Lục Cẩn Niên gật gật đầu, vẫn không hề mở miệng, sau đó radio liền chuyển đến ca khúc tiếp theo.
Vừa vặn nhớ tới, Kiều An Hảo thấy bài hát này rất hay, tên là “trương học hữu” [ thư tình ], cô thật ra cũng không phải quá ưa thích, nhưng lúc ca từ của nó hiện ra trong đầu, nhất là từ những ca từ đầu tiên, trong nháy mắt cô liền nghĩ đến, chính mình cũng từng viết một bức thư tình .
Thư tình, hẳn là rất phổ biến ở thời trung học, bất kể là nam sinh theo đuổi nữ sinh, hoặc là nữ sinh theo đuổi nam sinh, đều thích viết thư tình trên sắc giấy hồng nhạt, sau đó nhờ người khác chuyển cho người mình thầm mến, hoặc là đợi lúc tan học, khi tất cả mọi người đều đã về hết, vụng trộm đặt vào ngăn kéo của người đó.
Chẳng qua là thư tình của Kiều An Hảo, không phải viết ở thời trung học.
Bởi vì khi đó, cô căn bản không có dũng khí đi đưa thư, cô không xác định được Lục Cẩn Niên có thích mình hay không, sợ rằng sau khi nói cho anh biết cô thích anh, hai người ngay cả bạn bè cũng không thể. Huống chi, cô còn chính mắt trông thấy từng có một nữ sinh xinh đẹp tự mình đưa thư tình cho anh, kết quả, anh lại làm ra vẻ mặt không kiên nhẫn trực tiếp đem thư tình vừa nhận được ném vào thùng rác trước mặt cô ấy. Lúc đó lại có rất nhiều người đứng xem một màn này, nữ sinh kia không chịu được liền bật khóc, sau đó thì chuyển trường .
Thật ra thời điểm cô lấy hết dũng khí để viết thư tình cho anh, chính là sau lần cô và anh ở cùng một chỗ.
Lúc ấy cô không hề nói cho Triệu Manh biết người mình thích là ai, chỉ là đem chuyện của cô và Lục Cẩn Niên kể cho Triệu Manh nghe dưới tình huống của một đôi nam nữ khác.
Triệu Manh nghe xong, liền khẳng định với cô, anh chàng kia chắc chắn có cảm giác đối với cô gái đó, nếu không tại sao vừa nghe đến cô gái đã đánh mất ví tiền, liền ngay lập tức bỏ lại công việc mà đến tìm cô ấy, quan trọng là, sau đó anh ta lại ở bên cạnh cô gái cả đêm mà không phát sinh bất cứ chuyện gì, không phải do anh ta thích cô gái, nên rất tôn trọng cô, thì chính là khuynh hướng nào đó của anh ta thực sự có vấn đề.
Rất nhiều khi, mọi chuyện đều là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, người ngoài cuộc thường tỉnh táo còn người trong cuộc lại luôn u mê, Kiều An Hảo cảm thấy Lục Cẩn Niên xâm phạm gì đến mình, là chuyện rất bình thường , nhưng sau khi nghe xong phân tích của Triệu Manh, đến buổi tối lại bắt đầu suy nghĩ miên man, sau đó càng nghĩ, càng cảm thấy Lục Cẩn Niên có khả năng có ý với mình. Sau đó bất chợt nghĩ đến, Lục Cẩn Niên đã dặn mình, đến Bắc Kinh nhớ báo lại cho anh, vì thế liền cầm lấy di động, ngay cả thời gian cũng chưa xem, nhanh chóng gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Lục Cẩn Niên chắc là đang ngủ thì bị cô đánh thức, âm thanh có chút ngái ngủ, Kiều An Hảo ngay lập tức đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói:“Mình không chú ý thời gian.”
Lục Cẩn Niên thật ra không hề có ý trách cứ, nhẹ nhàng nói:“Không có việc gì, cậu đến Bắc Kinh chưa?”
Vừa vặn nhớ tới, Kiều An Hảo thấy bài hát này rất hay, tên là “trương học hữu” [ thư tình ], cô thật ra cũng không phải quá ưa thích, nhưng lúc ca từ của nó hiện ra trong đầu, nhất là từ những ca từ đầu tiên, trong nháy mắt cô liền nghĩ đến, chính mình cũng từng viết một bức thư tình .
Thư tình, hẳn là rất phổ biến ở thời trung học, bất kể là nam sinh theo đuổi nữ sinh, hoặc là nữ sinh theo đuổi nam sinh, đều thích viết thư tình trên sắc giấy hồng nhạt, sau đó nhờ người khác chuyển cho người mình thầm mến, hoặc là đợi lúc tan học, khi tất cả mọi người đều đã về hết, vụng trộm đặt vào ngăn kéo của người đó.
Chẳng qua là thư tình của Kiều An Hảo, không phải viết ở thời trung học.
Bởi vì khi đó, cô căn bản không có dũng khí đi đưa thư, cô không xác định được Lục Cẩn Niên có thích mình hay không, sợ rằng sau khi nói cho anh biết cô thích anh, hai người ngay cả bạn bè cũng không thể. Huống chi, cô còn chính mắt trông thấy từng có một nữ sinh xinh đẹp tự mình đưa thư tình cho anh, kết quả, anh lại làm ra vẻ mặt không kiên nhẫn trực tiếp đem thư tình vừa nhận được ném vào thùng rác trước mặt cô ấy. Lúc đó lại có rất nhiều người đứng xem một màn này, nữ sinh kia không chịu được liền bật khóc, sau đó thì chuyển trường .
Thật ra thời điểm cô lấy hết dũng khí để viết thư tình cho anh, chính là sau lần cô và anh ở cùng một chỗ.
Lúc ấy cô không hề nói cho Triệu Manh biết người mình thích là ai, chỉ là đem chuyện của cô và Lục Cẩn Niên kể cho Triệu Manh nghe dưới tình huống của một đôi nam nữ khác.
Triệu Manh nghe xong, liền khẳng định với cô, anh chàng kia chắc chắn có cảm giác đối với cô gái đó, nếu không tại sao vừa nghe đến cô gái đã đánh mất ví tiền, liền ngay lập tức bỏ lại công việc mà đến tìm cô ấy, quan trọng là, sau đó anh ta lại ở bên cạnh cô gái cả đêm mà không phát sinh bất cứ chuyện gì, không phải do anh ta thích cô gái, nên rất tôn trọng cô, thì chính là khuynh hướng nào đó của anh ta thực sự có vấn đề.
Rất nhiều khi, mọi chuyện đều là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, người ngoài cuộc thường tỉnh táo còn người trong cuộc lại luôn u mê, Kiều An Hảo cảm thấy Lục Cẩn Niên xâm phạm gì đến mình, là chuyện rất bình thường , nhưng sau khi nghe xong phân tích của Triệu Manh, đến buổi tối lại bắt đầu suy nghĩ miên man, sau đó càng nghĩ, càng cảm thấy Lục Cẩn Niên có khả năng có ý với mình. Sau đó bất chợt nghĩ đến, Lục Cẩn Niên đã dặn mình, đến Bắc Kinh nhớ báo lại cho anh, vì thế liền cầm lấy di động, ngay cả thời gian cũng chưa xem, nhanh chóng gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Lục Cẩn Niên chắc là đang ngủ thì bị cô đánh thức, âm thanh có chút ngái ngủ, Kiều An Hảo ngay lập tức đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói:“Mình không chú ý thời gian.”
Lục Cẩn Niên thật ra không hề có ý trách cứ, nhẹ nhàng nói:“Không có việc gì, cậu đến Bắc Kinh chưa?”
Danh sách chương