Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt

Chương 85: Từng bước tạo thế

Sau buổi họp, làng Hồng Bàng lập tức tiến hành công việc. Trước đây, khi làng Hồng Bàng bị đốt phá, dân Hồng Bàng từng phải đi làm thuê cho những nhà địa chủ, cường hào ở cả 6 làng phía bắc để có tiền về xây dựng lại làng, nên họ không mấy xa lạ với dân ở đây. Đã thế, với việc dân Hồng Bàng tới đây làm việc, sử dụng các loại máy móc nông nghiệp để tăng năng suất cho các địa chủ ở đây, thì máy móc của làng Hồng Bàng không khác gì được quảng cáo miễn phí cho mọi người dân. Lợi dụng điều này, dân Hồng Bàng từng bước tiếp cận, mời chào họ mua máy móc.

- Các chú thông cảm, nhà tôi làm gì có tiền mua thứ này!- Ban đầu, những người nông dân khi được mời chào về việc mua máy móc đều từ chối

- Bác giờ chưa có, sau vụ thu hoạch sẽ có!

- Nhưng mà như thế là bán lúa non à!

- Bác thật là, bọn em đâu ép bác trả hết một vụ, mình cứ trả dần từng vụ từng vụ. Bọn em không lấy lãi, mà số thóc gạo các bác trả nợ, chỉ tính ở phần gạo các bác được dư ra do mua máy móc thôi à.

Nghe một hồi, thấy bùi tai, các bác nông dân liền mua máy về dùng. Giống như dân Hồng Bàng ngày trước, nhà bác nào thấy mình đủ sức thì một mình một máy, không thì dùng chung. Ngoài ra, để đảm bảo rằng các bác nông dân không bác nào khôn vặt, dân Hồng Bàng cũng nhiệt tình ở lại các làng để hướng dẫn nông dân dùng máy móc các kiểu, ngoài ra cũng giám sát xem các bác ấy có khai gian số liệu để được trả ít thóc gạo đi không. Quả nhiên, nhiều bác muốn khai gian để năm sau trả ít đi, nhưng bị lộ ra, bị khiển trách. Thậm chí, cả những tay cường hào vốn đang định bắt chẹt vụ làm ăn với tiệm gạo cũng nhảy vào bênh làng Hồng Bàng. Nguyên nhân chính là do chúng nghĩ rằng nếu như các hộ nông nghiệp nhỏ được đầu tư máy móc, năng suất sẽ cao, chúng nó càng có cơ hội thu mua nhiều. Song bình thường đám này nghèo quá, làm gì có tiền mà trang bị máy móc, bọn cường hào ác bá này thì cũng không có ý định đầu tư, nên việc làng Hồng Bàng cho trả nợ góp này là một cơ hội tốt để kiếm lợi. Nếu để dân Hồng Bàng chán nản mà về, đừng hòng có thể làm tiếp.

Vậy là, đám cường hào ác bá kia đang tiếp tay cho dân Hồng Bàng thoát khỏi sự độc quyền nguồn hàng của chúng. Nguyên nhân của điều khôi hài này có lẽ là do sự cạn nghĩ lẫn tự tin của chúng. Đồng thời, cũng là do làng Hồng Bàng đã chuẩn bị từ lâu và có một kế hoạch tương đối cẩn mật, tránh việc bị phát hiện kế hoạch sớm, khiến những kẻ đối đầu của họ chú ý và đề phòng.

Trong khi kế hoạch tạo ra nguồn hàng mới đang tiến hành những bước đầu tiên tương đối thuận lợi, thì việc kinh doanh và duy trì tiệm các tiệm gạo vẫn rất căng thẳng. Dù biết các tiệm gạo đối thủ sớm muộn sẽ gặp vấn đề do thiếu chuẩn bị, thì cũng phải khoảng một tháng nữa những yếu điểm đó mới bộc phát hoàn toàn. Trong thời gian này, các tiệm gạo của làng Hồng Bàng sẽ vẫn phải chịu cảnh ế ẩm, gạo mới không nhập được, gạo cũ không người mua, thuế vẫn phải đóng, một số người làm bị tiệm khác chiêu mộ,... Đã vậy, lấy danh nghĩa cổ đông, mẹ con nhà họ Từ đang có hành vi bòn rút tiền các tiệm, khiến cho lượng tiền mặt giảm trầm trọng.

- Mẹ con nhà họ Từ có vấn đề!- Hoàng Văn Đĩnh nói với Đỗ Bá Xuyên ngay khi đọc qua các bản báo cáo về việc mà mẹ con nhà họ Từ làm- Tôi thấy dường như những thứ họ làm cốt là để các tiệm của ta rơi vào khủng hoảng thêm.

- Chứng cứ là gì?- Đỗ Bá Xuyên gằn giọng. Nếu thực sự chuyện này là thực, thì ông ta nhất định không tha cho ba mẹ con nhà họ Từ. Lũ đê tiện.

- Không thấy rõ lắm. Thú thực thì tôi đang phân vân giữa việc họ vơ vét đồ đạc để nhảy khỏi con thuyền sắp chìm với việc họ cố tình làm chìm thuyền để vơ vét được của cải của những kẻ đang ở trên thuyền.- Hoàng Văn Đĩnh nhún vai phân trần

- Nếu là vế thứ hai, thì khó rồi, vì nếu chúng chỉ định đánh chìm thuyền, thì cũng chỉ cần biết bơi là đủ. Cũng có nghĩa là bọn nó chỉ cần ăn bớt tiền của ta, gây khó khăn rồi để tiệm sập hết, ta coi như mất trắng, làm sao tính toán được với chúng đây.

- Bố ơi, con lại nghĩ khác.- Đỗ Bá Tuần ngẫm một hồi rồi phát biểu

- Hử? - Nếu như chúng định giả vờ báo tin thuyền sắp chìm, khiến mọi người nhảy khỏi thuyền, sau đó chúng chèo thuyền đi tiếp thì sao?

- Ý con là chúng cố tình gây khủng hoảng để buộc ta phải bỏ của chạy lấy người ư? Nhưng nếu ta rút đi, ta cũng đâu hoảng loạn mà rút lui chứ?

- Đó là vì chúng ta có cậu Kiệt đứng sau, gặp nguy không bị loạn. Hơn nữa mẹ con nhà đó cũng chỉ là lũ ngu, một khi chúng ta rút vốn thì chứng tỏ mấy tiệm gạo cũng đã vô cùng nguy khốn, họ có muốn dựng lại cũng khó.

- Đúng thế thật! Vậy giờ ta nên làm thế nào? Kể như nếu tới lúc đó thật, thì ta cũng thiệt hại lắm chứ. Mà giờ có kẻ phá hoại bên trong, việc ta làm có khi sẽ bị lộ mất.

- Phải khiến chúng nó bận rộn lên!- Hoàng Văn Đĩnh đề nghị. Đây là từ kinh nghiệm cá nhân của mình. Ngày trước vì chuyện của Minh, hai người họ bị liên lụy, định về làm ầm ĩ một trận. Kiệt xử lý đơn giản là cho họ đi làm việc xa, công việc nhiều, thế là làm gì còn thời gian mà phá hoại nữa.- Tất nhiên, việc đó cũng phải có chút mỡ cho chúng húp, có thế chúng sẽ vì mải mê quyền lợi mà xao lãng chống phá.

- Vậy thì sắp tới chúng ta hãy cho bọn nó lo việc thương lượng giá cả thuê mướn phương tiện vận chuyển, kho bãi và nhân viên, được chứ.

- Cái này nghe được đấy. Chuyện nội phản thì như thế, còn sự khó khăn hiện tại nên làm sao đây!

- Cái đấy thì tôi nghĩ anh Đình, anh nói gì đi chứ!

- Được rồi!- Hoàng Văn Đình hắng giọng, và bắt đầu nói- Về cơ bản, tình hình của ta lúc này gặp khó khăn do thiếu vốn xoay vòng, từ đó các phe nhảy vào chia lợi ích, tôi thấy ta nhường chúng một bước lúc này. Một khi kế hoạch của bên ta thành rồi, lúc đó bọn đòng đong tép mả, a dua đớp bóng sẽ im hết.

- Khó đấy, nếu ta nhường đi quá nhiều quyền lợi để sau này thu hồi lại, chưa nói tới việc khi đó những kẻ kia thấy giận dữ vì mất quyền lợi, thì cũng phải thấy là như thế khác gì một người định no dồn đói góp đâu, cơ thể sẽ rệu rã, đến khi thức ăn tới đâu còn sức mà ăn.

- Con nghĩ thế cũng hay. Thực sự thì tình hình này không nhường không được. Nếu ta nhường trước, về sau mở lời cho vụ ăn chia thuê mướn cũng dễ hơn. Hơn nữa, con thấy đây cũng là cơ hội để loại bớt những phần thừa thãi mà bấy lâu nay Từ Văn Đồng đã tích lũy: những kẻ ngồi không ăn tiền, những kẻ thiếu chuyên nghiệp, những kẻ thiếu sức khỏe,... Những kẻ ở lại nếu không phải khỏe mạnh, có tài thì cũng phải là kẻ dễ bảo, để ta có thể chỉ dạy những kỹ năng cần thiết, phục vụ công việc trong tương lai.

- Con nói vậy thì ta cũng không phản đối nữa, đưa báo cáo qua cho cậu Kiệt đi, đồng thời chuẩn bị đi, ta cần phải sẵn sàng khi chúng được duyệt.

Bản báo cáo về kế hoạch này được đưa về cho Hoàng Anh Kiệt, cậu ta khá hài lòng về nó, nhưng cũng yêu cầu tiến thêm một bước, quy hoạch sẵn công việc cho những người phải ra đi: đó là cho họ một cơ hội để góp sức lần nữa thông qua việc huấn luyện chuyên môn. Nếu họ đồng lòng, thì đây vốn là những người cũng có phần nào kinh nghiệm và quan hệ, dễ giúp mọi việc vào guồng nhanh hơn. Còn nếu ngoan cố không theo, thì xin lỗi, mọi người có hợp thì có tan, trả họ một khoản tiền để họ có thời gian đi kiếm việc khác. Còn về vụ mẹ con nhà họ Từ, Kiệt cũng đồng thuận là cho họ một vài mối làm ăn vừa bèo bở, vừa nhiều việc để tránh việc chúng phá hoại bên trong hay thông tin với những kẻ khác. Nhận được sự đồng ý cộng thêm ý kiến bổ sung của Kiệt, mọi người lập tức tiến hành ngay mọi việc.

Để có tiền bạc duy trì tạm thời, tất cả những việc mua bán đều tiến hành hòa hoãn nhượng bộ, từ đó việc kinh doanh dần dần quay trở lại quỹ đạo bất chấp tiền lãi bị hạ thấp phần nào. Đi đôi với việc lời lãi bị hạ giảm, tiền công để trả cho người làm cũng phải giảm theo, điều này làm nhiều người bất mãn, cộng thêm đó là ba mẹ con họ Từ tuy cũng kiếm được khá nhiều, nhưng việc rút tiền không rộng rãi như trước, họ cũng bất mãn. Đỗ Bá Xuyên nhân đó công bố đầy đủ các vấn đề mà hiện tại họ gặp phải, đề nghị cùng nhau chung lưng đấu cật, để cơ ngơi này không mất đi. Còn với ai cảm thấy không ở được, họ cũng vui lòng trả tiền cho họ, rồi để họ đi tìm công việc khác.

Ngoài mặt nói vậy, nhưng bên trong, những người mà làng Hồng Bàng thấy cần phải giữ lại, họ đã tiếp xúc trước, nên rất nhanh, những kẻ thiếu năng lực đi hết, nhân công ít hơn, tiền công cho những người cần giữ lại được ở lại nhờ đó trở nên cao hơn. Tiền lương được đảm bảo, những nhân công này ngoan ngoãn nghe lời, chịu khó học tập, rèn luyện những kỹ năng mà làng Hồng Bàng yêu cầu, chuẩn bị cho những gì trong tương lai. Những kỹ năng này gồm có: quảng cáo sản phẩn, tìm kiếm khách tiềm năng, moi thông tin, vận chuyển gạo,...

Cũng ngay khi đám người thiếu năng lực đi hết rồi, các tiệm gạo canh tranh bộc lộ yếu điểm: thiếu kho bãi, thiếu phương tiện vận chuyển, thiếu không gian bán hàng,... đúng như làng Hồng Bàng dự tính. Làng Hồng Bàng nhờ mẹ con họ Từ ra nói chuyện, bàn vấn đề cho thuê kiếm lời. Vốn quen thói tiêu pha, từ khi các tiệm gạo bị chèn ép, lời lãi giảm đi, thì số tiền họ được trả cũng ít, đã thế làng Hồng Bàng biết họ giở trò, nên siết chặt kiểm soát, không cố ý lấy lòng họ nữa, khiến họ không thể thoải mái tiêu pha. Dần dần, những người này vô cùng khó chịu, cũng hiểu biết rằng chỉ có cách để có thêm tiền cho cửa hàng, họ mới có thể tiêu pha thoải mái hơn, nên khi biết cách kiếm tiền này, họ rất tích cực đi đàm phán, cố gắng kiếm lợi về để được trả lãi hàng tháng như xưa.

Nhờ cố gắng không ngừng, hiện tại, các tiệm gạo tạm thời duy trì hoạt động, sẵn sàng bùng nổ một khi thế trận có lợi quay lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện