Trầm cảm sau sinh là một hiện tượng khá phổ biến, sau khi sinh con, các người mẹ hoặc người ba cảm thấy bất lực khi đối mặt với trẻ sơ sinh, đối mặt với sự thay đổi về vóc dáng cùng những lời nói kiểu như "vì tốt cho đứa nhỏ", vừa chịu áp lực vừa cảm thấy suy sụp, rất dễ sinh ra trầm cảm.

Không ai nghĩ rằng sau khi sinh con Dư An sẽ mắc chứng trầm cảm ở mức độ nhẹ, người đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn đương nhiên là Bùi Diệu vẫn luôn như hình với bóng cùng cậu. Anh phát hiện, ngày thứ ba sau khi sinh, Dư An bắt đầu ít nói dần, cơm cũng ăn ít đi, thời điểm bế con cũng không còn nở nụ cười, mỗi lần mẹ Dư bảo cậu nên ăn nhiều chút mới tốt cho sức khỏe thì trông cậu càng thêm ủ rũ hơn.

Dư An sẽ không biểu hiện ra mặt, trông cậu vẫn chẳng có gì khác thường, nhưng pheromone của cậu và Bùi Diệu gắn bó chặt chẽ, anh cảm nhận được tâm trạng cậu tựa như thủy triều lên xuống dai dẳng mấy hôm nhưng không quá mãnh liệt. Thế là Bùi Diệu đi hỏi bác sĩ, thời điểm nghe được bốn chữ "trầm cảm sau sinh", khuôn mặt thờ ơ của anh hiện rõ sự dao động.

Từ sau khi Dư An mang thai, anh đã tìm hiểu rất kĩ tất cả mọi điều để tiện chăm sóc cậu, trong những tài liệu hướng dẫn chăm sóc sau sinh, tần số mà bốn chữ "trầm cảm sau sinh" này xuất hiện cực kỳ cao, rất nhiều người chỉ chăm chăm vào vấn đề phục hồi sức khỏe mà quên đi phương diện tâm lý, nếu quá trình sinh nở để lại trong lòng ký ức nào đó không vui vẻ, sẽ ảnh hưởng đến cả tình cảm dành cho con cái.

Bùi Diệu nhận thức được tầm quan trọng của việc này nên vô cùng để ý đến trạng thái của Dư An, không rời nửa bước, làm bất cứ việc gì cũng đều chiều theo ý cậu, không bao giờ áp đặt suy nghĩ "sinh con xong thì phải thế này thế kia" lên người cậu.

Chính vì vậy, càng không hiểu lý do tại sao Dư An lại thế này.

Bác sĩ nói: "Cậu Bùi, sự quan tâm chăm sóc mà cậu dành cho cậu Dư chúng tôi đều thấy rõ hết, chuyện này không liên quan đến cậu. Loại chuyện trầm cảm sau sinh này, bản chất là do tâm trí của chính người đó bị mắc kẹt trong ngõ cụt, sự dao động hormone trong thai kỳ và cả sau thai kỳ đều là dấu hiệu bất thường, dưới sự ảnh hưởng của nội tiết tố, người bệnh sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình, nếu từng phải chịu thương tổn thì càng dễ đa sầu đa cảm hơn."

Bùi Diệu nghĩ đến ánh mắt của Dư An thường rơi trên những vết sẹo trên hai cánh tay, lặng lẽ mím chặt môi.

"Tôi có để ý đến tay và tuyến thể của cậu Dư." Bác sĩ nói, "Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, trước đây cậu ấy từng chịu thương tích phải không?" 

Bùi Diệu gật đầu, "Từng gặp tai nạn, suýt không giữ lại được tuyến thể và một bên chân, mà em ấy còn là nghệ sĩ dương cầm."

"Vậy thì dễ hiểu rồi." Bác sĩ nói, "Chứng trầm cảm của cậu Dư không nặng lắm, chỉ là hiện tại đang chịu sự ảnh hưởng của nội tiết tố, cũng có khả năng là vì vừa mổ xong, bị sự đau đớn do vết mổ kích thích khiến cậu ấy nhớ đến những chuyện không vui lúc trước, nảy sinh tâm trạng lo sợ. Đây cũng không phải là vấn đề lớn, cậu cố gắng bồi bạn giúp cậu ấy khuây khỏa tâm tình là được."

Bùi Diệu không cho rằng đây là vấn đề nhỏ.

Dư An vốn trầm tính hướng nội, năm đó, thời điểm tỉnh lại sau tai nạn rồi biết được tình huống của bản thân mình, ngay cả khóc cũng âm thầm lặng lẽ, cậu rất ít khi để lộ cảm xúc tiêu cực, dù là tình cảm của họ vẫn luôn ổn định trong suốt mấy năm nay.

Lúc vừa quay lại ban nhạc, cậu hầu như không nói bất cứ gì với Bùi Diệu về những chuyện không được như ý trong công việc, thật sự sắp nhịn hỏng rồi mới nói đôi ba câu dưới sự truy hỏi của anh.

Cậu không thích mang những cảm xúc không vui vứt sang cho người khác, đây là một phẩm cách rất tốt, nhưng Bùi Diệu lại không thích, nó khiến anh cảm thấy Dư An luôn giữ mọi thứ lại cho mình, không toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.

Anh phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể sửa được cái "tật" này của cậu, giờ lại trở về điểm xuất phát.

Lúc Bùi Diệu trở lại phòng bệnh, Dư An đang nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ ngủ trên giường nhỏ cho trẻ em bên cạnh, thời điểm tiến lại gần cậu, anh thả nhẹ bước chân, đứng trước giường, không hề ngạc nhiên khi lại trông thấy nét buồn bã thoáng qua gương mặt kia.

Khoảnh khắc này, anh ngỡ như mình quay về khoảng thời gian vừa kết hôn với Dư An vào ba năm trước, lúc đó Omega thân đầy thương tích cũng nằm trên giường như hiện tại, chỉ là ốm hơn, cũng tiều tụy hơn hiện tại, khóe mắt ẩm ướt còn đọng lại giọt lệ, sau gáy, cánh tay và chân quấn đầy băng gạc dày cộm từng lớp, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng khó ngửi, bất cứ ai trông thấy đều không khỏi xót xa.

Bùi Diệu là người thực tế, anh từng trông thấy một Dư An tựa như hoàng tử nhỏ trên mọi tấm hình nhận được, rồi khi đó lại so sánh với một Dư An vụn vỡ trước mắt, lòng anh khó chịu vô cùng.

Lúc đó anh nghĩ, mặc kệ Dư An có trở thành vợ mình hay không cũng không nên thương tổn chồng chất nằm mãi trong bệnh viện thế này, cậu nên tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu mới đúng.

Mà ba năm sau, Bùi Diệu vẫn là người đứng trước giường bệnh kia, Dư An đã không còn là dáng vẻ trong ký ức, làn da hồng hào và đôi má bầu bĩnh của cậu là được anh dốc lòng nuôi dưỡng suốt mấy năm nay, nhưng nỗi muộn phiền không thể xua tan ở ấn đường vẫn không thay đổi.

Bùi Diệu nhắm mắt, hàng mày nhíu chặt, cố gắng thả nhẹ hơi thở, cúi người hôn lên trán Dư An.

Omega ngủ không sâu, chút động tĩnh nhẹ nhàng thế này cũng đủ đánh thức cậu, hai mắt lim dim, vừa muốn lên tiếng đã bị Alpha ngậm lấy hai cánh môi, đón nhận một nụ hôn tuy không sâu nhưng lại quyến luyến khó rời.

"Bùi Diệu..." Dư An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm nhận được anh không ổn lắm, tay chống lên lồng ngực anh, "Sao vậy anh?"

"Anh muốn phạt em, nhưng em đang ở cữ." Đôi mắt đen láy sâu hoắm của Bùi Diệu nhìn thẳng vào cậu, "Nhưng nếu không phạt em, anh lại khó chịu vô cùng, Dư An, em nói xem anh nên làm sao đây?"

Dư An hơi căng thẳng, vỗ về bờ vai và lồng ngực anh một cách qua quýt, "Anh sao vậy? Không đúng, em đã làm gì đâu?"

Bùi Diệu nắm lấy tay Dư An, đầu ngón tay vuốt ve những vết sẹo lồi lõm trên đó.

"..." Dư An cụp mắt, mạnh mẽ rụt tay ra, nhưng lại bị người đàn ông kia giữ lấy càng chặt.

"Có tâm sự sao không nói cùng anh?" Bùi Diệu cắn lên cổ tay Dư An một cái, "Tự mình nghĩ tới nghĩ lui."

Dư An bị anh đè nửa người xuống giường, không thể nào trở mình nên chỉ có thể đối mặt nhìn nhau, cậu nói một cách buồn bã, "Không có mà."

"Có muốn anh mang gương tới cho em nhìn lại bản thân chút không?" Bùi Diệu hỏi.

Dư An im lặng một lúc, mắt đã đọng lại một lớp sương, "Bùi Diệu, có phải em vô dụng lắm không?"

Đầu quả tim Bùi Diệu nhói lên khó chịu, dịu dàng hỏi ngược lại cậu, "Vô dụng chỗ nào hả em?"

"Rõ ràng tai nạn đã qua lâu như vậy, nhưng cứ mỗi lần bước vào bệnh viện em sẽ lại nghĩ về nó. Chỉ cần nằm ở đây, em sẽ nhớ lại những ngày không thể chạm vào đàn, ăn uống thậm chí là tiểu tiện đại tiện cũng chỉ có thể thực hiện ngay trên giường." Dư An đau đớn, "Em sợ lắm, Bùi Diệu. Em sợ giấc mộng này vô cùng, sợ vừa mở mắt ra bản thân vẫn còn nằm trên giường bệnh, mà tuyến thể của em vẫn chưa phục hồi, tay chân cũng không trị hết được chỉ có thể phế bỏ đi, cả đời này cũng không thể tiếp tục đàn dương cầm được nữa."

Tai nạn năm đó là nỗi ác mộng khiến cậu giật mình vô số lần lúc nửa đêm, mà bệnh viện chính là ngòi nổ, Dư An ngửi thấy mùi hương quen thuộc của thuốc sát trùng, cảm giác như bản thân đã quay trở lại những ngày tháng đó, cậu không dám ngủ, sợ mở mắt ra không nhìn thấy hai cục cưng của mình đâu nữa, khoảnh khắc hạnh phúc của ba năm qua chỉ là ảo tưởng của chính mình.

Tâm tình bị đè nén trong lòng được trút hết ra, nước mắt thấm ướt cả gương mặt Dư An, cậu được Bùi Diệu ôm lấy, lồng ngực của Alpha là chốn về an toàn nhất của cậu.

Bùi Diệu để Dư An khóc cho thỏa lòng, những lời này khiến đầu óc đang căng chặt của anh dần thả lỏng, chỉ cần tìm được căn nguyên của vấn đề thì chẳng có gì là không giải quyết được.

Anh hôn đi những giọt nước mắt của Dư An, không an ủi quá nhiều, chỉ nói một câu an tâm.

Phong cách làm việc của Alpha vẫn luôn tựa như sấm rền gió cuốn, qua ngày hôm sau đã sắp xếp thủ tục xuất viện đưa Dư An về nhà, mời một đội y tá chuyên nghiệp đến để thay thuốc cho vết mổ và điều dưỡng sức khỏe sau thai kỳ.

Dư An được Bùi Diệu ôm về giường bệnh, hơi thở và môi trường quen thuộc dần át đi mây mù trong lòng cậu. Cậu ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh dậy phát hiện anh vẫn nằm bên cạnh ôm chặt lấy mình.

Cậu vừa cử động, cánh tay đặt trên người đã siết chặt lại, Bùi Diệu cất giọng: "Tỉnh rồi à? Em ngủ ngon không?"

Dư An mỉm cười, "Ngon lắm."

Bùi Diệu lười biếng ừm một tiếng, mắt vẫn luôn nhắm chặt.

Dư An hỏi: "Cục cưng đâu rồi anh?"

"Phòng cách vách, có dì chăm sóc." Bùi Diệu nói, "Đợi vết mổ của em hồi phục tốt hơn chút, chúng ta đến trung tâm chăm sóc hậu sản, anh đã sắp xếp xong cả rồi."

"Ở nhà không được hả anh?" Dư An chịu đựng cơn đau ở vết mổ, cẩn thận nghiêng nửa người nằm thẳng lại, "Em thích ở nhà thôi."

Bùi Diệu ôm eo Dư An, giúp cậu nằm thẳng lại, "Anh hỏi rồi, có vài thiết bị không tiện chuyển về nhà."

Dư An bĩu môi, về nhà rồi nên chút tính tình nóng nảy cũng trở lại, "Vậy thôi."

Đột nhiên Bùi Diệu rướn người dậy đè lên người cậu, Dư An còn tưởng anh muốn hôn mình, kết quả là đầu mũi đau nhói.

"Bùi Diệu!" Dư An đau đến chảy nước mắt, "Anh cắn em làm gì?"

"Rút ra bài học nhé." Bùi Diệu hiếm khi bày tỏ nỗi lòng, mang theo vài phần giận dữ, "Sau này nếu còn che giấu tâm sự, giấu một lần anh cắn một lần."

Dư An chà xát đầu mũi, biết mình đuối lý, "Sau này không vậy nữa đâu, em nghĩ gì đều sẽ nói anh biết đầu tiên."

Sắc mặt Bùi Diệu thâm trầm, nhìn chằm chằm Dư An một lúc mới thở dài một hơi, vùi mặt vào cổ cậu, "Em thật sự, rất biết cách hù dọa người khác."

Dư An ôm lại Bùi Diệu, cọ cọ vào má anh, vừa nũng nịu vừa ỷ lại, "Em sai rồi, em xin lỗi mà."

- Hết phiên ngoại 2.1 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện