Trước khi đi, Dư An đến bệnh viện một chuyến để chiết xuất dịch pheromone từ tuyến thể, hai cục cưng còn quá nhỏ, rất ỷ lại vào pheromone của hai người ba, cậu xa nhà nửa tháng nhưng đã chiết xuất một lượng đủ để dùng cho cả tháng, phòng cho tình huống khẩn cấp.
Chuyến bay của cậu khởi hành vào buổi chiều, đồ đạc sớm đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, thời gian sau đó vẫn luôn ở trong phòng của hai cục cưng, lúc thì ôm em gái lúc lại hôn anh trai, mãi đến khi Bùi Diệu bước vào thúc giục cậu nhanh chóng ra sân bay.
Dư An đặt con trai mình về lại giường em bé, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn xinh xắn của các con, trong lòng nảy sinh cảm giác không nỡ.
Bùi Diệu bước đến, "Không muốn đi nữa à?"
"Vẫn luôn không muốn đi." Dư An mỉm cười bất đắc dĩ, "Nhưng không còn cách nào, công việc yêu cầu phải thế."
"Yên tâm đi làm." Bùi Diệu cúi đầu hôn lên má cậu, "Ở nhà có anh."
Dư An toả ra pheromone đáp lại mùi đàn hương đang bao vây khắp người mình, hôn nhẹ lên môi Alpha, nói nhỏ: "Đương nhiên rồi, không nỡ nhất là anh đó."
Bàn tay Bùi Diệu đang đặt trên eo Dư An chợt siết chặt vài phần, trong giọng điệu bình tĩnh che giấu vài cảm xúc khác, "Anh tưởng trong mắt em chỉ còn con thôi."
"Sao có thể chứ." Dư An bật cười, nhón chân lên cọ nhẹ vào sống mũi cao vút của anh, "Yêu chồng nhất đấy."
Yết hầu Bùi Diệu chuyển động lên xuống, cúi đầu ngậm lấy môi Dư An hôn thật sâu, đầu lưỡi đâm thẳng vào trong chiếm đoạt khoang miệng mềm mại ngọt ngào của Omega.
Dư An thở dốc, đáp lại nụ hôn chia tay này, một lúc sau mới đẩy đẩy lồng ngực Bùi Diệu ra, vừa thở hổn hển vừa nói, "Sắp trễ giờ rồi."
Cuối cùng Bùi Diệu cắn lên môi cậu một cái, lại cúi xuống để lại phần da thịt lộ ra sau cổ áo một dấu hôn đánh dấu chủ quyền rồi mới dắt tay cậu ra cửa.
Nhà họ nằm trong trung tâm thành phố nên cách sân bay khá xa, tầm nửa giờ đi đường, xe đã có tài xế lái, dù nâng vách ngăn giữa ghế trước với ghế sau lên cũng chỉ có thể ngăn cách cả tầm nhìn và âm thanh, không thể che giấu mùi hương pheromone nếu toả ra trong không gian kín này
Tài xế tập trung lái xe, không bao lâu sau khi xe khởi động, mùi hương của gỗ và hoa từ pheromone đã ngập tràn khắp xe, anh ta là Beta nên không cảm nhận được ham muốn mãnh liệt giấu trong từng tia pheromone ấy, nhưng ít nhiều cũng đoán được thông qua bầu không khí trong xe.
Tài xế sờ chóp mũi của mình, đối với những người chạy xe như họ, việc này sớm đã chẳng có gì lạ, chỉ có thể vờ như không có gì xảy ra.
Anh ta tăng tốc độ lái xe, đến hầm gửi xe của sân bay thì tìm một góc vắng vẻ để đỗ xe, còn mình thì rời đi trước.
Tiếng động xào xạc ở hàng ghế sau kết thúc theo tiếng nức nở nghẹn ngào của Omega, hơn mười phút sau, cửa xe mở ra, từng tia pheromone bị toả ra ngoài không ít.
Alpha vẫn luôn chính chắn nghiêm túc giờ đây quần áo đã hơi lộn xộn, cổ áo nới lỏng, hai cúc áo trên cùng đã cởi ra, cổ hơi ửng hồng, từng giọt mồ hôi chảy xuống mang theo hormone nam tính đầy quyến rũ.
Dư An dựa vào lòng Bùi Diệu thở hồng hộc, quần áo đã được chỉnh trang đàng hoàng, chỉ có điều tình cảnh bên chân vứt đây khăn giấy thật khó mà ngó lơ.
Hai má cậu đỏ ửng, xấu hổ vùi đầu vào vai anh, nhớ lại sự mê đắm của lúc nãy, tức giận cắn tên đàn ông này một cái.
Hơn hai mươi năm cuộc đời cậu chưa bao giờ làm loại chuyện đó, đằng trước còn có tài xế, họ ngồi đằng sau bíp bíp bíp bíp...
Trông Bùi Diệu đứng đắn thế thôi, thật ra anh điên cuồng từ trong xương cốt.
Alpha không ngừng hôn lên tuyến thể Omega, phía trên đầy rẫy dấu hôn và dấu răng, việc chiếm hữu mà bản thân vừa làm ra khiến anh rất hài lòng, giọng nói hơi khàn vì đã được thoả mãn, "Đi được không?"
"..." Dư An lại cắn anh thêm cái nữa, xuống xe trước.
Nhưng vừa rồi bị Bùi Diệu cắm vào quá sâu, cảm giác có vật lạ bên trong không ngừng khuếch tán, hai chân cậu vừa đặt xuống đất đã mềm nhũn, nếu không phải được anh đỡ lấy thì đã ngã quỵ rồi.
"Cẩn thận." Thủ phạm chính gây ra chuyện này vẫn thảnh thơi, mặt không biến sắc.
Dư An trừng anh một cái, trong mắt Alpha lại trông như cậu đang trách móc.
Ánh mắt Bùi Diệu chan chứa ý cười, nhắc nhở cậu: "Còn chưa chịu đi là sẽ muộn đấy."
Dư An vẫn chưa nguôi giận: "Trách ai chứ?"
Thái độ của Bùi Diệu vô cùng thành khẩn: "Trách anh."
Dư An được dỗ dành, cảm giác như đang dẫm lên bông, "Anh nói xem sau này em phải đối mặt với tài xế kiểu gì đây hả?"
Bùi Diệu: "Vậy đuổi anh ta nhé."
"..." Dư An càng không làm được loại chuyện này, chỉ có thể trút giận lên người Bùi Diệu, vung tay anh ra tự tiến về phía trước.
Alpha cao ngạo điềm tĩnh xách theo hành lý bước theo sau, mãi đến khi ký gửi xong hành lý, bước vào quầy an ninh, Dư An cũng không thèm để ý anh, cuối cùng Bùi Diệu không điềm tĩnh nổi nữa, vươn tay ra kéo lấy tay cậu.
Sắp phải biệt ly, Bùi Diệu không để ý chút dỗi hờn nhỏ của Dư An, cũng không thèm quan tâm kẻ đến người đi tấp nập nơi phi trường, ôm cậu vào lòng.
"..." Dư An ngửi thấy hương gỗ hoa nhàn nhạt trên người anh, chút khó chịu trong lòng đã hoàn toàn bay biến đi, đặc biệt là người đàn ông này còn dùng chất giọng trầm ấm thủ thỉ bên tai rằng anh sẽ rất nhớ cậu
Dư An cũng vươn tay ôm lấy eo Bùi Diệu, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Em cũng sẽ nhớ anh lắm, mỗi ngày đều phải gọi video với em nhé."
"Ừm."
"Chăm sóc các con cho tốt nhé." Dư An nói.
"Được."
Dư An nhón chân hôn lên má Bùi Diệu một cái.
Yết hầu Bùi Diệu chuyển động, ham muốn chiếm hữu vừa được thoả mãn giờ lại rục rịch ngoi lên, trông thấy đôi mắt dần đỏ lên của vợ mình, trầm giọng nói: "Hạ cánh gửi tin nhắn cho anh."
"Vâng."
"Một đường bình an."
Dư An mỉm cười: "Ừm."
Tiễn Dư An đi rồi, Bùi Diệu trở về nhà, hai đứa trẻ còn nhỏ nên không thể để bên cạnh chúng chẳng có một người thân nào, tổng giám đốc của tập đoàn Bùi thị khổng lồ lại lôi công việc về nhà làm, giúp bà vú bế con đút sữa.
Hai đứa nhỏ đều không quậy khóc ầm ĩ, nhưng hôm nay lại dễ khóc vô cùng, đến tận buổi tối ăn no uống đủ ngủ thiếp đi cũng phải có người bồng trên tay, vừa thả xuống là mếu máo khóc lên.
Bà vú bế cũng không chịu, chỉ đòi mỗi ba Bùi Diệu của chúng thôi.
May là Alpha vai rộng tay dài, trái phải mỗi bên một đứa cũng không khó khăn mấy.
"Chắc là nhớ cậu Dư rồi." Bà vú thở dài, "Hay là đi lấy pheromone của cậu ấy xịt một chút?"
Bùi Diệu gật đầu, "Xịt một ít lên chăn của hai đứa đi ạ."
Bà vú làm theo lời anh dặn, Bùi Diệu ôm con vào phòng trẻ em, hai đứa nhỏ vừa ngửi được mùi pheromone của ba nhỏ đã yên tĩnh trở lại, mệt mỏi ngáp một cái, sau khi được đặt xuống giường thì ngủ thiếp đi.
"Cũng may là còn có pheromone, nếu không thì đêm nay sẽ giày vò lắm." Bảo mẫu nói, "Cậu Bùi, cậu đi nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao cho tôi."
Bùi Diệu đồng ý, trở về phòng ngủ chính tắm rửa, lúc này anh vẫn chưa buồn ngủ nên ngồi xem tài liệu một hồi, điện thoại chợt rung lên, là yêu cầu gọi video của Dư An.
Sau khi nhận cuộc gọi, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Dư An chiếm đầy màn hình, cậu nằm trên giường, ánh đèn hơi yếu, chỉ để lại một ngòn đèn ngủ mờ nhạt trên đầu giường.
"Chồng ơi." Dư An gọi anh.
Bùi Diệu ừm một tiếng, "Chuẩn bị ngủ à?"
"Đúng vậy." Dư An nhận ra bày trí của thư phòng sau lưng anh, "Anh vẫn chưa ngủ à?"
"Sắp rồi." Bùi Diệu nói, "Không có em, ngủ cũng không ngon giấc."
Dư An nở một nụ cười vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc, "Nửa tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi."
"Ừm."
"Cục cưng đâu rồi?"
Bùi Diệu nói: "Ngủ rồi, mai gọi video cho em gặp."
"Vâng." Dư An nói, "Chúng nó có khóc không anh?"
"Quậy ầm ĩ một trận, ngửi thấy pheromone của em mới ngủ." Bùi Diệu nhìn mặt cậu không rời mắt, do ánh đèn quá mờ nên bóng dáng cậu cũng chẳng được rõ ràng, "Chúng nó nhớ em."
Tim Dư An mềm nhũn, "Em cũng nhớ chúng nó, mai anh gửi vài tấm hình cho em nhé."
"Được."
Ngày mai Dư An có buổi diễn, Bùi Diệu không dám trò chuyện với cậu quá lâu, sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi.
Kết thúc cuộc gọi, anh cũng dọn dẹp lại tài liệu, tắt đèn rồi trở về phòng ngủ.
Chiếc giường rộng lớn giờ chỉ còn mỗi anh, Alpha đã lâu không mất ngủ giờ lại nằm trằn trọc trên giường rất lâu, không buồn ngủ tí nào.
Pheromone hương hoa gỗ trên giường đã nhạt đi nhiều, Bùi Diệu nằm trên chiếc gối mà Dư An thường nằm, vẫn không ngửi được tí gì.
Khoảng nửa tiếng sau, Bùi Diệu vén chăn lên, nhẹ nhàng đi sang phòng trẻ em, hai đứa nhỏ đều đã nằm trên giường ngủ say sưa, hương hoa quỳnh trong phòng vẫn rất nồng.
Alpha bước đến trước tủ lấy đi bình xịt chứa pheromone, lặng lẽ trở về phòng ngủ chính, không hề keo kiệt mà xịt hai nhát lên gối nằm.
Hương hoa quỳnh nhàn nhạt dần toả ra quanh không khí, âm thầm nở rộ trong bóng tối
Bùi Diệu nằm xuống giường lần nữa, nhắm mắt lại, tưởng tượng như Dư An vẫn đang nằm bên cạnh mình.
Lần này anh vùi đầu thật sâu vào gối, nhanh chóng thiếp đi, gặp Omega của mình trong giấc mộng.
- Hết phiên ngoại 5 -
Chuyến bay của cậu khởi hành vào buổi chiều, đồ đạc sớm đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, thời gian sau đó vẫn luôn ở trong phòng của hai cục cưng, lúc thì ôm em gái lúc lại hôn anh trai, mãi đến khi Bùi Diệu bước vào thúc giục cậu nhanh chóng ra sân bay.
Dư An đặt con trai mình về lại giường em bé, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn xinh xắn của các con, trong lòng nảy sinh cảm giác không nỡ.
Bùi Diệu bước đến, "Không muốn đi nữa à?"
"Vẫn luôn không muốn đi." Dư An mỉm cười bất đắc dĩ, "Nhưng không còn cách nào, công việc yêu cầu phải thế."
"Yên tâm đi làm." Bùi Diệu cúi đầu hôn lên má cậu, "Ở nhà có anh."
Dư An toả ra pheromone đáp lại mùi đàn hương đang bao vây khắp người mình, hôn nhẹ lên môi Alpha, nói nhỏ: "Đương nhiên rồi, không nỡ nhất là anh đó."
Bàn tay Bùi Diệu đang đặt trên eo Dư An chợt siết chặt vài phần, trong giọng điệu bình tĩnh che giấu vài cảm xúc khác, "Anh tưởng trong mắt em chỉ còn con thôi."
"Sao có thể chứ." Dư An bật cười, nhón chân lên cọ nhẹ vào sống mũi cao vút của anh, "Yêu chồng nhất đấy."
Yết hầu Bùi Diệu chuyển động lên xuống, cúi đầu ngậm lấy môi Dư An hôn thật sâu, đầu lưỡi đâm thẳng vào trong chiếm đoạt khoang miệng mềm mại ngọt ngào của Omega.
Dư An thở dốc, đáp lại nụ hôn chia tay này, một lúc sau mới đẩy đẩy lồng ngực Bùi Diệu ra, vừa thở hổn hển vừa nói, "Sắp trễ giờ rồi."
Cuối cùng Bùi Diệu cắn lên môi cậu một cái, lại cúi xuống để lại phần da thịt lộ ra sau cổ áo một dấu hôn đánh dấu chủ quyền rồi mới dắt tay cậu ra cửa.
Nhà họ nằm trong trung tâm thành phố nên cách sân bay khá xa, tầm nửa giờ đi đường, xe đã có tài xế lái, dù nâng vách ngăn giữa ghế trước với ghế sau lên cũng chỉ có thể ngăn cách cả tầm nhìn và âm thanh, không thể che giấu mùi hương pheromone nếu toả ra trong không gian kín này
Tài xế tập trung lái xe, không bao lâu sau khi xe khởi động, mùi hương của gỗ và hoa từ pheromone đã ngập tràn khắp xe, anh ta là Beta nên không cảm nhận được ham muốn mãnh liệt giấu trong từng tia pheromone ấy, nhưng ít nhiều cũng đoán được thông qua bầu không khí trong xe.
Tài xế sờ chóp mũi của mình, đối với những người chạy xe như họ, việc này sớm đã chẳng có gì lạ, chỉ có thể vờ như không có gì xảy ra.
Anh ta tăng tốc độ lái xe, đến hầm gửi xe của sân bay thì tìm một góc vắng vẻ để đỗ xe, còn mình thì rời đi trước.
Tiếng động xào xạc ở hàng ghế sau kết thúc theo tiếng nức nở nghẹn ngào của Omega, hơn mười phút sau, cửa xe mở ra, từng tia pheromone bị toả ra ngoài không ít.
Alpha vẫn luôn chính chắn nghiêm túc giờ đây quần áo đã hơi lộn xộn, cổ áo nới lỏng, hai cúc áo trên cùng đã cởi ra, cổ hơi ửng hồng, từng giọt mồ hôi chảy xuống mang theo hormone nam tính đầy quyến rũ.
Dư An dựa vào lòng Bùi Diệu thở hồng hộc, quần áo đã được chỉnh trang đàng hoàng, chỉ có điều tình cảnh bên chân vứt đây khăn giấy thật khó mà ngó lơ.
Hai má cậu đỏ ửng, xấu hổ vùi đầu vào vai anh, nhớ lại sự mê đắm của lúc nãy, tức giận cắn tên đàn ông này một cái.
Hơn hai mươi năm cuộc đời cậu chưa bao giờ làm loại chuyện đó, đằng trước còn có tài xế, họ ngồi đằng sau bíp bíp bíp bíp...
Trông Bùi Diệu đứng đắn thế thôi, thật ra anh điên cuồng từ trong xương cốt.
Alpha không ngừng hôn lên tuyến thể Omega, phía trên đầy rẫy dấu hôn và dấu răng, việc chiếm hữu mà bản thân vừa làm ra khiến anh rất hài lòng, giọng nói hơi khàn vì đã được thoả mãn, "Đi được không?"
"..." Dư An lại cắn anh thêm cái nữa, xuống xe trước.
Nhưng vừa rồi bị Bùi Diệu cắm vào quá sâu, cảm giác có vật lạ bên trong không ngừng khuếch tán, hai chân cậu vừa đặt xuống đất đã mềm nhũn, nếu không phải được anh đỡ lấy thì đã ngã quỵ rồi.
"Cẩn thận." Thủ phạm chính gây ra chuyện này vẫn thảnh thơi, mặt không biến sắc.
Dư An trừng anh một cái, trong mắt Alpha lại trông như cậu đang trách móc.
Ánh mắt Bùi Diệu chan chứa ý cười, nhắc nhở cậu: "Còn chưa chịu đi là sẽ muộn đấy."
Dư An vẫn chưa nguôi giận: "Trách ai chứ?"
Thái độ của Bùi Diệu vô cùng thành khẩn: "Trách anh."
Dư An được dỗ dành, cảm giác như đang dẫm lên bông, "Anh nói xem sau này em phải đối mặt với tài xế kiểu gì đây hả?"
Bùi Diệu: "Vậy đuổi anh ta nhé."
"..." Dư An càng không làm được loại chuyện này, chỉ có thể trút giận lên người Bùi Diệu, vung tay anh ra tự tiến về phía trước.
Alpha cao ngạo điềm tĩnh xách theo hành lý bước theo sau, mãi đến khi ký gửi xong hành lý, bước vào quầy an ninh, Dư An cũng không thèm để ý anh, cuối cùng Bùi Diệu không điềm tĩnh nổi nữa, vươn tay ra kéo lấy tay cậu.
Sắp phải biệt ly, Bùi Diệu không để ý chút dỗi hờn nhỏ của Dư An, cũng không thèm quan tâm kẻ đến người đi tấp nập nơi phi trường, ôm cậu vào lòng.
"..." Dư An ngửi thấy hương gỗ hoa nhàn nhạt trên người anh, chút khó chịu trong lòng đã hoàn toàn bay biến đi, đặc biệt là người đàn ông này còn dùng chất giọng trầm ấm thủ thỉ bên tai rằng anh sẽ rất nhớ cậu
Dư An cũng vươn tay ôm lấy eo Bùi Diệu, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Em cũng sẽ nhớ anh lắm, mỗi ngày đều phải gọi video với em nhé."
"Ừm."
"Chăm sóc các con cho tốt nhé." Dư An nói.
"Được."
Dư An nhón chân hôn lên má Bùi Diệu một cái.
Yết hầu Bùi Diệu chuyển động, ham muốn chiếm hữu vừa được thoả mãn giờ lại rục rịch ngoi lên, trông thấy đôi mắt dần đỏ lên của vợ mình, trầm giọng nói: "Hạ cánh gửi tin nhắn cho anh."
"Vâng."
"Một đường bình an."
Dư An mỉm cười: "Ừm."
Tiễn Dư An đi rồi, Bùi Diệu trở về nhà, hai đứa trẻ còn nhỏ nên không thể để bên cạnh chúng chẳng có một người thân nào, tổng giám đốc của tập đoàn Bùi thị khổng lồ lại lôi công việc về nhà làm, giúp bà vú bế con đút sữa.
Hai đứa nhỏ đều không quậy khóc ầm ĩ, nhưng hôm nay lại dễ khóc vô cùng, đến tận buổi tối ăn no uống đủ ngủ thiếp đi cũng phải có người bồng trên tay, vừa thả xuống là mếu máo khóc lên.
Bà vú bế cũng không chịu, chỉ đòi mỗi ba Bùi Diệu của chúng thôi.
May là Alpha vai rộng tay dài, trái phải mỗi bên một đứa cũng không khó khăn mấy.
"Chắc là nhớ cậu Dư rồi." Bà vú thở dài, "Hay là đi lấy pheromone của cậu ấy xịt một chút?"
Bùi Diệu gật đầu, "Xịt một ít lên chăn của hai đứa đi ạ."
Bà vú làm theo lời anh dặn, Bùi Diệu ôm con vào phòng trẻ em, hai đứa nhỏ vừa ngửi được mùi pheromone của ba nhỏ đã yên tĩnh trở lại, mệt mỏi ngáp một cái, sau khi được đặt xuống giường thì ngủ thiếp đi.
"Cũng may là còn có pheromone, nếu không thì đêm nay sẽ giày vò lắm." Bảo mẫu nói, "Cậu Bùi, cậu đi nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao cho tôi."
Bùi Diệu đồng ý, trở về phòng ngủ chính tắm rửa, lúc này anh vẫn chưa buồn ngủ nên ngồi xem tài liệu một hồi, điện thoại chợt rung lên, là yêu cầu gọi video của Dư An.
Sau khi nhận cuộc gọi, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Dư An chiếm đầy màn hình, cậu nằm trên giường, ánh đèn hơi yếu, chỉ để lại một ngòn đèn ngủ mờ nhạt trên đầu giường.
"Chồng ơi." Dư An gọi anh.
Bùi Diệu ừm một tiếng, "Chuẩn bị ngủ à?"
"Đúng vậy." Dư An nhận ra bày trí của thư phòng sau lưng anh, "Anh vẫn chưa ngủ à?"
"Sắp rồi." Bùi Diệu nói, "Không có em, ngủ cũng không ngon giấc."
Dư An nở một nụ cười vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc, "Nửa tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi."
"Ừm."
"Cục cưng đâu rồi?"
Bùi Diệu nói: "Ngủ rồi, mai gọi video cho em gặp."
"Vâng." Dư An nói, "Chúng nó có khóc không anh?"
"Quậy ầm ĩ một trận, ngửi thấy pheromone của em mới ngủ." Bùi Diệu nhìn mặt cậu không rời mắt, do ánh đèn quá mờ nên bóng dáng cậu cũng chẳng được rõ ràng, "Chúng nó nhớ em."
Tim Dư An mềm nhũn, "Em cũng nhớ chúng nó, mai anh gửi vài tấm hình cho em nhé."
"Được."
Ngày mai Dư An có buổi diễn, Bùi Diệu không dám trò chuyện với cậu quá lâu, sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi.
Kết thúc cuộc gọi, anh cũng dọn dẹp lại tài liệu, tắt đèn rồi trở về phòng ngủ.
Chiếc giường rộng lớn giờ chỉ còn mỗi anh, Alpha đã lâu không mất ngủ giờ lại nằm trằn trọc trên giường rất lâu, không buồn ngủ tí nào.
Pheromone hương hoa gỗ trên giường đã nhạt đi nhiều, Bùi Diệu nằm trên chiếc gối mà Dư An thường nằm, vẫn không ngửi được tí gì.
Khoảng nửa tiếng sau, Bùi Diệu vén chăn lên, nhẹ nhàng đi sang phòng trẻ em, hai đứa nhỏ đều đã nằm trên giường ngủ say sưa, hương hoa quỳnh trong phòng vẫn rất nồng.
Alpha bước đến trước tủ lấy đi bình xịt chứa pheromone, lặng lẽ trở về phòng ngủ chính, không hề keo kiệt mà xịt hai nhát lên gối nằm.
Hương hoa quỳnh nhàn nhạt dần toả ra quanh không khí, âm thầm nở rộ trong bóng tối
Bùi Diệu nằm xuống giường lần nữa, nhắm mắt lại, tưởng tượng như Dư An vẫn đang nằm bên cạnh mình.
Lần này anh vùi đầu thật sâu vào gối, nhanh chóng thiếp đi, gặp Omega của mình trong giấc mộng.
- Hết phiên ngoại 5 -
Danh sách chương