Dư An vốn cho rằng chuyện đi làm lại giấy chứng nhận kết hôn chỉ là chuyện riêng của cậu và Bùi Diệu, nhưng sau khi về nhà mới phát hiện chuyện này còn lên cả hotsearch.

【Đại thiếu gia tập đoàn Bùi thị và nghệ sĩ piano chính của ban nhạc Mộng Chi Dực ra vào cục dân chính.】

【Bùi thị Dư thị liên hôn.】

Họ đều là người của công chúng, lên hotsearch cũng không có gì lạ. Chỉ có điều lâu rồi Dư An mới có lại cảm giác bị người khác chú ý. Tai nạn này biến cậu thành một chú ốc sên chỉ biết cuộn tròn lại giấu mình dưới chiếc vỏ, từ chối tất cả mọi thứ bên ngoài, càng không muốn xem những tin tức có liên quan đến bản thân.

Hotsearch này lên rất đột ngột, Dư An nhấn vào xem, thấy được mình và Bùi Diệu trong những tấm hình mà người khác chụp trộm.

Trong ảnh, hai người họ cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, đang chau đầu ghé tai thì thầm gì đó, sau đó là ảnh họ hôn nhau.

Dư An nhìn khuôn mặt của chính mình trong ảnh, hóa ra lúc đó cậu cười tươi như vậy, chẳng còn dáng vẻ yếu ớt bệnh tật như trước nữa.

Cậu vẫn không khác gì so với lúc trước khi bị tai nạn, nhờ những bữa ăn dinh dưỡng bồi bổ và chế độ nghỉ ngơi mà Bùi Diệu sắp xếp cho, gương mặt gầy gò đã có thêm đường nét mượt mà ngọt ngào, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

Dư An nghĩ đến tất cả những gì cậu đã cùng Bùi Diệu trải qua trong nửa năm nay, trong lòng lâng lâng, cảm thấy vui vẻ.

Trên mạng có không ít người hâm mộ họ xứng đôi vừa lứa, đa số là chúc phúc, cũng có vài người nghi ngờ chất vấn họ phải chăng đang ra vẻ cho một cuộc hôn nhân thương nghiệp, hoặc nhắc đến chuyện Dư An biến mất khỏi ban nhạc Mộng Chi Dực nửa năm nay nên vị trí người chơi piano chính đã bị người khác thay thế.

Nhìn thấy những lời này, ánh mắt Dư An tối đi, tầm mắt chuyển tới chiếc máy tính bảng đang cầm trên tay.

Khoảng thời gian này, mỗi sớm tối Bùi Diệu đều bôi gel làm mờ sẹo cho cậu, sau đó xoa bóp mười lăm phút theo lời dặn của bác sĩ, vết thương ở chân cũng vậy.

Nhưng hiệu quả cũng cực kỳ nhỏ, Bùi Diệu cũng từng đề cập đến việc đi làm phẫu thuật thẩm mỹ xóa sẹo.

Những vết sẹo này không chỉ ảnh hưởng đến vẻ ngoài mà còn là dấu vết của những chấn thương thể xác và tinh thần nghiêm trọng mà Dư An đã phải gánh chịu. Chỉ cần chúng nó còn tồn tại sẽ khiến Dư An nhớ lại những ngày tháng vỡ vụn hỏng bét của khoảng thời gian ấy.

Dư An suy xét cẩn thận, rồi từ chối đề nghị của Bùi Diệu.

Alpha không hiểu lắm những vẫn tôn trọng quyết định của cậu, xuất phát từ sự quan tâm của một người chồng, hỏi cậu tại sao.

Cũng chỉ mới là chuyện của tuần trước, hiện tại nhớ lại, Dư An lại có cảm giác phảng phất như mọi thứ đã thay đổi theo thời gian.

Cậu nói: "Em muốn ghi nhớ chuyện này, cuộc sống đã ban tặng cho em những thứ này, có nó, em sẽ càng thêm trân trọng những tháng ngày mình được chơi piano."

Lúc đó, Bùi Diệu nhìn chằm chằm cậu một lúc, "Suốt bao năm nay, em là người chơi chính trẻ tuổi nhất của Mộng Chi Dực, lúc em chọn đàn piano, nó cũng đã chọn em."

Dư An nở nụ cười, nói với Bùi Diệu một câu cảm ơn.

Sau đó, cậu liên lạc với đội trưởng bộ phận piano của ban nhạc, bày tỏ việc mình muốn quay lại ban nhạc.

Đương nhiên đội trưởng chấp nhận cho Dư An quay về. Chỉ có điều cậu gặp phải những chuyện này, lại còn là một Omega bị tổn thương tuyến thể, anh ta không khỏi cảm thấy hơi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cậu.

Nghệ sĩ piano dựa vào đôi tay của họ, tay Dư An bị thương nặng như vậy, đương nhiên đội trưởng phải lo lắng, nhưng lại không muốn bỏ qua một người có thiên phú như cậu.

Có rất nhiều người học đàn piano, cũng có rất nhiều người cố gắng, nhưng kiểu như Dư An thì thật hiếm có khó tìm.

Họ trò chuyện một lúc lâu, Dư An hiểu được nỗi băn khoăn của đội trưởng, chủ động đề nghị việc mình sẽ tham gia lại cuộc thi tuyển chọn người chơi chính.

Năm đó Dư An đã dốc sức để chiến thắng trong cuộc thi này, ngồi vững vị trí người chơi chính, hai năm sau tham gia lần nữa cũng chỉ để tiếp tục sự huy hoàng xán lạn ấy.

Đây là cách làm công bằng cho cả đôi bên, cuộc thi này được công khai trong nội bộ ban nhạc, cũng là cách trực quan nhất để đánh giá năng lực của Dư An.

Đội trưởng đồng ý, trước khi ngắt máy thì nói vài lời xuất phát từ sự quan tâm giữa bạn bè, "Đặt sức khỏe của bản thân lên hàng đầu, đừng có gắng gượng nhé. Dù cho em không thể quay lại vị trí người chơi chính, Mộng Chi Dực vẫn mãi có một vị trí dành cho em."

Ngoài miệng Dư An nói được, nhưng lòng tự tôn lại không cho phép cậu để chính mình bị phủ bụi trong những năm tháng tuổi xuân tươi sáng này.

Cậu sống trong nhung lụa từ nhỏ, nửa đầu cuộc đời thuận buồm xuôi gió, sự kiêu căng đã khắc sâu trong xương cốt, kiên trì bền bỉ đuổi theo âm nhạc và vinh quang một cách cố chấp.

Luyện đàn rất vất vả, nhưng điều mà Dư An không sợ nhất chính là vất vả. Tiếp xúc với đàn piano gần hai mươi năm nay, khi đầu ngón tay chạm vào phím đàn đen trắng, tiếng đàn trong trẻo và dứt khoát có thể đồng cảm cùng tâm hồn.

Lúc Bùi Diệu về đến nhà, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng đàn, khúc nhạc đang đến đoạn cao trào, có thể cảm nhận được sức mạnh sục sôi dâng trào, hệt như từng cơn sóng thủy triều ập vào đá ngầm.

Anh đóng cửa lại, đèn trong nhà sáng trưng, có cả ánh đèn mờ ảo ngoài ô cửa sổ kính sát đất, mặt kính thủy tinh được khắc họa lên bóng hình Dư An, mảnh khảnh và khoan khoái.

Bùi Diệu bước đến phía sau cậu lắng nghe nửa đoạn cuối khúc nhạc, trông thấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi cùng mái tóc ẩm ướt của Dư An, từng giọt mồ hôi trượt xuống từ má, rơi vào cổ áo, loang ra một vệt nước lớn.

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, đôi tay Dư An dừng lại trên phím đàn, thở gấp một cách dồn dập, cậu kiệt sức, sắc mặt tái nhợt.

Khăn giấy lau qua gò má, Dư An hoàn hồn trở lại, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông không biết đã vào từ lúc nào.

"Về rồi à?" Omega nở một nụ cười, hơi thở không ổn định, giọng nói cũng hơi khàn.

Bùi Diệu nhìn những ngón tay Dư An đang run rẩy, "Hôm nay là tân hôn mà không nghỉ ngơi à?"

"Chỉ đi bổ sung lại giấy chứng nhận thôi, đến hôn lễ mới được xem là tân hôn chứ." Dư An trêu đùa.

Trong ánh mắt của Bùi Diệu hiện lên vẻ dịu dàng, "Bùi phu nhân đang hối thúc hôn lễ đấy à?"

Dư An hơi sững sờ, không nhịn được mà phì cười, "Em có nghĩ vậy đâu."

Bùi Diệu lau đi mồ hôi trên mặt Dư An, kéo cậu đứng dậy, "Dì nói em luyện đàn cả ngày, cơm trưa và cơm tối chỉ ăn vài đũa thôi."

Dư An quá gắng sức, hai chân đều bủn rủn, theo Alpha đi về phòng ngủ, cười đùa, "Thì ra anh dùng lý do thuê dì về để nấu nướng, giặt giũ, nhưng thực chất là giám sát em à?"

"Luôn phải cho anh biết em đang thế nào." Bùi Diệu nói: "Nếu anh không về, em còn định tập đàn đến lúc nào nữa?"

Dư An không đáp, cậu đuối lý.

Nếu Bùi Diệu không về, chắc chắn cậu sẽ luyện tiếp.

Nhưng dù sao sức khỏe của cậu bây giờ cũng không còn được như trước, tuyến thể mãi vẫn chưa hồi phục, ảnh hưởng rất nhiều việc.

Dư An đi tắm, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi ra ngoài uống thuốc hồi phục tuyến thể, sau đó ăn chè mè đen mà Bùi Diệu làm cho cậu.

Cậu cầm máy tính bảng xem một hồi, Bùi Diệu bước ra khỏi phòng tắm, tóc đã sấy khô phân nửa, vén một góc chăn rồi chui vào.

Alpha vừa ngồi vững thì người bên cạnh đã sáp lại. Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảng cách rất gần, anh nhìn ra được lời mời gọi bẻn lẻn và e dè của Omega.

Bùi Diệu nhướn mày, "Hửm?"

"Thử lại pheromone nha." Giọng nói của Dư An rất nhỏ, hơi chột dạ, liếm liếm đôi môi còn đọng lại vị mè của mình, "Em muốn tham gia cuộc thi đấu lựa chọn người chơi chính, pheromone sẽ giúp cho sức khỏe của em tốt hơn."

Alpha và Omega đều phụ thuộc vào pheromone để điều hòa những chức năng của cơ thể. Ở khía cạnh nào đó mà nói, Beta mới là người giỏi nhất về mọi mặt.

Bùi Diệu ôm lấy vòng eo của Dư An, mùi gỗ đàn hương dần ngào ngạt, "Vậy là anh biến thành thuốc à?"

"..." Dư An cụp mắt xuống, không dám nhìn anh nữa, những ngón tay đặt trên vai Alpha cuộn tròn lại, "Cũng là... nghĩa vụ vợ chồng mà."

Cậu nhắm mắt lại chủ động hôn lên môi Bùi Diệu, liếm liếm cánh môi anh một cách trúc trắc.

Alpha đảo khách thành chủ, chiếc lưỡi ẩm ướt mút lấy đầu lưỡi run rẩy của Omega, đè người xuống nệm, bàn tay to luồn vào quần áo vuốt ve làn da mịn màng.

Dư An bị giật mình nên cả người run run, hai n/úm v/ú trước ngực bị vân vê, cảm giác xa lạ chạy dọc xuống nơi giữa hai chân, bụng co thắt và run rẩy không thể kiểm soát được.

"Anh... anh chậm chút..." Cậu nói một cách sợ sệt, "Đau lắm."

Bùi Diệu gặm cắn quanh cổ Dư An, hàm răng điên cuồng ngậm mút phần thịt mềm nơi đó, hơi thở càng lúc càng nặng.

Alpha lúc bình thường đã ít nói, trên giường càng thêm yên lặng, chẳng nói một lời nhưng vẫn tỏa ra sự áp bức mạnh mẽ vốn có.

Mùi gỗ đàn hương thoải mái đã trở thành thuốc kích tình, Dư An càng hít thở thì cơ thể càng thêm khô nóng.

Trước kia, họ chỉ từng hôn nhau, vẫn chưa làm đến bước thân mật này, nhưng giờ đã khác. Mặc dù được khoác lên lớp vỏ bọc của một cuộc hôn nhân thương nghiệp, nhưng họ cam tâm tình nguyện cùng nhau đi đăng ký kết hôn, vun vén cuộc hôn nhân này là sự ăn ý ngầm giữa hai người.

Họ là vợ chồng, đương nhiên phải làm chuyện mà vợ chồng nên làm.

Tính ra, đêm nay vẫn là đêm tân hôn của họ.

Rất nhanh trong chăn đã nóng lên, hai cánh tay Dư An yếu ớt mà buông xuống hai bên, hai chân không nhịn được, cố kẹp chặt lại để che giấu phản ứng sinh lý.

Bùi Diệu không cho Dư An cơ hội làm một bé đà điểu, anh trêu đùa n/úm v/ú đủ rồi thì luồn tay xuống dưới, môi lưỡi ngậm quầng vú vào và mút, chơi đùa viên thịt nho nhỏ ấy đến khi nó ẩm ướt và sưng tấy lên, thậm chí còn liếm láp tàn phá đầu ti một cách thô bạo tựa như đang hút sữa.

"Ưm... a ư..." Dư An trước giờ nào có trải qua cảm giác kích thích đến thế, khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt, trong mắt ánh lên hơi nước.

D/ương v/ật bị chạm vào, phối hợp với đầu lưỡi đang mút lấy n/úm v/ú khiến Omega không thể kiềm lại được tiếng rên rỉ của mình, giọng cậu càng thêm uyển chuyển mềm mại, làn da trắng nõn nhuốm thêm sắc đỏ thẫm của dục vọng.

Dư An không có pheromone, trên người cậu chỉ có hương thơm của sữa tắm, nhưng chính điều này đã khơi dậy lòng chiếm hữu của Alpha, trong hơi thở nặng nhọc của anh có thêm một ngọn lửa nóng bỏng, môi lưỡi nhấm nháp hương vị của Omega, lòng bàn tay dùng sức vuốt ve lưu lại dấu tay ở vòng eo thon gọn và bờ mông đẫy đà.

Bị tình dục hun nóng, da thịt Bùi Diệu căng chặt, bộ đồ ngủ bằng vải cotton phác họa nên những đường nét cơ bắp cứng rắn.

Khoái cảm mãnh liệt như bọt sóng đang nhấn chìm Dư An, tai cậu tạm thời ù đi, trước mắt nổ tung một mảnh trắng xóa. Cậu đạt đến khoái cảm trong sự sung sướng vô ngần, cơ thể bất giác ưỡn lên, phần bụng thon gọn mỏng manh co thắt lại, bắn ra một vòng đường cong hình bán nguyệt.

Từng dòng từng dòng t/inh d/ịch bắn ra, sau vài giây, cậu bỗng ngã xuống giường, hai mắt thất thần, hơi thở gấp gáp, cơ thể biến thành một vũng nước.

Một lúc sau Dư An mới bình tĩnh lại, tầm mắt cậu tập trung nhìn vào ánh mắt nặng nề tối đen như mực của Alpha.

Dư An nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc, ban ngày luyện đàn đã rất mất sức rồi, làm chuyện thân mật như vậy xong lại càng nhấc không nổi tay, vừa yếu ớt vừa mệt mỏi, may mắn là tinh thần rất tốt.

Cậu khàn giọng, "Không có... pheromone."

Trên bụng cậu ướt nhẹp một đống hỗn độn, nhưng chẳng có chút hương hoa quỳnh nào.

Một nỗi bất an to lớn trỗi dậy trong lòng Dư An, sự nóng bỏng mờ ám dày đặc trong không khí dần vơi đi.

Bùi Diệu nghiêng người hôn lên môi Dư An, pheromone trở nên dịu dàng, trấn an cậu, "Không sao hết, đừng sốt ruột."

Bác sĩ cũng đã nói rằng chuyện này không thể vội vã được, nhưng việc chẳng có chút tiến triển nào luôn sẽ khiến cho lòng người dấy lên sự nghi ngờ.

Bùi Diệu lấy khăn giấy lau chùi dọn dẹp sạch sẽ cho Dư An, sau đó vén chăn lên đi đến phòng tắm.

"Anh đi đâu?" Dư An vừa dứt lời đã nhìn thấy chiếc quần ngủ bó sát của Alpha, cảm thấy áy náy, ngồi dậy nói: "Em... giúp anh."

"Không cần đâu."

Dư An: "Nhưng mà..."

"Anh hỏi bác sĩ rồi." Bùi Diệu nói: "Bác sĩ nói tuyến thể của em chưa hồi phục, thể lực không theo kịp, không kiến nghị chuyện giường chiếu."

Dư An nắm chặt chăn, đôi mắt mờ mịt hơi sương dục vọng vẫn chưa tiêu tan.

Bùi Diệu bước sang đẩy Dư An nằm xuống, "Hôm nay em vốn đã mệt rồi, nếu còn tiếp nữa sẽ ảnh hưởng sức khỏe đấy."

Dư An mím môi, "Vậy anh..."

"Anh đi tắm."

Dư An nhìn chằm chằm Bùi Diệu bước vào phòng tắm, rất nhanh, bên trong đã vang lên tiếng nước chảy tí tách.

Cậu nhắm mắt lại, trở mình lấy chăn che lấy mặt, chìm vào bóng tối.

Trên giường vẫn còn sót lại mùi pheromone gỗ đàn hương của Alpha, tâm trạng của Dư An suy sụp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện