươi không còn sót một chỗ nào.
Tô Bạch Phong nằm lăn dưới đất, bây giờ không dám thở mạnh. Chàng biết lão này có thể là một nhân vật thần bí và quan trọng vô cùng.
Hồng Bào Quái Nhân nhìn hết một lượt bỗng ngửa mặt lên trời cười rộ.
Tiếng cười của lão âm trầm rùng rợn tựa hồ tiếng kêu khóc của loài dạ điểu vang lên hồi lâu không ngớt.
Sau một lúc khá lâu, lão ngừng tiếng cười rồi cất giọng lạnh lùng nói để tự mình nghe:
- Thần châu bát ngát, duy ngã độc tôn.
Tô Bạch Phong chấn động tâm thần tự hỏi:
- Phải chăng lão quái này đã giết chết hết các cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh của thiên hạ?
Mồ hôi lạnh trong người chàng từ từ toát ra ướt cả một bên mái tóc.
Hồng Bào Quái Nhân lại cười lạt nói:
- Mình hành động thật là đúng lúc!
Đột nhiên lão cử động nghe đánh soạt một tiếng, một đạo hàn quang bao quanh người lão. Thanh bội kiếm lão đã rút ra cầm tay vung múa lên.
Hồng Bào Quái Nhân tiến về phía trước một bước đến cạnh Vô Vi đạo trưởng, lão ngửa mặt lên trời cười nói:
- Vô Vi thần kiếm bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi!
Đột nhiên lão vung tay mặt đánh véo một tiếng. Thanh trường kiếm đâm sâu vào bụng dưới đạo trưởng. Lão lại rung tay một cái, rút thanh kiếm ra. Máu tươi theo kiếm vọt lên tung tóe.
Lão lại ngó lại lần nữa rồi lại cất bước rẽ sang mé hữu tự nói một mình:
- Long Hình Kích của phái Điểm thương cũng còn kém mình xa lắm!
Lão hạ thấp tay mặt xuống. Thanh kiếm đã đâm vào thi thể của Lâm đại hiệp.
Hồng Bào Quái Nhân từ từ đi sang mé tây.
Tô Bạch Phong trong lòng cực kỳ khẩn trương. Chàng nghe lời lão nói đã đoán ra được lão chẳng coi những tay cao thủ hạng nhất các phái lớn vào đâu. Vậy bản lĩnh lão không cần nói cũng biết đến trình độ nào rồi.
Lúc này Hồng Bào Quái Nhân đã đến gần Tô Bạch Phong. Cạnh chàng là gã thiếu niên chàng không quen biết. Dường như Hồng Bào Quái Nhân cũng không biết mặt gã. Lão nhìn một lúc rồi miệng không nói gì, cầm kiếm đâm vào bụng thiếu niên.
Lão rút trường kiếm ra rồi bước sang mé tả đến trước người Tô Bạch Phong.
Hồng Bào Quái Nhân vừa ngó bỗng la lên một tiếng:
- Ô hay!
Tô Bạch Phong đứng phắt dậy như lò so. Chàng vừa hoang mang vừa kinh dị, bất giác chàng vận toàn lực gầm lên một tiếng, đồng thời phóng chưởng đánh vào ngực quái nhân.
Hồng Bào Quái Nhân tuyệt không ngờ trong ngôi nhà này có người sống mai phục. Lão cả kinh thất sắc. Trong lúc hoang mang lão vung tay trái lên để đỡ trước ngực.
Luồng nội lực hai bên đều nhả ra. Hồng Bào Quái Nhân cảm thấy một luồng lực đạo ghê gớm xô tới. Lão kinh hãi rên lên một tiếng.
Người lão loạng choạng lùi lại hai bước. Tay áo rộng thùng thình của lão bị chưởng phong quạt mạnh tung lên quạt tắt hai ngọn nến.
Trong căn nhà lại tối đen. Tô Bạch Phong còn đang ngơ ngác, bỗng Hồng Bào Quái Nhân gầm lên một tiếng. Thanh trường kiếm trong tay mặt lão quét ngang nhanh như điện chớp.
Tô Bạch Phong lại gầm lên. Tiếng gầm như sấm rền. Tay mặt chàng lại phóng chưởng đánh ra.
Bình một tiếng rùng rợn. Dưới ánh trăng ảm đạm, một bóng hồng loạng choạng lùi lại. Thanh trường kiếm rớt xuống đất keng một tiếng.
Chỉ trong chớp mắt bóng hồng nhảy vọt lên không bay vụt ra ngoài.
Tô Bạch Phong ngẩn người một chút. Chàng lại gầm lên một tiếng, rồi lướt mình đuổi theo, chớp mắt đã ra xa hơn hai chục trượng.
Trong căn nhà gỗ trở lại với bầu không khí tịch mịch chết chóc. Ánh trăng lờ mờ rọi qua cửa sổ lọt vào nhà.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn nửa tuần trà, bất thình lình có tiếng động phát ra giữa đám người chết lại có một bóng người đứng lên.
Người này chậm chạm cất bước. Sắc mặt lợt lạt, y chính là thiếu niên nằm bên Tô Bạch Phong mà không ai nhận ra.
Hai tay thiếu niên giữ bụng, máu tươi không ngớt chảy qua kẽ tay mà dường như gã không biết. Sắc diện thâm trầm, mục quang u ám, chàng ráng chịu nhát kiếm của lão già khiến ai cũng tưởng gã chết rồi. Nhưng gã còn cất bước được.
Ánh trăng soi bóng người gã dài lê thê và cô độc đem theo những điều bí mật đáng sợ.
Một luồng gió lạnh thổi lên. Đầy trời kéo đen kịt che khuất bóng trăng. Vũ trụ biến thành một vùng tối đen.
Trên một khu rừng thoai thoải dốc theo sườn núi xuất hiện một bóng người chạy như bay. Coi bề ngoài thấy người này khinh công trác tuyệt, mà thực ra y đã mỏi mệt cơ hồ không chịu nổi.
Người đó chạy không dừng bước qua một khu rừng thấp nhưng rậm rạp. Mỗi khi cước bộ vọt lên không người lại lảo đảo muốn té.
Bóng người mỗi lúc một gần. Không rõ người này tuổi độ tam tuần đầy vẻ anh hùng khí khái. Cứ coi quần áo ướt đẫm mồ hôi đủ biết họ đã chạy một mạch mấy dặm đường rừng.
Người đó chạy đến bên sườn núi dừng chân lại một chút, thở phào một cái, miệng lẩm bẩm:
- Mình chạy từ sáng cho đến bây giờ toàn đường núi gập ghềnh. Khi xuống hết sườn núi này là gần đến nơi rồi.
Hán tử lấy ống nước đeo ở sau lưng ra uống ừng ực một hơi rồi đưa tay áo lên lau mặt ướt đẫm mồ hôi.
Hán tử uống nước rồi lại buộc ống nước vào sau lưng.
Lúc này vầng trăng tỏ đã lên cao. Hán tử nhìn bóng trăng tự nói một mình:
- Ta còn phải đi lẹ hơn nữa.
Hán tử lại cất bước theo sườn dốc núi đi tới. Chân bước rất mau, chớp mắt đã xuống được hơn mười trượng.
Hán tử bỗng dừng lại cúi xuống nhặt một vật gì. Nét mặt hán tử cực kỳ kinh dị. Trong tay cầm một cây đoản kích xám xịt. Trên thanh kích có chạm một bầy sư tử nhỏ rất tinh vi.
Hán tử nhẩm đếm bầy sư tử này có năm con rồi la lên:
- Đây là tín vật của chưởng môn phái Điểm thương!
Hán tử nhìn kỹ lại thanh đoản kích hình con rồng lẩm nhẩm nói tiếp:
- Tín vật của Thanh thủ kiếm Thẩm Băng Toàn, chưởng môn phái Điểm thương sao lại rớt ở đây? Phải chăng? Trong óc chàng hiện lên một ý nghĩ, trong võ lâm người ta coi tín vật của chưởng giáo quý hơn cả tính mạng. Thấy vật mà chẳng thấy người là người đó đã gặp tai nạn bất trắc.
Nét mặt trầm trọng, hán tử lắng tai nghe hồi lâu thì ngoài tiếng gió thổi không còn tiếng gì khác.
Chàng tự hỏi:
- Thiên Thủ Kiếm Thẩm lão gia tay cầm thanh kiếm này với đường Truy phong khoái kiếm thì còn ai khiến lão gia phải gặp bất trắc?
Chàng lắc đầu ra vẻ hoài nghi rồi đút thanh đoản kiếm vào bọc tiếp tục tiến về phía trước.
Hán tử xuống sườn núi quanh co mấy đoạn rồi đi vào con đường nhỏ ruột dê thoai thoải không biết đến phương nào. Chàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ thủy chung cũng không tìm ra được đáp án.
Chàng lẩm bẩm một mình:
- Bất luận thế nào ta cũng vào coi cho biết!
Đoạn chàng bước lẹ tiến lại. Bỗng thị tuyến chàng chăm chú nhìn vào một vật kỳ dị, trên cành cây cổ thụ, một vật tựa thoi ngọc bích cắm ngập tận chuôi.
Chàng ồ lên một tiếng đưa tay rút thanh ngọc bích ra thì thấy nó dài nửa thước. Một đầu hình lưỡi cuốc rất mỏng, trên đuôi có khắc chữ phật. Chàng vừa coi bỗng sắc mặt vừa biến đổi lộ vẻ kinh hãi đứng ngẩn người ra một lúc rồi lẩm bẩm:
- Đây là Bích Ngọc Sạn của nhà Phật và là bảo vật của Phù Vân đại sư, chưởng giáo Phái Côn lôn hiện nay. Làm sao nó lại ở nơi đây? Chẳng lẽ?
Giữa lúc chàng còn đang kinh hãi thì trước mặt rừng cây thấp thoáng hiện ra một căn nhà gỗ.
Chàng cất Bích Ngọc Sạn đi không nghĩ ngợi gì nữa, rảo bước tiến về phía nhà gỗ bụng bảo dạ:
- Bữa nay xem chừng ta đến đây sau chót.
Hán tử ra khỏi khu rừng thấp đứng trước căn nhà gỗ, nhưng trong nhà tối đen mà không động tĩnh chi hết, liền cất tiếng báo danh:
- Tại hạ Tô Bạch Phong!
Nhưng chàng dừng lại ngay, vì chàng chợt phát giác ra một thanh bảo kiếm ánh hồng quang kỳ dị lóe ra cắm vào phía trên cánh cửa gỗ, chàng khẽ la:
- Đây là thanh Tử Hồng Bảo Kiếm của chưởng giáo Võ Đang!
Chàng không dám nghĩ gì thêm, đẩy cửa bước vào.
Trong nhà tối đen như mực, một luồng gió tanh tưởi quạt vào mặt. Chàng nhắm mắt một lần nữa, vận hết mục lục để nhìn vào bóng tối. Bỗng lông tóc chàng dựng đứng cả lên vì sợ hãi, mồ hôi toát ra nhỏ giọt.
Trong nhà sáu chiếc tử thi nằm còng queo trên mặt đất, máy chảy lênh láng.
Ngoài ra không có một vật gì khác.
Một ngọn gió đêm lùa qua cánh cửa vừa mở thổi vào nhà khiến vạt áo hán tử tung bay mà chàng cũng không cảm thấy lạnh. Khắp mình mồ hôi ướt đầm, người chàng run bần bật.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, hán tử tên gọi Tô Bạch Phong quay gót lại nhanh như điện chớp. Hai tay chắp chéo để trước ngực, nhưng đó chỉ là gió thổi lay động cánh cửa bật lên tiếng kêu, chứ không phải có người vào.
Bên ngoài con cú mèo rít lên một tiếng u ú tựa hồ chế giễu chàng tuổi trẻ thần hồn nát thần tính.
Tô Bạch Phong bước rất cẩn thận tiến về phía trước. Chàng vào tới góc phía đông trong nhà lại thấy bốn xác chết nằm lăn ra đó. Chàng thò tay khẽ sờ vào ngực thấy còn hơi nóng thì mới hay người này vừa mới chết.
Người nằm ở mé tả mình mặc áo đạo bào tóc quấn thành búi, chính là Vô Vi đạo trưởng, chưởng giáo Võ Đương lừng danh thiên hạ. Cặp mắt trợn ngược hàm răng nghiến lại dường như phẫn nộ đến cùng cực và muốn nổi nóng động thủ nhưng lão đã chết rồi.
Tô Bạch Phong rụt tay về thầm nghĩ:
- Võ đương thần kiếm Vô Vi đạo trưởng ghê gớm là thế mà trên đời lại còn có người hạ sát được lão gia ở nơi đây. Vụ nàỵ. Chàng lại đưa mắt ngó thi thể ở mé hữu thì chính là Thiên Thủ Kiếm chưởng môn phái Điểm thương hiện nay.
Tô Bạch Phong lắc đầu đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy hai lão đầu tóc bạc phơ nằm đó. Lão mé tả cụt tay mặt. Lão mé hữu cụt chân phải. Hai lão này đều mặc trường bào màu trắng.
Tô Bạch Phong hít một hơi khí lạnh ngấm ngầm suy nghĩ, bụng bảo dạ:
- Đây chắc là Thiết Thị Song Chưởng ở Thiên Sơn xuống. Hỡi ơi! Nghĩ tới ngày trước anh em Thiết thị ở miền Tây Bắc vừa cười vừa đánh bại tay cao thủ Trung Nguyên. Không ngờ những nhân vật thần oai lẫm liệt từng khiến cho bạn hữu võ lâm phải khiếp sợ cùng chết ở đây!
Tô Bạch Phong lại sang đầu nhà mé tây vừa đưa mắt nhìn đã thấy ngay một vị lão tăng đầu bạc. Chính là Phù Vân đại sư chưởng giáo phái Côn Luân.
Tô Bạch Phong sờ cây Bích Ngọc Sạn trong bọc. Đột nhiên nước mắt đầm đìa, chàng cúi xuống ôm lấy thi thể lão tăng, miệng lâm râm khấn:
- Mười năm trước vãn bối được nhờ đại sư cứu mạng một phen. Ngờ đâu ơn cao chưa đến mà đại sư mình mang thần công cửa Phật đến độ siêu phàm nhập thánh lại chết phơi thây chốn này!
Những tiếng về sau chàng vừa nức nở vừa nói, chính chàng cũng không nghe rõ âm thanh của mình.
Lát sau chàng đứng lên tới gần xác chết tối hậu.
Thân thể người này nằm ghế. Đây là một thiếu niên lạ mặt, chàng chưa từng quen biết. Thiếu niên này nhiều lắm mới hai mươi tuổi. Cặp mắt nhắm nghiền, da thịt co quắt ra chiều đau khổ, người gã không đeo kiếm mà cũng không mang một thứ binh khí nào khác.
Tô Bạch Phong nhìn kỹ hồi lâu mà cũng không nhận được lai lịch của thiếu niên.
Chàng lẩm bẩm một mình:
- Không hiểu phái nào lại cử một gã thiếu niên đi tham dự cuộc tụ hội này?
Chẳng lẽ gã còn nhỏ tuổi mà đại diện được cho người cầm đầu cả phái?
Bất giấc chàng lại ngắm nghía thiếu niên thì thấy cặp lông mày thanh kiếm đi chếch lên. Trái mũi thẳng đẹp như ngọc đặt vào giữa mặt. Tuy là một xác chết mà vẻ mặt hơn hớn chẳng khác người sống.
Tô Bạch Phong toan sờ vào người thiếu niên thì đột nhiên có tiếng bước chân trầm trọng từ bên ngoài căn nhà đi tới.
Tô Bạch Phong nhảy vọt ra nhanh như chớp, đưa mắt nhìn ra bốn mặt thì cả căn nhà nhỏ vẫn vắng tanh và trống rỗng, chẳng có chỗ nào ẩn mình được. Cửa sổ cửa vào đều mở mà lại chính là phương hướng có tiếng bước chân vang lên. Chàng toan nhảy ra khỏi nhà nhưng không kịp, đành dùng hạ sách nằm lăn ra giả vờ làm một xác chết.
Tiếng kẹt cửa vang lên, một lão già mặc áo đại hồng tiến vào. Màu áo đỏ như máu của lão khiến người trông thấy phải khiếp sợ, uy thế của lão khiến cho người ta phải khuất phục.
Hồng Bào Quái Nhân tiến vào nhưng dường như lão chẳng chú ý đến tử thi trong căn nhà này và lão chắc không ngờ trong đám xác chết ngày lại có một người sống.
Bỗng nghe tiếng cười quái gở khành khạch vang lên rồi tiếng người lẩm bẩm:
- Hiển nhiên vừa rồi Phù Vân hòa thượng đã liệng cây Bích Ngọc Sạn, Thiên Thủ Kiếm cũng liệng Long Hình Kích mà sao bây giờ không tìm thấy đâu? Đành để trời sáng hãy tìm lại vậy!
Hồng Bào Quái Nhân dừng bước lại, đột nhiên thò tay vào bọc. Lão lấy đá lửa thắp mồi lên, trong căn nhà gỗ liền được ánh sáng vàng soi tỏ rõ mọi vật.
Hồng Bào Quái Nhân liếc mắt nhìn quanh căn nhà một lượt thấy có hai cây nến đã cháy dở ở trên cửa sổ. Lão liền chạy tới thắp lên. Lúc này đèn lửa soi rõ hết mọi xác chết và máu tươi không còn sót một chỗ nào.
Tô Bạch Phong nằm lăn dưới đất, bây giờ không dám thở mạnh. Chàng biết lão này có thể là một nhân vật thần bí và quan trọng vô cùng.
Hồng Bào Quái Nhân nhìn hết một lượt bỗng ngửa mặt lên trời cười rộ.
Tiếng cười của lão âm trầm rùng rợn tựa hồ tiếng kêu khóc của loài dạ điểu vang lên hồi lâu không ngớt.
Sau một lúc khá lâu, lão ngừng tiếng cười rồi cất giọng lạnh lùng nói để tự mình nghe:
- Thần châu bát ngát, duy ngã độc tôn.
Tô Bạch Phong chấn động tâm thần tự hỏi:
- Phải chăng lão quái này đã giết chết hết các cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh của thiên hạ?
Mồ hôi lạnh trong người chàng từ từ toát ra ướt cả một bên mái tóc.
Hồng Bào Quái Nhân lại cười lạt nói:
- Mình hành động thật là đúng lúc!
Đột nhiên lão cử động nghe đánh soạt một tiếng, một đạo hàn quang bao quanh người lão. Thanh bội kiếm lão đã rút ra cầm tay vung múa lên.
Hồng Bào Quái Nhân tiến về phía trước một bước đến cạnh Vô Vi đạo trưởng, lão ngửa mặt lên trời cười nói:
- Vô Vi thần kiếm bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi!
Đột nhiên lão vung tay mặt đánh véo một tiếng. Thanh trường kiếm đâm sâu vào bụng dưới đạo trưởng. Lão lại rung tay một cái, rút thanh kiếm ra. Máu tươi theo kiếm vọt lên tung tóe.
Lão lại ngó lại lần nữa rồi lại cất bước rẽ sang mé hữu tự nói một mình:
- Long Hình Kích của phái Điểm thương cũng còn kém mình xa lắm!
Lão hạ thấp tay mặt xuống. Thanh kiếm đã đâm vào thi thể của Lâm đại hiệp.
Hồng Bào Quái Nhân từ từ đi sang mé tây.
Tô Bạch Phong trong lòng cực kỳ khẩn trương. Chàng nghe lời lão nói đã đoán ra được lão chẳng coi những tay cao thủ hạng nhất các phái lớn vào đâu. Vậy bản lĩnh lão không cần nói cũng biết đến trình độ nào rồi.
Lúc này Hồng Bào Quái Nhân đã đến gần Tô Bạch Phong. Cạnh chàng là gã thiếu niên chàng không quen biết. Dường như Hồng Bào Quái Nhân cũng không biết mặt gã. Lão nhìn một lúc rồi miệng không nói gì, cầm kiếm đâm vào bụng thiếu niên.
Lão rút trường kiếm ra rồi bước sang mé tả đến trước người Tô Bạch Phong.
Hồng Bào Quái Nhân vừa ngó bỗng la lên một tiếng:
- Ô hay!
Tô Bạch Phong đứng phắt dậy như lò so. Chàng vừa hoang mang vừa kinh dị, bất giác chàng vận toàn lực gầm lên một tiếng, đồng thời phóng chưởng đánh vào ngực quái nhân.
Hồng Bào Quái Nhân tuyệt không ngờ trong ngôi nhà này có người sống mai phục. Lão cả kinh thất sắc. Trong lúc hoang mang lão vung tay trái lên để đỡ trước ngực.
Luồng nội lực hai bên đều nhả ra. Hồng Bào Quái Nhân cảm thấy một luồng lực đạo ghê gớm xô tới. Lão kinh hãi rên lên một tiếng.
Người lão loạng choạng lùi lại hai bước. Tay áo rộng thùng thình của lão bị chưởng phong quạt mạnh tung lên quạt tắt hai ngọn nến.
Trong căn nhà lại tối đen. Tô Bạch Phong còn đang ngơ ngác, bỗng Hồng Bào Quái Nhân gầm lên một tiếng. Thanh trường kiếm trong tay mặt lão quét ngang nhanh như điện chớp.
Tô Bạch Phong lại gầm lên. Tiếng gầm như sấm rền. Tay mặt chàng lại phóng chưởng đánh ra.
Bình một tiếng rùng rợn. Dưới ánh trăng ảm đạm, một bóng hồng loạng choạng lùi lại. Thanh trường kiếm rớt xuống đất keng một tiếng.
Chỉ trong chớp mắt bóng hồng nhảy vọt lên không bay vụt ra ngoài.
Tô Bạch Phong ngẩn người một chút. Chàng lại gầm lên một tiếng, rồi lướt mình đuổi theo, chớp mắt đã ra xa hơn hai chục trượng.
Trong căn nhà gỗ trở lại với bầu không khí tịch mịch chết chóc. Ánh trăng lờ mờ rọi qua cửa sổ lọt vào nhà.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn nửa tuần trà, bất thình lình có tiếng động phát ra giữa đám người chết lại có một bóng người đứng lên.
Người này chậm chạm cất bước. Sắc mặt lợt lạt, y chính là thiếu niên nằm bên Tô Bạch Phong mà không ai nhận ra.
Hai tay thiếu niên giữ bụng, máu tươi không ngớt chảy qua kẽ tay mà dường như gã không biết. Sắc diện thâm trầm, mục quang u ám, chàng ráng chịu nhát kiếm của lão già khiến ai cũng tưởng gã chết rồi. Nhưng gã còn cất bước được.
Ánh trăng soi bóng người gã dài lê thê và cô độc đem theo những điều bí mật đáng sợ.
Một luồng gió lạnh thổi lên. Đầy trời kéo đen kịt che khuất bóng trăng. Vũ trụ biến thành một vùng tối đen.
Danh sách chương