Vì vừa rồi trời mưa to, mặt đường còn đọng lại nhiều vũng nước, Lục Cẩn Niên lái xe với tốc độ cực nhanh, khiến cho nước bắn ra tứ phía, có vài giọt đã bắn lên cánh tay đang để trần của Kiều An Hảo.
Xe của Lục Cẩn Niên rời đi, đường phố bên ngoài Cẩm Tú Viên, trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng, cô quạnh, chỉ còn mình Kiều An Hảo đứng đó.
Đèn cao áp ở ngã tư đường mang thứ ánh sáng thản nhiên, chiếu vào thân thể gầy yếu vẫn đang run rẩy của Kiều An Hảo, đượm một chút bất lực và cô đơn khó nói thành lời.
Kiều An Hảo đứng tại chỗ hồi lâu, dần dần cũng ngừng rơi lệ, cô mở túi xách ra, lấy chiếc khăn tay ở bên trong lau nước mắt rồi mới xoay người, đi vào biệt thự.
Kiều An Hảo cầm lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, lúc đang đứng bên cạnh giá để giày, má Trần từ trong phòng ngủ đi ra, không chào hỏi Kiều An Hảo trở về như thường lệ, ngoài ý muốn lại nói:
“Bà chủ, tôi vừa chuẩn bị cơm chiều cho bà, bà có muốn ăn luôn hay không?”
Kiều An Hảo vừa khóc xong, tâm tình cũng vơi đi ít nhiều, cũng không để ý tới tại sao má Trần lại biết đêm nay mình trở về, cho nên chỉ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu:“Không cần, tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.”
Dừng một chút, lại nói với má Trần một câu: “Tôi hơi mệt, muốn lên lầu trước.”
“Tôi giúp bà chủ đi pha nước tắm, bà hãy nghỉ ngơi trước đi.”
Má Trần nói xong, liền muốn lên lầu, Kiều An Hảo khẽ cười một chút, ra tiếng cự tuyệt: “Không cần, tự tôi làm được rồi, má nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Tốt lắm, bà chủ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Kiều An Hảo lại hướng về phía má Trần hơi nở nụ cười rồi đi lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo tùy ý ném túi xách trên ghế sa lon, sau đó đi tắm nước ấm sạch sẽ, thay một bộ quần áo ngủ khô ráo đi ra, ngoài ý muốn lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, liền vào phòng thay đồ đem va li hành lý mình mang đến Cẩm Tú Viên lúc đầu ra , sau đó nhập mật mã mở ra, tìm kiếm một chiếc hộp nhỏ bên trong, ngồi vào tấm thảm trải trên sàn nhà, mở chiếc hộp ra.
Bên trong rất hỗn độn, một đôi vé máy bay, vé xe lửa, còn kèm theo mấy tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ chói mắt.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm những thứ kia bản edit của xẩm xẩm trong chốc lát, mới đưa tay khuấy đảo một chút, lấy ra một phong thư màu lam.
Ngón tay Kiều An Hảo nhẹ nhàng vuốt ve phong thư kia, sau đó cầm phong thư đứng lên.
Mặt sau phong thư có dính keo, lại chưa từng bị ai mở ra, qua rất nhiều năm, độ dính càng thêm chắc chắn.
Chẳng qua bởi vì thời gian trôi qua cũng đã lâu, màu sắc của nó đã có vẻ cũ đi, màu sắc ngôi sao ở giữa kia cũng sắp rơi rụng gần hết, lộ ra từng mảnh từng mảnh trắng trắng.
Má Trần chờ Kiều An Hảo đi lên lầu, mới trở về phòng ngủ của cô, sau đó cầm lấy điện thoai, gọi một cuộc ra bên ngoài.
Xe của Lục Cẩn Niên rời đi, đường phố bên ngoài Cẩm Tú Viên, trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng, cô quạnh, chỉ còn mình Kiều An Hảo đứng đó.
Đèn cao áp ở ngã tư đường mang thứ ánh sáng thản nhiên, chiếu vào thân thể gầy yếu vẫn đang run rẩy của Kiều An Hảo, đượm một chút bất lực và cô đơn khó nói thành lời.
Kiều An Hảo đứng tại chỗ hồi lâu, dần dần cũng ngừng rơi lệ, cô mở túi xách ra, lấy chiếc khăn tay ở bên trong lau nước mắt rồi mới xoay người, đi vào biệt thự.
Kiều An Hảo cầm lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, lúc đang đứng bên cạnh giá để giày, má Trần từ trong phòng ngủ đi ra, không chào hỏi Kiều An Hảo trở về như thường lệ, ngoài ý muốn lại nói:
“Bà chủ, tôi vừa chuẩn bị cơm chiều cho bà, bà có muốn ăn luôn hay không?”
Kiều An Hảo vừa khóc xong, tâm tình cũng vơi đi ít nhiều, cũng không để ý tới tại sao má Trần lại biết đêm nay mình trở về, cho nên chỉ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu:“Không cần, tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.”
Dừng một chút, lại nói với má Trần một câu: “Tôi hơi mệt, muốn lên lầu trước.”
“Tôi giúp bà chủ đi pha nước tắm, bà hãy nghỉ ngơi trước đi.”
Má Trần nói xong, liền muốn lên lầu, Kiều An Hảo khẽ cười một chút, ra tiếng cự tuyệt: “Không cần, tự tôi làm được rồi, má nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Tốt lắm, bà chủ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Kiều An Hảo lại hướng về phía má Trần hơi nở nụ cười rồi đi lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo tùy ý ném túi xách trên ghế sa lon, sau đó đi tắm nước ấm sạch sẽ, thay một bộ quần áo ngủ khô ráo đi ra, ngoài ý muốn lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, liền vào phòng thay đồ đem va li hành lý mình mang đến Cẩm Tú Viên lúc đầu ra , sau đó nhập mật mã mở ra, tìm kiếm một chiếc hộp nhỏ bên trong, ngồi vào tấm thảm trải trên sàn nhà, mở chiếc hộp ra.
Bên trong rất hỗn độn, một đôi vé máy bay, vé xe lửa, còn kèm theo mấy tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ chói mắt.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm những thứ kia bản edit của xẩm xẩm trong chốc lát, mới đưa tay khuấy đảo một chút, lấy ra một phong thư màu lam.
Ngón tay Kiều An Hảo nhẹ nhàng vuốt ve phong thư kia, sau đó cầm phong thư đứng lên.
Mặt sau phong thư có dính keo, lại chưa từng bị ai mở ra, qua rất nhiều năm, độ dính càng thêm chắc chắn.
Chẳng qua bởi vì thời gian trôi qua cũng đã lâu, màu sắc của nó đã có vẻ cũ đi, màu sắc ngôi sao ở giữa kia cũng sắp rơi rụng gần hết, lộ ra từng mảnh từng mảnh trắng trắng.
Má Trần chờ Kiều An Hảo đi lên lầu, mới trở về phòng ngủ của cô, sau đó cầm lấy điện thoai, gọi một cuộc ra bên ngoài.
Danh sách chương