" Vút!!"

Quản Hợi chạy đà mấy bước, vung mạnh cây giáo trong tay ném về phía trước, thanh cán gỗ dài gần hai thước rung động liên hồi, phát ra một tiếng xé không chói tai, lưỡi mâu đã khai phong vẽ lên giữa không trung một đạo hàn mang lạnh lẽo, như một con rắn bạc xẹt về phía trước.

" Phốc!!"

Ngọn giáo được phóng ra sau khi bay song song với mặt đất mấy chục bước, như một mũi tên sắc bén đâm vào bức tường dựng tạm, một tiếng trầm muộn vang lên, ngọn giáo dễ dàng xuyên thủng bức tường đất dày mấy xích, sau đó còn bay về phía trước mười mấy bước nữa mới chịu rơi xuống.

Mã Dược đi đến phía sau bức tường đất nhặt ngọn giáo lên xem xét một chút. Hoàn hảo không hư hại gì!

" Keng!!"

Một tiếng kim loại giao nhau cực kì chói chan truyền vào tai Mã Dược, Mã Dược ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt Điển Vi cắm hai thanh thiết kích lớn vừa thô vừa xấu đã vậy còn đầy rỉ sét, cũng không biết là từ đống rác nào trong lò rèn đào ra, nhưng lại làm cho gã cao hứng đến mức giống như là một con tinh tinh, lấy hai tay đấm thình thịch vào lồng ngực đầy lông lá của mình, miệng cũng phát ra những tiếng gầm vang.

Mã Dược ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, chẳng lẻ cái đó chính là đôi đại thiết kích nặng sáu mươi ba cân của Điển Vi sao? Không ngờ lại lọt vào tay của Điển Vi như thế này? Lẽ nào thật là thiên ý sao? Thần binh thì luôn cùng mãnh tướng xuất thế?

" Đại đầu lĩnh! Đồ có việc gấp cần bẩm báo."

Quách Đồ thanh âm có chút lo lắng từ bên ngoài tiệm rèn truyền đến cắt đứt sự tự ngẫm của Mã Dược, Mã Dược quay đầu lại thì thấy Quách Đồ đang từ ngoài cửa vội vàng đi đến hậu viện.

Mã Dược khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: " Việc gì?"

Quách Đồ vội bước đến trước mặt Mã Dược, khom lưng cung kính nói: " Tất cả quả nhiên không ngoài dự đoán của Đại đầu lĩnh, Huyện úy Giáp huyện Hác Manh sau khi bại lui ở Tương thành, đã vòng đến Hứa gia trang, huyết tẩy Hứa gia ổ bảo, Hứa gia trang trên dưới ngàn nhân khẩu chỉ có duy nhất một người may mắn trốn thoát, Hứa gia ổ bảo cũng bị đốt rụi rồi."

Ánh mắt Mã Dược trở nên thâm trầm, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh lùng như trước, không hề có chút biển đổi nào, âm trầm hỏi: " Hứa Chữ phản ứng thế nào?"

Quách Đồ ninh hót đáp: " Đại đầu lĩnh liệu sự như thần, nhóm người Hứa Chữ sau khi xử lý hậu sự xong đã suất 300 nghĩa dũng binh đánh đến Giáp huyện."

Mã Dược âm trầm nói: " Được rồi, ta đã rõ."

Nói xong, Mã Dược quay người đi không để ý đến Quách Đồ nữa. Quách Đồ khóe miệng mấp máy như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được. Sự lạnh lùng cùng âm trầm của Mã Dược giống như một tòa núi lớn đè nặng trong lòng hắn, làm cho hắn không thể nào hít thở nổi, mỗi lần đối diện với Mã Dược, Quách Đồ thậm chí thở mạnh cũng không dám.

" Quản Hợi!"

Mã Dược lạnh lùng hét lớn, thân hình to lớn của Quản Hợi khẽ run lên, tay xách một cái lưu tinh chùy vội vàng bước tới trước mặt Mã Dược, nghiêm nghị nói: " Có."

Mã Dược ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng hét: " Thổi hiệu điểm binh. Tám Trăm Lưu Khấu toàn quân tập kết!"

Quản Hợi ánh mắt trở nên sắc bén, sát khí kinh người trong chốc lát liền toát ra, nghiêm giọng nói: " Tuân mệnh!"

Mã Dược quay đầu lại nói với Quách Đồ: " Công Tắc."

Quách Đồ lưng càng cúi thấp hơn, cung kính trả lời: " Có tiểu nhân."

Mã Dược vẻ mặt lạnh lùng như trước, trầm giọng nói: " Hãy theo cùng ta xuất chinh, công phạt huyện Giáp."

Quách Đồ vái dài một cái, cung thanh nói: " Tiểu nhân tuân mệnh."

Mã Dược chắp tay ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng nổi lên một nụ cười âm lãnh, vô luận là vì Hứa Chữ hay là vì tương lai của Tám Trăm Lưu Khấu, huyện Giáp đều tất phải đoạt được! Từ lúc hình thành đến nay, Tám Trăm Lưu Khấu chuyển chiến nghìn dặm, trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ. Từ thưở bản đầu là một đám nông phu cho đến khi thành một quan đoàn hổ lang như hiện nay, lại chưa hề trải qua một lần công thành chiến chính diện nào.

Ai nói kỵ binh là không có cách công thành, ai nói kẻ thất phu chỉ biết cậy mạnh không đủ cải biến kết cục của một trận chiến? Mã Dược lại không tin như vậy, nhân định thắng thiên, nhân định thắng thiên! Sức người, thủy chung vẫn mạnh hơn ý trời.

" U...u...u......u u u........"

Sau ba tiếng tù hiệu ngắn, một tiếng tù dài vang đến tận trời, chúng lưu khấu rải rắc khắp các góc của thành vừa nghe thấy tiếng tù hiệu lập tức giống như thủy triều dồn về phía phát ra tiếng tù tập kết. Nghe hiệu đứng dậy tập hợp đã thấm vào trong cốt tủy của mỗi tên lưu khấu, giống như đạo lý Mã Dược chính là Đại đầu lĩnh của bọn chúng, không có bất kỳ lưu khấu nào nảy sinh tâm lý chống đối đối với chúng.

Cửa đông Tương thành, thanh huyết sắc đại kỳ của Tám Trăm Lưu Khấu đón gió tung bay, mặt cờ nồng đậm mùi máu phần phật phách trước mặt Mã Dược, càng làm khuôn mặt Mã Dược thêm âm sầm một cách đặc biệt. Mã Dược chắp tay đứng, thân ảnh cao vút như hòa mình vào hư không u ám âm lãnh.

Điển Vi và Quản Hợi như hung thần ác sát đứng ở hai bên trái phải, Điển Vi tay cầm đôi đại thiết kích đầy rỉ sét, Quản Hợi thì tay xách một cái lưu tinh chùy, dây xích cuốn từng vòng từng vòng trên cánh tay đầy cơ thịt của hắn lóe lên từng trận hắc mang.

Ở một góc phía sau Mã Dược, thân ảnh Quách Đồ cơ hồ dung hòa thành một thể với thân ảnh của Mã Dược.

Dưới tường thành, Tám Trăm Lưu Khấu đã tập kết toàn quân hoàn tất, tạo thành một biển thiết giáp đen ngòm dày đặc, những bó tua đỏ lại giống như những giọt máu không bao giờ phai mất trên cái sừng của những con quỷ, phát ra mùi máu nồng đậm.

Đã không cần phải hô hào khàn cả giọng nữa, đã không cần phải điên cuồng huy vũ binh khí trong tay nữa, toàn bộ lưu khấu chỉ cần lạnh lùng đứng ở đấy, cưỡi trên lưng ngựa, thì đã là một quân đoàn hổ lang kiên cường dữ tợn, đã là một đội quân đánh không tan, kéo không đỗ rồi!

Toàn bộ cửa Đông Tương thành là một mảnh tĩnh lặng, chỉ có thỉnh thoảng xuất hiện những tiếng phì phì phát ra từ mũi chiến mã, cả không gian chìm trong sự năng nề khó thở, gần ngàn ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên tường thành, trên tường thành, Mã Dược đứng hiên ngang như một ngọn núi, ánh mắt như sương.

Tiếng bước chân vội vã vang lên, Chu Thương Bùi Nguyên Thiệu Liêu Hóa cùng Bành Thoát lần lượt bước lên tường thành.

Chu Thương nở một nụ cười lạnh lùng, lộ ra đôi hàm răng trắng đều, sát khí đằng đằng hỏi: " Đại đầu lĩnh, lại muốn chuyển tiến sao?"

Ánh mắt Mã Dược lạnh lùng, bảo trì trầm lặng, hắn luôn không có thói quen trả lời vấn đề của thuộc hạ.

Liêu Hóa, Bành Thoát vội vàng nói với Mã Dược: " Đại đầu lĩnh, lần này cho chúng tôi xuất chinh luôn nha?"

Mã Dược âm trầm quay đầu lại, ánh mắt chuyển đến khoảng đất trống trong thành, trên khoảng đất trống, đã có mấy trăm sơn tặc tập kết lại, hơn nữa vẫn còn có sợn tặc không ngừng từ trong thành chạy vội đến, làm cho đội ngũ vốn tạp loạn càng trở nên thất linh bát lạc. Nhưng sơn tặc này đại đa số đều cầm mộc côn, trúc thương, trang bị cực kì kém, thành phần thì tốt xấu lẫn lộn, thậm chí còn có trẻ em cùng người già xen lẫn bên trong.

Liêu Hóa và Bành Thoát cũng nhìn thấy sự hỗn loạn của sơn tặc, cùng sự nghiêm cẩn tĩnh lặng của Tám Trăm Lưu Khấu ở ngoài thành quả thực là một trời một vực. Trên mặt hai người không khổi hiện lên vẻ xấu hổ, đều bất tri bất giác cúi thấp đầu xuống.

Mã Dược ánh mắt trở nên lăng lệ, hét lên: " Bùi Nguyên Thiệu!"

Bùi Nguyên Thiêu rảo bước tiến lên, nghiêm giọng nói: " Có!"

Mã Dược nói: " Lĩnh 200 tinh kỵ, trấn giữ Tương thành."

" Tuân mệnh!"

" Liêu Hóa, Bành Thoát!"

Hai người Liêu Hóa, Bành Thoát vẻ mặt vui mừng đồng thời bước lên một bước, đứng song song trước mặt Mã Dược lớn giọng hét: " Có!"

" Đều thống lĩnh sơn tặc bản bộ, đồng thủ Tương thành, tăng cường ước thúc bộ chúng, không được tùy ý làm bậy, kẻ nào trái lệnh....... chém không tha!"

Liêu Hóa, Bành Thoát nghe vậy có chút thất vọng, miễn cưỡng chắp tay đáp: " Tuân mệnh."

Mã Dược tất nhiên là nhìn ra hai người không tình nguyện, nhưng căn bản không có thay đổi, nghiêm nghị nói: " Các huynh đệ còn lại cùng ta bôn tập huyện Giáp........... Thỉnh cờ!"

Quản Hợi hét khẽ quát một tiếng, bước lên hai bước từ trên tường thành nhổ lên thanh huyết sắc đại kỳ. Hướng không trung nặng nề phất lên. Dưới tường thành nhất thời vang lên tiếng gầm thét long trời lở đất của Tám Trăm Lưu Khấu, gần ngàn thành cương đao sắc bén đâm thẳng lên không trung, sát khí cuồng loạn, bạo ngược khuấy động khắp thiên địa.

.......................................................

Huyện Giáp, cửa Bắc.

Hứa Chữ bộ dạng dữ tợn, giống như một con hổ phát cuồng, tay chỉ lên tường thành chửi vang: " Hác Manh! Thất phu! Có ngon thì ra thành cùng gia gia đại chiến ba trăm hiệp!!!"

Trên tường thành, Hác Manh vẻ mặt âm lãnh, hung tợn hét chửi lại: " Nghịch tặc chớ có cuồng vọng, bổn quan đã phái tám trăm dặm hỏa tốc đến các quận huyện xung quanh thỉnh cầu viện binh, đợi đến khi viện binh đến, bổn quan thề nhất định sẽ tru giết thứ nghịch tặc mi, giữ nghiêm quốc pháp!'

Đang trong lúc chửi mắng, một gã tiểu tốt đột nhiên vội vội vàng vàng chạy lên tường thành nói với Hác Manh: " Đại nhân, đại sự không tốt rồi, cửa đông bị nghịch tặc tập kích!"

Hác Manh vẻ mặt cả kinh, lập tức trấn tĩnh xuống, lớn tiếng quát: " Nói bậy, phỉ hoạn ở Dĩnh Xuyên đã bình định, nghịch tặc ở đâu ra?"

Tiểu lại vội vàng nói: " Đại nhân, đích xác là nghịch tặc đó, chính là Tám Trăm Lưu Khấu!"

Hác Manh càng phát đại nộ, chửi vang: " Càng nói càng tào lao, Tám Trăm Lưu Khấu gây họa ở Nam Dương, như thế nào lại chạy đến huyện Giáp được, thứ ngươi dám nhiễu loạn quân tâm, người đâu lôi xuống chém cho ta."

Hai gã Hán quân liền như lang như hổ bước đến, đem tiểu lại lôi đi.

Tiểu lại cả kinh thất sắc, liều mạng giãy giụa nói: " Đại nhân không rõ phải trái, không phân biệt đúng sai cuồng sát trung lương, bách tính huyện Giáp gặp họa tới nơi rồi!!!"

" Đánh tan thành trì, gà chó không tha!"

" Đánh tan thành trì, gà chó không tha!"

" Đánh tan thành trì, gà chó không tha!"

Tiểu lại đang bên bờ giãy giụa thì hướng cửa Đông đột nhiên vang lên ba tiếng hô lớn, rầm vang như một mũi tên sắc bén phá nát trời không, rõ ràng truyền vào tai mỗi tên Hán quân đứng trên tường thành, cũng truyền rõ vào lỗ tai của Hứa Chữ cùng ba trăm nghĩa dũng binh đứng dưới tường thành.

Hác Manh biến sắc, thất thanh nói: " Thực có nghịch tặc sao!? Mau, các ngươi hãy cẩn thận bảo vệ cửa thành, không được tùy tiện mở cửa, kẻ nào trái lệnh, chém! Tất cả sĩ tốt còn lại theo bổn quan chạy đến cửa đông, nghênh kích nghịch tặc, nhanh!!"

......................................

Cửa đông huyện Giáp, thanh huyết sắc đại kỳ được nâng cao trong tay Quản Hợi, đón gió tung bay, dưới thanh đại kỳ, Mã Dược khóa mã hoành đao, hiên ngang đón gió, sau lưng Mã Dược, sáu trăm tinh kỵ bài thành một hàng ngang, sát khí nóng rực hừng hực thiêu đốt trong mắt mỗi tên lưu khấu.

Lúc Hứa Chữ suất ba trăm nghĩa dũng binh xử lý xong hậu sự ở Hứa gia trang đánh đến bên ngoài cửa bắc huyện Giáp, Tám Trăm Lưu Khấu của Mã Dược cũng vừa vặn tiến đến cửa đông, hai quân cơ hồ đồng thời hướng huyện Giáp phát động tiến công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện