(Ở tiếp theo sẽ có 1 số chương có nội dung trùng lắp 1 số phần do sai sót trong biên soạn, mong bạn đọc thông cảm!)
"Rút lui!"
Tiểu đầu mục ra lệnh một tiếng, quân giặc Khăn Vàng đang đối phó với đại quân của Hạ Hầu Đôn đại quân xoay người bỏ chạy. Hơn nữa cả bọn đều chạy rất nhanh, dựa vào sự quen thuộc địa hình chui sâu vào hẻm nhỏ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Mụ nội nó, thật là chạy còn nhanh hơn thỏ" Hạ Hầu Đôn hung hăng mắng một câu. Ngước mắt nhìn lên chỉ thấy một tên Đại tướng Khăn Vàng đang được một đám giặc cướp bảo vệ hoảng hốt rút lui bèn cầm thương trong tay tiến lên phía trước dẫn đầu lạnh lùng nói, "Đuổi theo, đuổi theo bọn nghịch tặc phía trước. Cùng nhau giết sạch, không để cho tên nào chạy thoát, giết nha ~~ "
"Giết! Giết! Giết ~ "
Phía sau Hạ Hầu Đôn, càng ngày càng nhiều quân Tào đổ dồn vào cửa thành, dọc theo đường lớn như nước lũ kéo tới.
"Ngươi nói cái gì! Trương Lương bọn họ chạy đến cửa đông?" Trong mắt Hà Nghi xẹt qua một vẻ tàn nhẫn, nói với Hà Mạn: "Vậy chúng ta đi cửa Tây!"
Hà Mạn kêu một tiếng, nghi hoặc không giải thích được nói: "Ách ~~ đại ca, chúng ta không đi cùng Thiên Tướng quân sao?"
Hà Nghi cả giận nói: " Cây đổ thì vượn khỉ chạy đi. Hiện tại chỉ có thể đều tự chạy tháo thân, chạy chung một hướng chỉ có thể cùng chết. Cái này có nói đệ cũng không hiểu. Mau đi thu tàn binh, rút ra cửa tây".
Hà Mạn nói to: "Tuân lệnh, đại ca."
Hà Mạn đáp ứng một tiếng, giục ngựa phóng đi, tự ḿnh thu gom tàn binh. Hà Nghi có mấy trăm thân binh bảo vệ chạy thẳng tới cửa Tây Môn. Chợt từ xa đã thấy Tây Môn lửa cháy ngất trời, âm thanh chém giết nổi lên bốn phía. Rất nhiều quân lính giặc Khăn Vàng vẻ mặt bối rối đang đứng trên lâu thành t́m đường chạy trốn, tình thế vô cùng hỗn loạn.
Hà Nghi trong lòng chấn động, vội xuống ngựa chạy lên lâu thành nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy bên ngoài Tây Môn lửa cháy ngất trời. Trong bóng đêm một con rồng lửa đang từ xa xa ầm xông đến. Ánh lửa chiếu rọi hình bóng quân Tào chập chờn. Người huyên náo, ngựa hí, âm thanh chém giết vang trời, nhìn thanh thế kia thì có thể nói ít nhất cũng phải là đại quân đến vài ngàn người.
"Thảm rồi ~~" Hà Nghi kêu thảm một tiếng, vội xuống dưới lâu thành, cao giọng hô: "Đi, đi cửa nam, mau đi cửa nam!"
Hà Nghi, Hà Mạn chỉ huy tàn binh bại tốt bỏ cửa Tây Môn hò hét loạn xạ cắm đầu chạy đến cửa nam. Vừa tới cửa nam, Trương Lương có các tướng Tŕnh Viễn Chí, Cao Thăng, Liêu Hóa, Biện Hỉ, Tôn Trọng bảo vệ chạy đến. Khỏi phải nói, Trương Lương cũng giống như Hà Nghi bị Tào Hồng bên ngoài cửa đông nghi binh hù dọa rút lui, quay ngược lại nhằm phía cửa nam chạy tới.
Hà Nghi chớp mắt đã vội bước ra trước hô: "Thiên Tướng quân, người cũng ở chỗ này, mạt tướng thật là may mắn t́m được"
Trong mắt Trương Lương xẹt qua một tia âm lănh, ngoài miệng lại nói: "Phiêu kỵ tướng quân trong lúc hoạn nạn mà cũng không bỏ đi, thật sự là nghĩa sĩ! Mau dẫn quân theo ta phá vòng vây."
Đang lúc nói, một tên tiểu đầu mục phi nước đại mà đến, nói với Trương Lương: "Báo Thiên Tướng quân. Bên ngoài cửa nam không có quân Hán"
Trương Lương thở phào lớn tiếng nói: "Mở cửa thành ra, toàn quân rút lui ~~ "
Cửa thành mở ra, Trương Lương một ngựa phi trước. Hai tướng Hà Nghi, Tŕnh Viễn Chí theo sát phía sau, chư tướng chặn hậu. Giặc Khăn Vàng hò hét loạn xạ giống như nước lũ chạy ra nhằm thẳng phía nam như lợn xổng chuồng chạy đi. Đáng thương đại quân Khăn Vàng mấy vạn chỉ có hơn vạn người chạy trốn ra được. Còn lại phần lớn bị kẹt trong thành, nếu không phải chết trận thì là giày xéo lên nhau mà chết.
Đợi Tào Tháo tự ḿnh dẫn đại quân chạy tới, Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân và Tào Hồng đã tiễu trừ tàn quân của địch ở trong thành. Tào Tháo bèn lưu lại năm trăm quân cùng Tào Nhân giữ thành. Rồi cùng Hạ Hầu Đôn, Tào Hồng hợp binh một chỗ ngựa không ngừng vó, tiếp tục đuổi giết tàn binh Khăn Vàng.
Tàn binh Khăn Vàng chạy thẳng về phía nam hơn mười dặm đến khi không nghe được tiếng la hét chém giết, hết cả hơi mới dám dừng lại. Chư tướng cùng tự điểm lại quân bản bộ thấy đều tổn thất nghiêm trọng. Thiệt hại nặng nề nhất là quân bản bộ của Hà Nghi, hơn hai vạn quân còn lại không đến vạn người. Trong lúc tâm trí Trương Lương đang ch́m trong thương cảm, chợt thấy Cao Thăng nổi giận đùng đùng báo lại: "Thiên Tướng quân, không thấy ba tướng Liêu Hóa, Biện Hỉ, Tôn Trọng, binh mã bản bộ cũng tuyệt không thấy."
Hà Nghi đau buồn nói: "Lũ tiểu nhân vô sỉ này! Nhất định thấy quân ta thua chạy, cho nên thừa dịp bỏ trốn".
Tŕnh Viễn Chí thốt nhiên giận dữ nói: "Thiên Tướng quân, ta đi truy bắt bọn họ quay lại ngài cho chém đầu, giữ nghiêm quân pháp."
Trương Lương nói: "Thôi. Cứ tùy bọn họ tự đi thôi, chỗ này không thể ở lâu. E rằng quân Tào chẳng bao lâu sẽ đuổi tới, truyền lệnh toàn quân, lập tức lên đường xuôi nam."
"Giết ~~ "
Trương Lương nói chưa dứt lời, đột nhiên từ phương bắc nghe thấy âm thanh chém giết nổi lên bốn phía. Vùng đất hoang vốn ch́m trong bóng tối bỗng nhiên nổi lên vô số ngọn đuốc sáng ngời. Trong khoảnh khắc lan tràn thành một con rồng lửa mănh liệt xông lên. Ánh lửa sáng ngời chiếu rọi xuống, vô số tướng sĩ quân Tào huơ mã tấu sắc bén như hổ lang tràn tới.
Chỗ con rồng lửa phía trước mặt, một mặt tinh kỳ phần phật phấp phới tung bay, thêu trên đó hai chữ lớn "Hạ Hầu" bắt mắt. Dưới tinh kỳ một viên tướng mạnh mẽ như hổ dùng sức vung trường đao trong tay về phía trước. Trong khoảnh khắc vang lên một tiếng gầm giận dữ, vọng vào không trung lên đến tận mây làm cho Trương Lương sợ đến mất mật. rụng rời chân tay.
"Hạ Hầu Uyên ở đây, nghịch tặc chớ chạy ~~ "
Cao Thăng giận dữ khua đao chạy tới Hạ Hầu Uyên, nổi giận lớn tiếng mắng: "Hạ Hầu tặc tử đừng vội càn rỡ, hăy đỡ một đao của mỗ!"
"Lọc cọc ~~ "
"Hí hí ~~ "
Chiến mã hí vang, tiếng vó ngựa cuồng loạn tàn nhẫn gơ mạnh nặng nề, bụi cuốn đầy trời. Trong ánh lửa sáng như ban ngày hai ngựa đối diện cùng phi thoáng chốc đã đụng vào nhau.
"Chịu chết đi!"
"Xuống địa ngục đi!"
Cao Thăng cùng Hạ Hầu Uyên đồng thời hét lớn một tiếng, vung đao chém đối phương.
"Choang ~~ hây ~~ "
Trong tiếng kim loại va nhau vang vọng trời mây, trường đao của Cao Thăng bị quăng lên cao như chớp, trường đao sắc bén của Hạ Hầu Uyên không còn trở ngại xả thẳng vào ngực Cao Thăng. Khi hai ngựa chạy qua nhau, chiến mã chở Cao Thăng chạy về phía trước hơn mười bước, cái lạnh từ bộ ngực lan truyền ra, Cao Thăng bỗng cảm thấy thân thể tê liệt, ngực như ngẹt thở. Chậm răi cúi đầu dưới ánh lửa sáng ngời, một dòng máu đỏ thẫm đang từ khe hở của áo giáp chảy ra.
"A ~~ ách!"
Cao Thăng ngửa mặt lên trời rống to rồi chợt ngừng lại đột ngột. Thân hình hùng tráng của Cao Thăng trên lưng ngựa đột nhiên run lên kịch liệt. Cả thân hình từ bộ ngực bị cắt thành hai đoạn, nửa trên từ từ rơi xuống ngựa, nhưng nửa thân dưới vẫn kẹp chặt trên lưng ngựa không ngă. Dưới bầu trời tối lờ mờ một màn này có vẻ thật là quỷ dị vô cùng.
Hạ Hầu Uyên một đao chém chết Cao Thăng, trường đao trong tay giơ cao lên trời, oai nghiêm quát to: "Đại hán quân uy. Chống cự phải chết!"
"Đại hán quân uy, chống cự phải chết ~~ "
Tướng sĩ quân Tào đằng sau hò reo vang dội, sĩ khí tăng vọt.
Trương Lương sợ đến mất mật giật cương ngựa trốn đi. Phía sau Trương Lương vang lên tiếng hô lớn của Hà Nghi và Tŕnh Viễn Chí: "Rút lui, mau rút lui ~~ "
Bờ sông Dĩnh Thủy, bến đò Vạn mă.
Trong bụi lau sậy mênh mông đột nhiên một con chim gáy xám kinh hoảng vỗ cánh bay đi xa xa.
Trương Phi vòng quanh Lưu Bị, Quan Vũ đi tới đi lui, đi tới bên này "Hắc" một tiếng, đi tới bên kia lại "Hừ" một tiếng. Quay trở về lại hung hăng vung bát xà mâu nặng nề trong tay, vẻ mặt tràn đầy cáu kỉnh.
"Tam đệ!" Quan Vũ mắt phượng chợt mở lại nhắm, đành trừng mắt nhìn Trương Phi quát lên, "Đừng chạy tới chạy lui nữa, đi lại làm đại ca và ta chóng cả mặt".
Trương Phi "Hắc" một tiếng, trường mâu nặng nề trong tay vung một đường, giận dữ nói: "Lúc này đã quá nửa đêm vậy mà ngay cả bóng ma cũng không thấy, nói gì tới nghịch tặc? Chắc là bị đồ Tào Tháo tiểu bạch kiểm đùa bỡn. Công lao lớn qui về hắn, còn để cho huynh đệ ba người chúng ta hứng gió sông sao?"
Lưu Bị khuyên nhủ: "Tam đệ hăy b́nh tĩnh chờ một chút."
"Chờ, chờ, chờ. Phải chờ tới bao giờ?" Trương Phi không nghe cũng chẳng phục nói: "Chừng đó thời gian, lăo Trương ta không biết đã ngủ đến vài giấc rồi".
Trương Phi vừa dứt tiếng, hàng mi dài của Quan Vũ chợt máy, mắt phượng khép hờ chợt thoát khỏi vẻ u sầu mà sáng lên sắc bén trầm giọng nói: "Đại ca, Tam đệ, giặc cướp tới rồi!"
"A?"
Lưu Bị nghe vậy thần sắc chấn động, đột nhiên đứng thẳng người lên, đáng tiếc vì người không cao nên tầm mắt bị đám lau sậy rậm rạp chặn lại, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trương Phi vọt tới chiến mă, trầm giọng nói: "Ta đi xem một cái."
"Tam đệ quay lại" Lưu Bị giữ Trương Phi lại, trầm giọng nói, "Trước khi quân giặc tiến vào vòng phục kích. Không thể coi thường vọng động, để tránh kinh động quân giặc mà thất bại trong gang tấc."
Quan Vũ đứng thẳng người lên nói với Lưu Bị: "Đại ca, đệ đi cho".
Lưu Bị nói: "Vân Trường đi cẩn thận, đợi quân đuổi theo tới thì phục binh tả hữu hai bên đều xuất hiện, cắt đứt đường đi của quân giặc".
...
Lúc trời tang tảng sáng, vùng đất hoang yên tĩnh đột nhiên đầy tiếng người kêu ngựa hí. Quân giặc Khăn Vàng trùng trùng điệp điệp giống như đàn linh dương châu Phi đang tranh nhau chạy tới. Cuối cùng lại bị dòng sông Dĩnh Thủy lạnh cóng ngăn cản đường đi. Hơn vạn quân giặc chen chúc xô lấn ở trên bờ bắc dòng sông.
Trương Lương có các chư tướng Hà Nghi, Tŕnh Viễn Chí đi theo cùng xuống tới bến đò Vạn Mă. Chỉ thấy cả bến đò đã bị thiêu thành một mảnh tro bụi, những mẩu tre gỗ chưa cháy hết vẫn còn đang tỏa khói xanh phất phơ. Trên mặt sông một mảng đen lờ mờ lớn như cỏ tàn gỗ mục, vốn là mấy trăm tên giặc cướp canh giữ ở bến đò đã tử thương, hơn mười chiếc thuyền lớn cũng không biết tung tích.
"Thuyền đâu? Thuyền ở đâu!?"
Tŕnh Viễn Chí như con hổ điên, từ đống tử thi quân giặc cướp nhấc lên một thi thể dùng sức lắc lắc, hi vọng có người vẫn còn thoi thóp để có thể nói cho hắn biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì? VÌ sao bến đò bị thiêu hủy, còn hơn mười chiếc thuyền lớn cũng chẳng thấy tung tích?
Trương Lương cầm một miếng gỗ cháy dở, chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn đen tối. Lửa từ khúc gỗ làm cháy tay của hắn tỏa ra một mùi khó chịu mà Trương Lương cũng chẳng hề biết. Xong, hoàn toàn xong rồi! Trước có Dĩnh Thủy cản đường, sau lưng có quân Tào truy đuổi, quân Khăn Vàng nên đi đường nào? Chẳng lẽ ông trời muốn giết Trương Lương ta? Đại ca, đại ca ơi, người ở trên trời có linh thì chỉ cho tiểu đệ một con đường sống.
Hà Nghi cũng giống như con kiến ḅ chảo nóng, hận không được chắp cho đôi cánh bay qua bờ bên kia sông Dĩnh thủy.
"Đại ca, làm sao bây giờ?"
Ánh mắt lo lắng của Hà Mạn nhìn về phía trước.
Hà Nghi nhìn dòng Dĩnh Thủy rộng lớn mờ mịt, hung hăng nói với Hà Mạn: "Đừng lo nhiều như vậy. Nói cho các huynh đệ đi theo dọc bờ sông về phía tây t́m chỗ nước cạn lội qua sông."
"Đông đông ~~ "
"Hiệu ô ô ~~ "
Tiếng nói Hà Nghi vừa dứt, tiếng trống và tiếng tù và từ xa xa phía bắc không ngừng vọng tới.
"Quân Hán, quân Hán đã tới ~~ "
Trong hoảng loạn, không biết là ai hét rầm lên trước tiên. Ngay sau đó, tiếng kêu rên, sợ hăi tiếng vang khắp vùng. Quân giặc chạy trốn như chim sợ cành cong hồn xiêu phách lạc, cả bọn tựa như rắn mất đầu không người chỉ huy vừa chạy vừa la hét tán loạn, nhưng căn bản là họ cũng không biết nên chạy hướng nào?
Trương Lương thấy tình cảnh này, vẻ mặt không khỏi đau buồn.
Tŕnh Viễn Chí vội vàng t́m đến Trương Lương la lên: "Thiên Tướng quân, Hà Nghi đã dẫn nhân mã của hắn chạy dọc sông theo phía tây. T́m chỗ nước cạn để lội qua sông, chúng ta cũng đi nhanh đi."
"Hà Nghi! Dọc theo bờ sông phía tây?" Khóe miệng Trương Lương toát ra nụ cười khinh rẻ: "Hắn quá coi thường Tào Tháo. Người quỷ quyệt như hắn liệu sao có thể lưu lại sơ hở như thế? Bọn ta đã sớm rơi vào trong mưu kế của Tào tặc rồi mà thật buồn cười vẫn không tự biết. Không ngoài sở liệu, tả hữu hai bên trong bụi rậm lau sậy đều có phục binh. Hà Nghi đi lần này chẳng qua tự chuốc lấy thất bại thôi".
Tŕnh Viễn Chí sợ hăi nói: "Thiên Tướng quân nói, hai bên đều có phục binh?"
Trương Lương thở dài nói: "Nếu tám trăm lưu khấu của Mã Dược ở đây thì quân ta có thể chuyển bại thành thắng, nhưng mà bây giờ ~~ bại vong cũng không còn xa ~~ "
"Hiệu ô ô ~~ "
Trương Lương vừa dứt lời thì từ bụi lau sậy rậm rạp hai bên quả nhiên đồng thời vang lên tiếng tù và không dứt, bay nhanh theo gió hủy hoại tinh thần. Vô số quân Hán từ trong chạy ra, trong khoảnh khắc liền chặt đứt đường trốn chạy của quân giặc Khăn Vàng. Như chim sợ cành cong quân giặc Khăn Vàng căn bản không dám giao chiến mà bỏ chạy về với tốc độ nhanh hơn, chen chúc xô lấn xung quanh bến đò trong một khoảng nhỏ, như dân tị nạn không còn chỗ ở.
Trong loạn quân, Hà Nghi ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Trước có Dĩnh Thủy, sau lưng có quân Tào, hai bên lại có phục binh, sinh cơ đã tuyệt ~~ "
Trong mắt Hà Mạn xẹt qua vẻ cuồng loạn, lạnh lùng nói: "Đại ca, không bằng cùng quân Hán liều mạng!"
"Ai ~ "
Hà Nghi cũng không trả lời Hà Mạn. Chỉ là thở dài một tiếng.
Xa xa ở tận phía chân trời phía đã ửng đỏ. Đằng sau mảng mây trắng nhàn nhạt mặt trời hơi đo đỏ mọc lên.
Trên miền đất hoang phía bắc, một lá đại kỳ đi trước vượt qua chân trời đập vào mắt quân giặc Khăn Vàng. Trên lá tinh kỳ thêu chữ "Tào " cực lớn. Tào Tháo tự ḿnh dẫn đại quân hội binh với quân mã bản bộ của Hạ Hầu Uyên sau một hồi chém giết kịch liệt, đã hoàn toàn cắt đứt đường rút lui của quân giặc Khăn Vàng.
Đến đây, hơn vạn tàn binh Khăn Vàng đã như cua trong rọ.
Tại một chỗ u ám không ai biết.
Trong bóng tối chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian, thân hình như tháp sắt của Quản Hợi đột nhiên nặng nề bước đến rồi lặng lẽ dừng ở giữa đường. Âm thanh trống rỗng của hắn vang lên: "Bá Tề, đã tới!"
"Rốt cục đã tới?"
Mã Dược cười lạnh rồi đứng thẳng người lên. Chiếc áo choàng còn dấu máu phấp phới trong gió làm khí càng nặng nề. Vẻ mặt Quách Đồ khuất sau Mã Dược cũng lạnh lùng như vậy. Cuộc đánh bạc điên cuồng có vẻ đã bắt đầu?
...
"Giết!"
Hạ Hầu Đôn ngửa mặt lên trời huưt sáo phi ngựa như bay, tựa như một mũi đao nhọn sắc bén từ mặt chính diện lao thẳng vào trận hình giặc cướp. Cây cương thương trong tay nặng bốn năm mươi cân quét ngang hai bên, quân cướp như làn sóng bị tan vỡ. Kẻ nào ngăn cản ắt phải chết.
"Giết! Giết! Giết!"
Trong tiếng reo hò vọng tới trời cao, mấy trăm quân tinh nhuệ đuổi theo đằng sau Hạ Hầu Đôn chen nhau lên trước. Còn quân giặc cướp sợ vỡ mật, chỉ biết quên ḿnh bỏ chạy. Căn bản không dám quay người lại chống cự, chỉ vội vàng hướng tới chỗ đông nhất liều mạng chen vào. Hy vọng cái chết của đồng bọn có thể đổi lấy may mắn sống sót cho ḿnh.
"Cản ta thì chết ~~"
Quan Vũ hét lớn một tiếng, mắt phượng trợn tṛn. Chiến mã phi nhanh lên trước hơn mười bước, long đao nặng tám mươi ba cân dửng dưng chém tới. Đao phong lướt qua, hơn mười tên giặc cướp trong khoảnh khắc bị chém làm hai đoạn, gan ruột máu tươi tung tóe khắp nơi trông thê thảm đến không nỡ nhìn. Nhưng Quan Vũ có nhìn cũng coi như không thấy, cứ phi ngựa rong ruổi qua lại dửng dưng chém tiếp.
"Ha ha ha ~ Trương Phi người nước Yên ở đây, nghịch tặc nhận lấy cái chết!
"Giặc cướp chớ chạy xem một đao của mỗ!"
Trương Phi, Hạ Hầu Uyên không cam lòng tụt lại phía sau, cũng vội vàng dẫn quân chạy tới. Chỉ một thoáng, bến đò Vạn mã trở thành trận đồ sát. Hơn vạn quân giặc Khăn Vàng tựa như không còn sức phản kháng bó tay đợi chết, hoặc ngẫu nhiên có liều chết chống cự thì cũng rất nhanh bị loạn đao quân Hán trùm lên.
"Ô ~ ô ~ ô ~ ô ô ô ~~ "
Tào Tháo có Trần Cung, Tŕnh Dục, Tào Hồng theo hầu đứng nghiêm sau trận, nhìn cuộc giết chóc thảm thiết trên bờ sông Dĩnh Thủy phía xa. Đang lúc âm thanh cuộc sát phạt huyên náo đầy trời đến thủng màng nhĩ thì đột nhiên có ba hồi ngắn một hồi dài của tiếng tù và quỉ dị như vọng đến mây xanh nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai đám người Tào Tháo.
"Tiếng tù và ở đâu?"
Trong mắt Tào Tháo xẹt qua một tia sáng, đột nhiên nhìn Tŕnh Dục phía bên cạnh. Tŕnh Dục cũng chăm chú nói: "Tiếng tù và vọng từ bên trái"
Tào Tháo, Trần Cung, Tŕnh Dục cùng với các chư tướng Tào Hồng, Nhạc Tiến, Lư Điển hầu như cùng quay đầu, nhìn xa về bên trái.
Từ bên trái, một cây huyết sắc đại kỳ quỷ dị như từ dưới đất chui lên. Từ vùng đất hoang trống trải càng gần càng rơ, gió mạnh nổi lên làm đại ḱ tung bay, là cờ đỏ đón gió đột nhiên trải rộng ra. Trong ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua làn mây chiếu xuống vừa đủ soi rơ lên lá cờ, thoáng chốc nổi lên rực rỡ bốn chữ to "Tám trăm lưu khấu" nhìn rất rơ.
"Tám trăm lưu khấu! Tám trăm lưu khấu của Mã Dược!?" Tào Tháo thoáng chốc cũng lạnh người: "Bọn họ tại sao lại ở chỗ này? Không phải đã trốn đi xa rồi mà!?"
"Không thể nào như vậy được!"
Tào Hồng chịu trách nhiệm do thám giật ḿnh hét rầm lên, "Không thể nào như vậy được! Ta đã phái thám mã lục soát trong vòng mấy trăm dặm, tất cả rừng rậm, hang hốc, đám lau sậy. Phàm những nơi có thể tàng trữ hơn trăm người đều đã lục soát, tuyệt không thấy tung tích, tám trăm lưu khấu sao có thể đột nhiên xuất hiện tại đây?"
Trần Cung và Tŕnh Dục yên lặng trao đổi liễu ánh mắt, trong mắt hai người đồng thời thoáng qua nỗi lo lắng. Tám trăm lưu khấu lúc này đột nhiên xuất hiện, thật đúng là đau đầu. Nhìn xem. Vẫn còn có thể coi thường Mã Dược được chăng. Nhưng mà người này như thế nào dấu diếm được hơn ngàn thiết kị như băng sông vượt biển, đã lừa gạt tai mắt thám mã Tào Hồng phái đi? Nếu như chỉ là hơn mười người, thiết tưởng ẩn dấu hình tích tất nhiên dễ dàng. Nhưng nếu như đại quân hơn một ngàn người, hơn nữa còn là kỵ binh, có thể nói khó như lên trời.
Trần Cung, Tŕnh Dục vừa kinh hoàng vừa kỳ lạ.
"Chẳng lẽ là giặc cướp hư trương thanh thế?"
Đôi mắt hẹp của Tào Tháo đột nhiên nheo lại. Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ḿnh nghĩ sai rồi.
Sau khi lá huyết sắc đại kỳ nọ chui từ dưới đất lên oai phong bay trong gió. Kỵ binh đen ng̣òm đã từ vùng đất hoang san sát xông ra, với khí thế hung hăn đến tụ tập dưới đại kỳ. Một mảng màu xanh xấu xí từ bộ giáp đồng xanh dưới tỏa ra lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời đến chói mắt. Sát khí lạnh lẽo tràn ngập vô tận trên vùng đất hoang.
Bờ sông Dĩnh Thủy. Cuộc chém giết lạnh lùng vẫn đang tiếp diễn, quân giặc Khăn Vàng căn bản không còn lòng dạ chiến đấu nên không tổ chức được bất ḱ dạng đề kháng nào. Giờ bị mấy đội tinh binh của Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Quan Vũ, Trương Phi chia cắt thành từng đám nhỏ. Sau đó từng miếng từng miếng bị nuốt dần. Dưới chính sách thưởng tiền và quân công, do mệnh lệnh mà ba quân tướng sĩ quân Hán hết thảy mọi người đều trở thành đồ tể khát máu, lạnh lùng thu hoạch tính mạng nhỏ bé của binh lính quân giặc Khăn Vàng.
Sinh phải thời loạn thế, tánh mạng không phải là tánh mạng, chỉ là một chuỗi tiền thưởng. Chỉ vậy mà thôi.
Trương Lương không phải Mã Dược. Ḱ tích trên Bạch Long Than cuối cùng không tái diễn trên bờ sông Dĩnh Thủy. Chỉ cần hơn nửa canh giờ, hết thảy mọi thứ sẽ yên tĩnh lại. Tất cả quân giặc Khăn Vàng hầu như đã trở thành tiền thưởng của tướng sĩ quân Hán. Nhưng hết lần này tới lần khác vừa lúc đó Tám trăm lưu khấu đột nhiên xuất hiện như ma quỉ. Đó chỉ là trùng hợp? Hay đã có âm mưu từ sớm?
Tào Tháo lạnh toát cả người nhìn sang hai bên. Trong mắt Trần Cung, Tŕnh Dục cũng có vẻ nghiêm trọng.
"Khua chiêng thu quân. Thoát ly chiến đấu."
"Đương đương, keng ~~ "
Tào Tháo vừa ra lệnh, tiếng chiêng thu quân đã vang dội trời mây.
Tào Tháo tuy rằng có không cam lòng. Nhưng lại biết nếu vật lộn với quân giặc Khăn Vàng tiếp thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Nếu như không kịp thiết lập quân trận chỉnh tề trước khi kị binh tám trăm lưu khấu giết đến thì chẳng cần bao lâu quân Hán sẽ rối loạn. Mấy ngàn tướng sĩ quân Hán sẽ trở nên như quân giặc Khăn Vàng bây giờ, trở thành miếng thịt dê non mặc cho người ta cắt xẻo.
Tào Tháo không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể hạ lệnh khua chiêng thu binh.
Tuy nhiên, lúc này khua chiêng thu binh, thật sự còn kịp không?
Hạ Hầu Đôn một thương đánh ngă một tên tướng lĩnh Khăn Vàng xuống khỏi ḿnh ngựa. Đang muốn bổ một thương đâm chết, đột nhiên bên tai vang lên tiếng chiêng thu quân thì không khỏi ngạc nhiên nói: "Ô, sao lại khua chiêng?"
"Rút lui! Toàn quân rút lui ~~ rút lui ~~ "
Mặc dù không giải thích được, Hạ Hầu Đôn không chút do dự từ bỏ việc đuổi giết tướng lănh giặc Khăn Vàng kia mà dẫn quân rút lui.
Sau khi ngă Trương Lương nhỏm người ngồi dậy, sau lưng mồ hôi lạnh thành dòng. Nhớ lại nỗi nguy hiểm mới vừa trải qua không khỏi vẫn còn kinh hoảng. Vừa mới rồi tử vong cách hắn trong gang tấc! Nếu như tiếng chiêng của quân Hán vang lên chậm một khắc, cổ họng hắn nhất định đã bị xuyên thủng. Dùng sức mở trừng hai mắt, vẻ mặt Trương Lương hoảng hốt cứ ngỡ đang ở trong mộng.
...
"Ông ông ~ "
"Hây hây ~ "
Mã Dược nhẹ nhàng thúc bàn đạp, chiến mã hí vang cất bốn vó, chậm răi đi trước. Đằng sau Mã Dược, Chu Thương cầm trong tay lá huyết sắc đại kỳ hung hăng phất về phía trước. Tám trăm lưu khấu nhất thời tựa như nước chảy tràn qua con đê, chậm răi dọc theo cánh đồng hoang b́nh thản chạy tới.
"Không còn kịp rồi!" Trong mắt Tào Tháo chợt lóe, nhìn Tào Hồng nói: " Tử liêm, lập tức chỉ huy tinh binh bản bộ tiến lên chặn kị binh lưu khấu lại. Trước khi đại quân kết trận xong bất luận như thế nào cũng không thể để chúng xông tới tới!
Tào Hồng cũng giơ trường đao, nhếch miệng cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Chủ công yên tâm, chỉ cần Tào Hồng còn có một hơi thở, tuyệt không để một tên kị binh lưu khấu nào qua. Các huynh đệ, đi theo ta. Hán quân uy vũ ~ giết!"
"Hán quân uy vũ, giết!"
Một ngàn tinh binh cuối cùng bên cạnh Tào Tháo đang lược trận như sói tru hưởng ứng, đuổi theo sau ngựa Tào Hồng. Không hề sợ hăi chạy đến nghênh đón thiết kị lưu khấu.
Chỉ bằng một ngàn người kia mà cũng muốn ngăn cản thiết kỵ tấn công chăng? Tào Tháo, ngươi cũng quá coi thường vũ khí sắc nhọn tám trăm lưu khấu của ta! Hôm nay, để cho Mã Dược ta cho ngươi biết, cái gì mới thật sự là Hổ Lang Chi Sư!
Thấy quân Tào chuyển động, trong mắt Mã Dược xẹt qua một nụ cười lạnh lẽo. Hạ mặt nạ xuống, chỉ một thoáng cả khuôn mặt cũng đã ẩn ở đàng sau mặt nạ ma quỉ hung ác. Đằng sau Mã Dược hơn ngàn thiết kị lưu khấu kỵ cũng kéo mặt nạ xuống, chỉ thấy áo giáp san sát, mặt quỷ nặng nề, trong lúc này khí tức kinh khủng lạnh lùng tỏa ra vô tận.
"Tám trăm lưu khấu, lưu khấu thiên hạ!"
Trong tiếng vó ngựa cuồng loạn vang lên tiếng rống của Mã Dược
"Có vào không ra, chỉ ta vô địch!"
Hơn ngàn thiết kỵ phóng ngựa như bay, tru lên như sói hưởng ứng.
Mã Dược lấy từ phía sau mũi thương ba đầu, sau khi tay phải dùng sức nắm chặt thì cả thân hình nhỏm lên trên lưng ngựa hơi ngả về phía sau. Cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền đến rơ ràng, nhưng sát khí nóng rực trong lòng lại dấy lên bùng bùng. Nhìn xuyên qua khe hở trên mặt nạ, trận địa quân Tào đã gần ngay trước mặt.
"Giết ~~ "
Mã Dược hét lớn một tiếng, lưng bụng phát lực trên dùng sức lao lên trước. Đồng thời cánh tay phải hung hăng vung về phía trước, đầu thương sắc bén đã bọc mũi nhọn rời tay bay ra. Tạo ra một đường thẳng trong không trung lao vào trận hình quân Tào.
"Giết ~~ "
Tiếng gào đinh tai nhức óc từ phía sau Mã Dược vọng thẳng lên mây. Hơn ngàn tên lưu khấu đồng thời nhổm người vung tay, hơn một ngàn đầu thương thoáng chốc phá không bay lên. Không trung trở thành một mâu trận lạnh lẽo theo tiếng rít dài nhằm thẳng quân trân của quân Tào mà hung hăng rơi xuống. Tào Hồng nhìn chằm chằm vào trận mưa đầu thương đang rơi xuống đỉnh đầu, con ngươi đột nhiên co rút lại. Mịa nó, đây là tṛ đùa gì vậy? Sao trước kia hắn chưa từng nhìn thấy?
"Phốc ~ phốc ~ phốc ~ "
"A ~~ "
Ngoài tiếng vũ khí sắc bén đâm thủng xương thịt vang xa còn có tiếng tru lên thảm thiết đan lẫn vào nhau, liên tục không thôi. Chỉ một thoáng, mấy trăm tên sĩ tốt quân Tào đã bị trận mưa đầu thương rơi xuống xuyên qua cơ thể, Trên gương mặt đã chết lạnh lẽo, máu thịt cuối cùng khó chống lại được vũ khí sắc bén. Sứng dê non cuối cùng không địch lại nanh vuốt lang sói
"Xuống địa ngục đi ~~ "
Mã Dược huưt sáo một tiếng, rút đao cầm tay, chiến mã hoàn thành đợt tăng tốc cuối cùng giống như tia chớp lao thẳng vào quân trận của quân Tào.
"Ngao ~ "
Một tên tiểu tốt quân Tào tru lên giơ cao mã tấu chém Mã Dược. Thật đáng buồn là mã tấu của hắn mới giơ lên một nửa thì cả người đã bị chiến mã phóng như bay đụng phải làm tung lên, quay cuồng trên không trung hơn mười bước. Đột nhiên đụng phải lưỡi mâu không kịp thu hồi, thoáng chốc đã bị xuyên thủng lồng ngực.
"Oanh ~~ "
Hơn trăm kỵ sĩ trọng giáp thiết kỵ theo sát Mã Dược do lực quán tính cường đại hung hăng đâm vào quân trận của Tào Hồng. Quân Tào tuy rằng không sợ chết, nhưng máu thịt làm sao ngăn cản được quái thú thiết giáp? Trong khoảnh khắc, tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếng sắt thép va nhau, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên la, tiếng ngựa hí, tiếng chửi bới vang thành một mảnh. Hơn trăm trọng giáp thiết kỵ phóng như bay tựa như hơn trăm lưỡi đao sắc bén dễ dàng phá vỡ quân trận của Tào Hồng, thoáng chốc đã xuyên qua phía sau!
"Có vào không ra. Chỉ ta vô địch!"
Trong tiếng reo hò dời non lấp biển, khinh kị binh lưu khấu tràn tới. Tướng sĩ quân Tào mới bị trọng giáp thiết kỵ đánh sâu vào làm thất điên bát đảo còn chưa định thần, thì ánh sáng chói mắt trong khoảnh khắc lại làm hai mắt bọn họ mê mẩn, vô số đồ đao lạnh lùng chém xuống trong tiếng kêu la.
"Hống nha nha ~~ "
Tào Hồng tru lên mạnh mẽ, trường đao trong tay ra sức chém xuống.
"Đang ~ "
Một tiếng va mạnh vang lên, trường đao hung hăng chém xuống mũ giáp sắt của một tên trọng giáp kỵ binh. Tên kỵ binh này trên lưng ngựa lảo đảorốt cục cũng ngă lăn xuống ngựa. Tuy nhiên, Tào Hồng còn chưa kịp cao hứng thì ba mũi trường mâu sắc bén đồng thời đâm tới, như rắn độc nhằm thẳng vào cổ họng của hắn. Thu đao đã không kịp nữa rồi.
Tào Hồng ánh mắt dữ dội hét lớn một tiếng tung người nhảy lên, khó khăn lắm mới tránh được ba mũi trường mâu chợt đâm tới. Thân thể đã vọt lên không trung.
Nhưng lại một mũi trường mâu lạnh lẽo không hề có tiếng động giống như rắn độc đâm thẳng vào ngực Tào Hồng. Trong mắt Tào Hồng hiện lên vẻ cuồng loạn, hắn ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, dùng hai tay chụp vào lưỡi trường mâu, thuận thế níu lại. Trong khoảnh khắc bàn tay đầy máu, nhưng trường mâu sắc bén cũng đã theo đà đâm tới đánh bay một mảnh khải giáp của hắn.
"Bành!"
Thân thể Tào Hồng và thân thể của trọng giáp kị binh không thể tránh được va chạm vào nhau, làm phát ra một âm thanh như tiếng kèn nhạt nhẽo. Tào Hồng cảm thấy ngực ḿnh tức nghẹn, khí huyết bốc lên liền cảm thấy như không thở nổi được nữa. Con ngựa của trọng giáp kị binh không chịu nổi sức nặng tăng lên đột ngột, ngẩng đầu hí lên một tiếng rồi chân trước mềm nhũn quị xuống làm Tào Hồng và trọng giáp kị binh cùng ngă xuống.
Cách đó không xa, Tào Tháo, đám người Tŕnh Dục và Trần Cung tận mắt nhìn thấy một màn thảm thiết kia. Trong lòng tất cả tướng sĩ quân Tào không khỏi chấn động tận đáy lòng, hơn ngàn tinh binh của Tào Hồng như vậy là xong! Chỉ chốc lát thời gian ngắn ngủi đã bị tám trăm lưu khấu chém đến hoa rơi nước chảy ~~ điều này có còn là sự thật không?
Con mắt hẹp của Tào Tháo đột nhiên trợn to, chậm răi nói: "Tám trăm lưu khấu ~ đích thật là Hổ Lang Chi Sư!"
"Mạnh Đức ~~" Hạ Hầu Đôn vẫn không cam lòng tru lên gần trong gang tấc, "VÌ sao lại đột nhiên khua chiêng?"
Tŕnh Dục hít sâu rồi chậm răi nói: "Hạ Hầu Tướng quân, sự việc cấp bách, mau bảo vệ chủ công nhanh chóng rút đi!"
"Ừ?"
Ánh mắt Hạ Hầu Đôn thoáng nghi ngờ. Đột nhiên quay đầu chỉ thấy ở bên trái phía trước cách đó không xa lắm có một đội thiết kị đen ng̣òm khí thế hung hăng đang kéo tới. Những quả tua rua trên mũ dưới ánh nắng chiếu xuống trông đỏ như máu.
Quả thật là:
Một là đại kỳ bỗng hiện ra,
Ngàn tên lưu khấu cùng xông ra
Mũi lao ba cạnh, ngựa bọc giáp
A Man liệu có cọ̀n đường ra
Tháo đánh Trương Lương, Mã Dược đứng ŕnh phía sau. Muốn biết rốt cuộc trận này Tào Tháo và Mã Dược ai mới là kẻ chiến thắng, xem hồi sau sẽ rõ.