Thời điểm bác sĩ vội vã chạy đến, Dư An đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh, gần như ngất đi.
Cậu che lấy tuyến thể, môi bị cắn đến rướm máu, lông mi thấm đẫm nước mắt, khuôn mặt không chút máu trông vô cùng đáng thương.
Bùi Diệu đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo nặng nề, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Dư An. Nhìn thấy bác sĩ kiểm tra tuyến thể bằng cách ấn nhẹ vào làn da nơi đó khiến cậu rên lên một tiếng đau đớn, lông mày anh càng nhíu chặt lại.
"Bác sĩ nhẹ tay chút." Alpha nói một cách lạnh lùng, "Em ấy rất đau."
Bác sĩ rụt tay lại, hỏi thăm Dư An có còn cảm thấy gì khác ngoài đau hay không.
"Tê... nóng." Dư An nói một cách khó khăn, ngấm ngầm chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp này: "Có... cảm giác nóng rát."
"Vậy thì đúng rồi, là do thuốc hôm nay dùng đã phát huy tác dụng, đây là phản ứng của tuyến thể khi bị kích thích." Bác sĩ nói, "Điều này cho thấy nó đang hồi phục, là chuyện tốt."
Bùi Diệu hỏi: "Em ấy sẽ luôn thế này à?"
Bác sĩ: "Trước mắt có lẽ sẽ luôn như thế một đoạn thời gian, phụ thuộc vào sự hồi phục của bệnh nhân. Tiến độ hồi phục của từng bệnh nhân đều không giống nhau, có người chỉ đau một ngày, cũng có người sẽ đau ba bốn ngày thậm chí là cả tuần."
Tầm mắt của Bùi Diệu vẫn luôn đặt trên khuôn mặt của Dư An, lại hỏi bác sĩ: "Có cách nào giảm bớt đau đớn không?"
"Đây là việc thần kinh đang bị kích thích, thuốc giảm đau cũng vô dụng thôi." Bác sĩ cân nhắc, "Nhưng có một cách có thể thử."
Ánh nhìn của Bùi Diệu chuyển sang bác sĩ.
"Thì... có thể dùng pheromone của cậu để trấn an cậu ấy." Bác sĩ nghẹt thở trước ánh mắt lạnh lùng của Alpha, cũng đã nghe qua về tin đồn liên hôn giữa hai nhà, "Nhưng mà, có điều bất lợi là cậu ấy sẽ ỷ lại vào pheromone của cậu."
Dây thần kinh ở tuyến thể của Dư An bị chấn thương, chưa bị cắt bỏ đi là đã rất may mắn rồi. Bây giờ được kích thích hồi phục lại, tương đương với việc tái tổ chức thần kinh ở tuyến thể, vào thời điểm yếu ớt thế này rót pheromone phù hợp vào sẽ có tác dụng xoa dịu rất tốt.
Thế nhưng, trong thời điểm thế này, Omega giống như một tờ giấy trắng chưa vấy chút mực nào, lần đầu tiên tuyến thể được pheromone lấp đầy sẽ nảy sinh sự ỷ lại từ thể xác đến tinh thần, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Bùi Diệu suy tư: "Là sự ý lại trong một khoảng thời gian ngắn, hay là sẽ luôn ỷ lại?"
Bác sĩ nói: "Việc này phụ thuộc vào lượng pheromone được rót vào nhiều hay ít, nhiều chút thì đương nhiên sẽ giúp bệnh nhân thoải mái hơn, và sự ỷ lại cũng sẽ..."
Bùi Diệu ngắt lời bác sĩ: "Bác có thể đi rồi."
Bác sĩ im lặng, lúc rời đi còn ân cần đóng cửa phòng lại.
Trong mùi hương êm dịu của gỗ đàn hương, Dư An dần được xoa dịu cảm giác đau đớn, tuyến thể tê rát và châm chích đã thoải mái hơn chút. Cậu ngước mắt lên, trông thấy đường cong hầu kết sắc nét và quai hàm góc cạnh mượt mà.
Dư An nhận ra cậu đang được ôm trong vòng tay ai đó.
Cậu và Bùi Diệu kề sát bên nhau, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi dán sát vào lồng ngực người đàn ông, lúc hít thở cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
"Cảm ơn." Dư An mở lời, giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở yếu ớt.
Bùi Diệu giúp cậu lau đi mồ hôi trên thái dương.
Dư An mất sức, nỗi đau đớn ở tuyến thể tiêu hao hết năng lượng của cậu, dựa vào lồng ngực của Alpha, mệt mỏi thiếp đi. Tuyến thể lúc nãy còn khó chịu giờ đây lại ấm áp thoải mái, mùi gỗ đàn hương dịu dàng ôm trọn Omgea.
Vòng tay cường tráng của Bùi Diệu ôm lấy cơ thể mỏng manh của Dư An, tư thế thân mật tựa như sự chiếm hữu tuyệt đối của một Alpha.
Dư An ngủ thiếp đi trong làn pheromone mùi gỗ đàn hương, lúc tỉnh lại lần nữa đã nằm thẳng trên giường, trên người cậu vương mùi gỗ không thể xóa nhòa.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói trầm ổn của Bùi Diệu vang lên bên cạnh.
Dư An hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên giường.
"Uống nước không?" Bùi Diệu hỏi.
Dư An gật đầu nhẹ, đầu giường được Bùi Diệu nâng lên chút, anh cầm ly nước, đưa ống hút đến bên miệng cậu.
Sắc trời đã tối đen, ánh sáng rải rác phương xa tựa những vì sao rơi xuống, gió đêm thổi vào phòng bệnh, trong không khí phảng phất mùi hương pheromone không phai nhạt.
Dư An uống miếng nước làm giảm cơn khát, đôi môi khô được dưỡng ẩm mềm mại.
Bùi Diệu nhìn cậu uống xong, đặt ly nước xuống, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Hết đau rồi." Đương nhiên Dư An không thể phớt lờ mùi hương pheromone xạ lạ trên người mình, lúc cúi thấp đầu để lộ ra những đường nét của cần cổ mỏng manh.
Bùi Diệu ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Dư An do dự một lúc, mở lời: "Tôi nghe bác sĩ nói, nhiều pheromone quá sẽ sinh ra sự ỷ lại."
Lúc đó đau đến mê man, nhưng ít nhiều cậu cũng nghe được vài câu.
Pheromone vẫn còn vương vấn không phai, tuyến thể của cậu cũng không còn chút khó chịu nào nữa, mùi gỗ đàn hương đọng lại sau gáy sinh ra chút cảm giác ngứa ngáy tê dại, có thể nhìn ra Bùi Diệu đã tỏa ra biết bao nhiêu pheromone.
Dư An gảy nhẹ đầu ngón tay, tầm mắt dừng lại trên vết sẹo nơi đó, hàng mi dài che khuất đi đôi mắt không tập trung của cậu.
"Em không thích à?" Bùi Diệu hỏi.
Dư An khựng lại một lúc, cậu khẽ chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
Bầu không khí im lặng quá mức khiến thời gian như bị đóng băng.
Ánh mắt của Alpha mang lại cảm giác xâm lược quá nặng nề, khiến Dư An khó lòng phớt lờ.
Một lúc sau, Omega mới bất giác lắc đầu.
Không thể nói là không thích, nhưng cũng...
Không chán ghét.
Nhờ sự đáp lại của Dư An, bầu không khí đã nhẹ nhàng hơn.
Bùi Diệu nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Dư An một lúc, mở miệng nói: "Nếu em lo lắng sẽ ỷ lại, sau này tôi tỏa ra ít hơn cho phù hợp."
Dư An mím môi: "Cũng không phải lo lắng, mà chỉ là..."
"Mà là gì?"
Dư An nhỏ giọng: "Không thích hợp."
Bùi Diệu hỏi lại: "Chúng ta là vợ chồng, có gì không thích hợp?"
Dư An bị hai chữ "vợ chồng" thiêu cháy, sự tê dại ở tuyến thể càng trở nên mãnh liệt hơn, dưới tác dụng của thuốc và pheromone của Alpha, tuyến thể tê dại mất cảm giác đang dần được hồi phục.
Cậu không biết nên diễn tả sự không thích hợp này thế nào, Bùi Diệu nói không sai, họ là vợ chồng, không ai thích hợp hơn chồng của mình cả.
Dư An nuốt nước bọt, không trả lời vẫn đề này nữa mà nói: "Nói chung là, cảm ơn anh, khoảng thời gian này phiền anh quá."
Bùi Diệu không tiếp lời, đưa mấy viên thuốc cho Dư An uống.
Dư An nuốt xuống mấy viên thuốc lớn nhỏ, không cần cậu phải vươn tay, Alpha đã chuẩn bị sẵn khăn giấy giúp cậu lau đi vệt nước bên khóe miệng.
Hàng mi của Dư An nhẹ run, cậu ngước mắt lên, gặp phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông thì vội vàng dời tầm mắt.
Bình thường hai người cũng không trò chuyện gì nhiều, sự trầm lặng đã giữ mãi thành quen, nhưng trong sự trầm lặng của thời khắc này lại có thêm đôi phần tế nhị.
Bùi Diệu ngồi lại trên sofa xem tài liệu, Dư An cầm sách lên đọc tiếp nhưng nửa ngày sau vẫn chưa lật trang mới, trong mắt cậu, tiếng Anh quen thuộc hóa thành đoàn kiến bò lộn xộn ngổn ngang.
Bầu không khí căng thẳng khó nói này kéo dài trong khoảng hai mươi phút, sau đó Dư An khép sách lại, nói với Bùi Diệu: "Tôi... Tôi muốn đi tắm."
Vừa nãy đổ nhiều mồ hôi thế, nếu không tắm thì đêm nay khó mà ngủ được.
Bùi Diệu đóng tài liệu lại, mang ghế dựa đặt cạnh giường vào nhà vệ sinh rồi quay lại cởi đồng hồ và cà vạt để xuống một bên, nhấc chăn lên và cúi xuống bế cậu.
Alpha vẫn cứ cố chấp, thậm chí không cần hỏi đến ý kiến của Dư An.
Mùi gỗ đàn hương thơm ngào ngạt ùn ùn kéo đến, tuyến thể của Dư An ấm nóng hừng hực như đang kề cạnh đống lửa, thoải mái đến mức cơ thể không còn tí sức lực nào.
"Từ từ... đợi đã." Dư An vươn tay chạm vào lồng ngực người đàn ông, "Có xe lăn mà, không cần phải ôm đâu."
Bùi Diệu nhìn sang Dư An, đôi mắt u ám, hỏi một câu không chút cảm xúc nào: "Lúc dùng pheromone của tôi sao không thấy em nói không cho ôm?"
Dư An không đáp được, Bùi Diệu chưa cho cậu thời gian để suy nghĩ thì đã ôm lên rồi, vững vàng bước đến nhà vệ sinh.
"Cần tôi giúp không?" Bùi Diệu đặt cậu lên ghế dựa, hỏi cặn kẽ.
"Không cần đâu, tôi tự tắm được." Dư An như đang nhấn mạnh gì đó, "Bình thường tôi đều tự tắm mà."
Bùi Diệu nhìn lướt qua, đặt sữa tắm và dậu gội cạnh bàn chân cậu, cũng không nán lại, lúc đi thuận tay đóng cửa.
Đến lúc này, Dư An mới thở hắt ra một hơi dài, thần kinh căng thẳng được thả lỏng. Cậu ngồi tựa vào lưng ghế, cuối cùng sờ vào gáy mình, làn da nơi đó vẫn còn tê dại, nhưng đã đỡ hơn chút, ít nhất cũng đã cảm nhận được sự vuốt ve.
Dư An cúi đầu ngửi mùi gỗ đàn hương còn quấn quýt trên quần áo, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, không nhịn được mà đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên trên người ám mùi của Alpha, mặc dù ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy...
Dòng nước ấm xối qua cơ thể của Dư An, bọt biển từ sửa tắm và dầu gội đọng trên làn da cậu một lúc ngắn ngủi rồi bị nước cuốn đi.
Mùi gỗ đàn hương vẫn còn thoang thoảng không phai.
Dư An tắt nước, lấy áo choàng tắm bên cạnh để lau người và tóc, chẳng mấy chốc cậu đã bất động.
Bùi Diệu đứng dựa vào tường xem điện thoại, nghe thấy tiếng nước bên trong đã ngừng chảy, những ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím gửi tin nhắn cho thằng em trai sắp về nước của mình.
"Bùi Diệu..." Một câu hỏi nhỏ phát ra từ nhà vệ sinh, âm cuối hơi run, "Anh... có đó không?"
Alpha không hề ngạc nhiên trước tiếng gọi này, trả lời cùng lúc vừa gõ xong chữ cuối cùng: "Sao vậy?"
Bên trong im lặng một lúc, Dư An nói: "Tôi... tôi chưa lấy quần áo. Anh lấy giúp tôi với."
Bùi Diệu nhìn tin nhắn trả lời của thằng em, cất điện thoại: "Chỉ có quần áo thôi à?"
"..." Lần im lặng này còn lâu hơn lúc nãy, Bùi Diệu cũng không hối thúc.
"Thêm... thêm... quần lót nữa."
Cậu che lấy tuyến thể, môi bị cắn đến rướm máu, lông mi thấm đẫm nước mắt, khuôn mặt không chút máu trông vô cùng đáng thương.
Bùi Diệu đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo nặng nề, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Dư An. Nhìn thấy bác sĩ kiểm tra tuyến thể bằng cách ấn nhẹ vào làn da nơi đó khiến cậu rên lên một tiếng đau đớn, lông mày anh càng nhíu chặt lại.
"Bác sĩ nhẹ tay chút." Alpha nói một cách lạnh lùng, "Em ấy rất đau."
Bác sĩ rụt tay lại, hỏi thăm Dư An có còn cảm thấy gì khác ngoài đau hay không.
"Tê... nóng." Dư An nói một cách khó khăn, ngấm ngầm chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp này: "Có... cảm giác nóng rát."
"Vậy thì đúng rồi, là do thuốc hôm nay dùng đã phát huy tác dụng, đây là phản ứng của tuyến thể khi bị kích thích." Bác sĩ nói, "Điều này cho thấy nó đang hồi phục, là chuyện tốt."
Bùi Diệu hỏi: "Em ấy sẽ luôn thế này à?"
Bác sĩ: "Trước mắt có lẽ sẽ luôn như thế một đoạn thời gian, phụ thuộc vào sự hồi phục của bệnh nhân. Tiến độ hồi phục của từng bệnh nhân đều không giống nhau, có người chỉ đau một ngày, cũng có người sẽ đau ba bốn ngày thậm chí là cả tuần."
Tầm mắt của Bùi Diệu vẫn luôn đặt trên khuôn mặt của Dư An, lại hỏi bác sĩ: "Có cách nào giảm bớt đau đớn không?"
"Đây là việc thần kinh đang bị kích thích, thuốc giảm đau cũng vô dụng thôi." Bác sĩ cân nhắc, "Nhưng có một cách có thể thử."
Ánh nhìn của Bùi Diệu chuyển sang bác sĩ.
"Thì... có thể dùng pheromone của cậu để trấn an cậu ấy." Bác sĩ nghẹt thở trước ánh mắt lạnh lùng của Alpha, cũng đã nghe qua về tin đồn liên hôn giữa hai nhà, "Nhưng mà, có điều bất lợi là cậu ấy sẽ ỷ lại vào pheromone của cậu."
Dây thần kinh ở tuyến thể của Dư An bị chấn thương, chưa bị cắt bỏ đi là đã rất may mắn rồi. Bây giờ được kích thích hồi phục lại, tương đương với việc tái tổ chức thần kinh ở tuyến thể, vào thời điểm yếu ớt thế này rót pheromone phù hợp vào sẽ có tác dụng xoa dịu rất tốt.
Thế nhưng, trong thời điểm thế này, Omega giống như một tờ giấy trắng chưa vấy chút mực nào, lần đầu tiên tuyến thể được pheromone lấp đầy sẽ nảy sinh sự ỷ lại từ thể xác đến tinh thần, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Bùi Diệu suy tư: "Là sự ý lại trong một khoảng thời gian ngắn, hay là sẽ luôn ỷ lại?"
Bác sĩ nói: "Việc này phụ thuộc vào lượng pheromone được rót vào nhiều hay ít, nhiều chút thì đương nhiên sẽ giúp bệnh nhân thoải mái hơn, và sự ỷ lại cũng sẽ..."
Bùi Diệu ngắt lời bác sĩ: "Bác có thể đi rồi."
Bác sĩ im lặng, lúc rời đi còn ân cần đóng cửa phòng lại.
Trong mùi hương êm dịu của gỗ đàn hương, Dư An dần được xoa dịu cảm giác đau đớn, tuyến thể tê rát và châm chích đã thoải mái hơn chút. Cậu ngước mắt lên, trông thấy đường cong hầu kết sắc nét và quai hàm góc cạnh mượt mà.
Dư An nhận ra cậu đang được ôm trong vòng tay ai đó.
Cậu và Bùi Diệu kề sát bên nhau, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi dán sát vào lồng ngực người đàn ông, lúc hít thở cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
"Cảm ơn." Dư An mở lời, giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở yếu ớt.
Bùi Diệu giúp cậu lau đi mồ hôi trên thái dương.
Dư An mất sức, nỗi đau đớn ở tuyến thể tiêu hao hết năng lượng của cậu, dựa vào lồng ngực của Alpha, mệt mỏi thiếp đi. Tuyến thể lúc nãy còn khó chịu giờ đây lại ấm áp thoải mái, mùi gỗ đàn hương dịu dàng ôm trọn Omgea.
Vòng tay cường tráng của Bùi Diệu ôm lấy cơ thể mỏng manh của Dư An, tư thế thân mật tựa như sự chiếm hữu tuyệt đối của một Alpha.
Dư An ngủ thiếp đi trong làn pheromone mùi gỗ đàn hương, lúc tỉnh lại lần nữa đã nằm thẳng trên giường, trên người cậu vương mùi gỗ không thể xóa nhòa.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói trầm ổn của Bùi Diệu vang lên bên cạnh.
Dư An hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên giường.
"Uống nước không?" Bùi Diệu hỏi.
Dư An gật đầu nhẹ, đầu giường được Bùi Diệu nâng lên chút, anh cầm ly nước, đưa ống hút đến bên miệng cậu.
Sắc trời đã tối đen, ánh sáng rải rác phương xa tựa những vì sao rơi xuống, gió đêm thổi vào phòng bệnh, trong không khí phảng phất mùi hương pheromone không phai nhạt.
Dư An uống miếng nước làm giảm cơn khát, đôi môi khô được dưỡng ẩm mềm mại.
Bùi Diệu nhìn cậu uống xong, đặt ly nước xuống, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Hết đau rồi." Đương nhiên Dư An không thể phớt lờ mùi hương pheromone xạ lạ trên người mình, lúc cúi thấp đầu để lộ ra những đường nét của cần cổ mỏng manh.
Bùi Diệu ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Dư An do dự một lúc, mở lời: "Tôi nghe bác sĩ nói, nhiều pheromone quá sẽ sinh ra sự ỷ lại."
Lúc đó đau đến mê man, nhưng ít nhiều cậu cũng nghe được vài câu.
Pheromone vẫn còn vương vấn không phai, tuyến thể của cậu cũng không còn chút khó chịu nào nữa, mùi gỗ đàn hương đọng lại sau gáy sinh ra chút cảm giác ngứa ngáy tê dại, có thể nhìn ra Bùi Diệu đã tỏa ra biết bao nhiêu pheromone.
Dư An gảy nhẹ đầu ngón tay, tầm mắt dừng lại trên vết sẹo nơi đó, hàng mi dài che khuất đi đôi mắt không tập trung của cậu.
"Em không thích à?" Bùi Diệu hỏi.
Dư An khựng lại một lúc, cậu khẽ chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
Bầu không khí im lặng quá mức khiến thời gian như bị đóng băng.
Ánh mắt của Alpha mang lại cảm giác xâm lược quá nặng nề, khiến Dư An khó lòng phớt lờ.
Một lúc sau, Omega mới bất giác lắc đầu.
Không thể nói là không thích, nhưng cũng...
Không chán ghét.
Nhờ sự đáp lại của Dư An, bầu không khí đã nhẹ nhàng hơn.
Bùi Diệu nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Dư An một lúc, mở miệng nói: "Nếu em lo lắng sẽ ỷ lại, sau này tôi tỏa ra ít hơn cho phù hợp."
Dư An mím môi: "Cũng không phải lo lắng, mà chỉ là..."
"Mà là gì?"
Dư An nhỏ giọng: "Không thích hợp."
Bùi Diệu hỏi lại: "Chúng ta là vợ chồng, có gì không thích hợp?"
Dư An bị hai chữ "vợ chồng" thiêu cháy, sự tê dại ở tuyến thể càng trở nên mãnh liệt hơn, dưới tác dụng của thuốc và pheromone của Alpha, tuyến thể tê dại mất cảm giác đang dần được hồi phục.
Cậu không biết nên diễn tả sự không thích hợp này thế nào, Bùi Diệu nói không sai, họ là vợ chồng, không ai thích hợp hơn chồng của mình cả.
Dư An nuốt nước bọt, không trả lời vẫn đề này nữa mà nói: "Nói chung là, cảm ơn anh, khoảng thời gian này phiền anh quá."
Bùi Diệu không tiếp lời, đưa mấy viên thuốc cho Dư An uống.
Dư An nuốt xuống mấy viên thuốc lớn nhỏ, không cần cậu phải vươn tay, Alpha đã chuẩn bị sẵn khăn giấy giúp cậu lau đi vệt nước bên khóe miệng.
Hàng mi của Dư An nhẹ run, cậu ngước mắt lên, gặp phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông thì vội vàng dời tầm mắt.
Bình thường hai người cũng không trò chuyện gì nhiều, sự trầm lặng đã giữ mãi thành quen, nhưng trong sự trầm lặng của thời khắc này lại có thêm đôi phần tế nhị.
Bùi Diệu ngồi lại trên sofa xem tài liệu, Dư An cầm sách lên đọc tiếp nhưng nửa ngày sau vẫn chưa lật trang mới, trong mắt cậu, tiếng Anh quen thuộc hóa thành đoàn kiến bò lộn xộn ngổn ngang.
Bầu không khí căng thẳng khó nói này kéo dài trong khoảng hai mươi phút, sau đó Dư An khép sách lại, nói với Bùi Diệu: "Tôi... Tôi muốn đi tắm."
Vừa nãy đổ nhiều mồ hôi thế, nếu không tắm thì đêm nay khó mà ngủ được.
Bùi Diệu đóng tài liệu lại, mang ghế dựa đặt cạnh giường vào nhà vệ sinh rồi quay lại cởi đồng hồ và cà vạt để xuống một bên, nhấc chăn lên và cúi xuống bế cậu.
Alpha vẫn cứ cố chấp, thậm chí không cần hỏi đến ý kiến của Dư An.
Mùi gỗ đàn hương thơm ngào ngạt ùn ùn kéo đến, tuyến thể của Dư An ấm nóng hừng hực như đang kề cạnh đống lửa, thoải mái đến mức cơ thể không còn tí sức lực nào.
"Từ từ... đợi đã." Dư An vươn tay chạm vào lồng ngực người đàn ông, "Có xe lăn mà, không cần phải ôm đâu."
Bùi Diệu nhìn sang Dư An, đôi mắt u ám, hỏi một câu không chút cảm xúc nào: "Lúc dùng pheromone của tôi sao không thấy em nói không cho ôm?"
Dư An không đáp được, Bùi Diệu chưa cho cậu thời gian để suy nghĩ thì đã ôm lên rồi, vững vàng bước đến nhà vệ sinh.
"Cần tôi giúp không?" Bùi Diệu đặt cậu lên ghế dựa, hỏi cặn kẽ.
"Không cần đâu, tôi tự tắm được." Dư An như đang nhấn mạnh gì đó, "Bình thường tôi đều tự tắm mà."
Bùi Diệu nhìn lướt qua, đặt sữa tắm và dậu gội cạnh bàn chân cậu, cũng không nán lại, lúc đi thuận tay đóng cửa.
Đến lúc này, Dư An mới thở hắt ra một hơi dài, thần kinh căng thẳng được thả lỏng. Cậu ngồi tựa vào lưng ghế, cuối cùng sờ vào gáy mình, làn da nơi đó vẫn còn tê dại, nhưng đã đỡ hơn chút, ít nhất cũng đã cảm nhận được sự vuốt ve.
Dư An cúi đầu ngửi mùi gỗ đàn hương còn quấn quýt trên quần áo, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, không nhịn được mà đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên trên người ám mùi của Alpha, mặc dù ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy...
Dòng nước ấm xối qua cơ thể của Dư An, bọt biển từ sửa tắm và dầu gội đọng trên làn da cậu một lúc ngắn ngủi rồi bị nước cuốn đi.
Mùi gỗ đàn hương vẫn còn thoang thoảng không phai.
Dư An tắt nước, lấy áo choàng tắm bên cạnh để lau người và tóc, chẳng mấy chốc cậu đã bất động.
Bùi Diệu đứng dựa vào tường xem điện thoại, nghe thấy tiếng nước bên trong đã ngừng chảy, những ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím gửi tin nhắn cho thằng em trai sắp về nước của mình.
"Bùi Diệu..." Một câu hỏi nhỏ phát ra từ nhà vệ sinh, âm cuối hơi run, "Anh... có đó không?"
Alpha không hề ngạc nhiên trước tiếng gọi này, trả lời cùng lúc vừa gõ xong chữ cuối cùng: "Sao vậy?"
Bên trong im lặng một lúc, Dư An nói: "Tôi... tôi chưa lấy quần áo. Anh lấy giúp tôi với."
Bùi Diệu nhìn tin nhắn trả lời của thằng em, cất điện thoại: "Chỉ có quần áo thôi à?"
"..." Lần im lặng này còn lâu hơn lúc nãy, Bùi Diệu cũng không hối thúc.
"Thêm... thêm... quần lót nữa."
Danh sách chương