Bờ đông Phì thủy, đại doanh của quân Lương.

Lỗ Túc, Khoái Việt kích động tiến vào đại trướng, nói với Mã Dược: "Chúa công, xích sắt chặn sông đã chế tạo xong rồi, trục kéo ở bờ sông cũng đã bố trí tốt, hiện tại chỉ đợi thủy quân Đông Ngô mắc bẫy thôi!"

"Ừ, tốt." Mã Dược vui vẻ nói: "Tử Kính và Dị Độ lập được đại công rồi đó, hơn ba trăm vạn tai dân của Hoài Nam được cứu rồi! Sau khi khải hoàn về triều cô nhất định sẽ tấu lên thiên tử, trọng thưởng cho hai ngươi, ha ha."

"Không dám, không dám." Lỗ Túc, Khoái Việt đồng thời lắc đầu, nói: "Công lao này theo lý nên ghi cho Cam Ninh tướng quân mới đúng."

"Đó là đương nhiên rồi." Mã Dược cao giọng nói: "Cam Ninh tướng quân tất nhiên cũng phải trọng thưởng chứ."

"Chúa công..." Mã Dược vừa dứt lời, Lý Túc đột nhiên đầu đầy mồ hôi tiến vào, xòe tay ra cười nói: "Đại hỉ, đại hỉ!"

"Hả?" Mã Dược nghe vậy liền quay người lại, hỏi Lý Túc: "Hỉ từ đâu tới vậy?"

Lý Túc nói: "Vừa nhận được tin chiến thắng từ Tây Xuyên, Tư Mã Ý dẫn hai ngàn thiết kỵ kịp thời tới Vĩnh An, Tào Tháo bị giết cho trở tay không kịp, đại bại. Ba vạn đại quân hao tổn một nửa lớn, Tào Tháo hắn..."

Mã Dược vội vàng hỏi: "Tào Tháo hắn làm sao?"

Lý Túc thốt lên: "Tào Tháo cũng bị thiếu tướng quân chém chết rồi!"

"Hả?"

Mã Dược ngây người, một hồi lâu không nói ra nổi một câu, trong lòng dâng lên một cỗ tình tự phức tạp khó nói thành lời, có hoan hỉ, có tiếc nuối, có thương cảm, thậm chí còn có cả một chút bi thương.

Từ lúc giặt khăn vàng Nam Dương bắt đầu cho tới nay, sinh tử giác đấu giữa Mã Dược và Tào Tháo nhiều không kể xiết. Khi ở Dĩnh Xuyên hai người thậm chí còn có một lần đơn đốc đối diện với nhau. Trong giác đầu dài tới mười mấy năm, Mã Dược không lúc nào là không muốn dồn Tào Tháo vào chỗ chết, nhưng mỗi lần đều thất bại trong gang tấc. Hiện giờ Tào Tháo chết rồi, Mã Dược lại đột nhiên cảm thấy mất mát vô cùng.

Đại Giang đông khứ, lãng đào tẫn, nhân vật thiên cổ phong lưu.

Theo sự vẫn lạc của Tào Tháo, kiêu hùng cùng thời với Mã đồ tể đều đã chết hết toàn bộ, chỉ có Tôn Quyền, Tào Chân hai tên tiểu bối này còn miễn cưỡng chống chọi, trời đất mênh mông, giang sơn cẩm tú, Mã đồ tể đã không tìm thấy đối thủ của mình nữa rồi. Cơ hồ là trong sát na này, Mã Dược cảm thấy nhân sinh đã mất đi tất cả lạc thú. Từ nay về sau, hắn rất khó tìm thấy được cảm giác người thông minh luyến tiếc lẫn nhau và kiêng kỵ lẫn nhau nữa rồi.

Một niềm mất mát dâng lên trong lòng, đó là một loại tĩnh mịch phát sinh từ sâu trong linh hồn!

Lý Túc rõ ràng là không thể nào thể hội được tâm tình của Mã Dược vào lúc này, có chút ngạc nhiên hỏi: "Chúa công, ngài sao vậy?"

Mã Dược chắp tay sau lưng, giống như là không nghe thấy Lý túc nói gì.

Khi Lý Túc đang muốn nói tiếp thì Giả Hủ bước lên khẽ nắm lấy tai áo hắn. Sau đó đánh mắt ra hiệu, Lý túc hiểu ý, cùng Giả Hủ rời khỏi đại trướng. Lỗ Túc, Khoái Việt tâm lĩnh thần hội, cũng theo hai người rời khỏi đại trướng. Rèm trướng được hạ xuống, ánh sáng trong đại trướng liền biến thành ảm đạm.

Ở ngoài trướng, Giả Hủ nói: "Tử Nghiêm, nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa lo của ngươi vừa rồi, e rằng không phải chỉ có tin tức tốt thôi đúng không?"

"Đúng vậy." Lý Túc nói: "Thiếu tướng quân tuy giết được Tào Tháo, nhưng khi truy sát tàn binh Kinh Châu thì lại trúng quỷ kế của quân địch. Hai ngàn Tây Lương thiết kỵ thiết kỵ cơ hồ là tổn hao gần hết. May mà Trương Tú, Trương Nhiệm suất lĩnh đại quân theo sau kịp thời tới nơi, mới liều mạng cứu thiếu tướng quân ra được."

"Hả?" Giả Hủ nghe vậy liền rùng mình sợ hãi, thất thanh nói: "Thiếu tướng quân thân kinh bách chiến, có quỷ kế nào mà chưa từng thấy qua, sao lại có thể dễ dàng trúng kế được? Hơn nữa, bên cạnh không phải là còn có Tư Mã Trọng Đạt ư, sao lại bại một cách thê thảm như vậy? Quỷ kế này rốt cuộc là do ai bày ra, sao lại lợi hại như thế?"

Lý Túc nói: "Người này tên là Gia Cát Lượng, tự là Khổng Minh, tuổi gần hai mươi."

"Gia Cát Lượng!" Giả Hủ nhíu mày nói: "Người này là ai?"

Lý Túc lắc đầu nói: "Cái này thì không biết."

"Người này ở tuổi hai mươi mà cũng có thể đánh bại được thiếu tướng quân ư?" Giả Hủ nhíu mày nói: "Người này không thể coi thường được." Lại hỏi tiếp: "Tình hình Tây Xuyên hiện giờ thế nào?"

"Tàn binh của Tào Chân đã lui về Giang Lăng." Lý Túc nói: " Có điều thiếu tướng quân thân thụ trọng thương, đã không thể lĩnh quân. Bọn Trương Tú, Trương Nhiệm lại không dám tự tác chủ trương xuất binh, Kinh Châu trước mắt đang dựa vào nơi hiểm yếu mà thủ."

"Ừ, dựa vào nơi hiểu yếu mà thủ là đúng rồi." Giả Hủ gật đầu nói: "Tuy nói Tào Tháo vừa chết, Tào Chân mới lập, cục thế Kinh Châu chưa định, chính là thời cơ tuyệt hảo để thừa cơ tiến công, nhưng trước mắt cục thế Hoài Nam chưa định, hơn ba trăm vạn tai dân vẫn đang đợi quân ta chẩn tế. Trong khoảng thời gian ngắn trọng tâm chiến lược của quân ta vẫn rất khó chuyển dời. Tây Xuyên vẫn nên áp dụng chiến thuật lấy thủ là chính, để tránh mưu hổ không thành lại bị hổ làm bị thương."

Lý Túc nói: "Tư Mã Trọng Đạt trong thư cũng có kiến nghị như vậy, đúng là không mưu mà hợp với quân sư."

...

Phì Thủy, mỏm Quái Thạch.

Trong tin nắng ban mai mỏng manh, mấy trăm chiến mông trùng, đấu hạm của Đông Ngô đã theo Phì Thủy mà lên. Lữ Mông án kiếm đứng ở đầu thuyền, gió sông trong lành ùa vào mặt, hà đạo tươi mát đã thấm ướt chiến bào của hắn. Trên mặt sông ở phía trước không xa, hơn trăm chiếc thuyền nhẹ và mấy chục chiếc mông trùng đang như ẩn như hiện trong sương mù, trên cột buồm của một chiếc mông trùng treo cờ viết chữ "Cẩm Phàm" chói mắt.

Cẩm Phàm tặc, đó chính Cẩm Phàm tặc!

Lúc nữa đêm, Lữ Mông nhận được tin tức, Cẩm Phàm dùng hết chiến thuyền lớn nhỏ rời khỏi thủy quân đại trại ở bến Tiêu Diêu, đang dọc theo Phì Thủy mà lên, coi bộ tựa hồ như là muốn hiệp trợ bộ binh quân Lương từ thượng du Phì Thủy qua sông. Lữ Mông đương nhiên sẽ không để quân Lương toại nguyện, lập tức dẫn năm ngàn thủy quân ngăn cản, hai quân kịch chiến ở ngang sông hơn nửa tiếng, Cẩm Phàm thủy quân quả nhiên không địch lại, hoảng sợ chạy trốn.

Lữ Mông tất nhiên không bằng lòng bỏ qua cơ hội tốt này, dẫn thủy quân Đông Ngô đuổi sát không tha.

Đuổi tới khi trời sáng rỡ thì vừa hay tới mỏm Quái thạch, Lữ Mông dõi mắt nhìn, chỉ thấy mặt sông ở phía trước đang dần dần biến thành chật hẹp, địa hình ở hai bên ngờ cũng bắt đầu biến thành phức tạp, cỏ mọc rậm rạp, quái thạch lởm chởm.

"Chu Thái tướng quân." Lâm Bắc Phàm không nhịn được quay đầu lại hỏi Chu Thái: "Ngươi quen thuộc với đường sông của Hoài Nam hơn bản đô đốc, địa hình phía trước phức tạp, thế núi hiểm trở, không biết là tới nơi nào rồi?"

Chu Thái đứng ở mui thuyền nhìn xung quanh một lúc, đáp: "Đô đốc, phía trước chính là mỏm Quái thạch."

Lữ Mông nhíu mày nói: "Mỏm Quái thạch ư."

"Vâng." Chu Thái gật đầu nói: "Mỏm quái thạch chính là bởi vì giải quái thạch ở phía trước mà có tên như vậy, Phì Thủy ở đây sẽ quẹo một vòng lớn. Đáy sông trải đầy đá ngầm, trên mặt sông chỗ nào cũng là xoáy nước, thuyền bè ở đây rất hay va phải đá ngầm mà chìm. Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, cho dù là Cửu Giang thủy tặc cũng không muốn đi qua đoạn sông này."

"Rẽ ngoặt? Đá ngầm? Xoáy nước?" Sắc mặt của Lữ Mông dần dần biến thành ngưng trọng, mắt thấy thủy quân Đông Ngô sắp tiến vào mỏm Quái thạch, Lữ Mông đột nhiên giơ cao tay phải lên, cao giọng quát: "Truyền lệnh, toàn quân dừng tiến tới!"

Từ Thịnh án kiếm đứng sau Lữ Mông không dám chậm trễ, vội vàng quay đầu lại quát kỳ lệnh binh ở trên cột buồm: "Truyền lệnh, toàn quân bỏ neo, dừng tiến tới!"

"Hả?" Chu Thái ngạc nhiên nói: "Đô đốc vì sao lại hạ lệnh dừng tiến lên!"

"Đúng vậy!" Tưởng Khâm cũng nói: "Khó lắm mới đợi được cơ hội này, không thể cứ vậy bỏ qua cho Cẩm Phàm được!"

"Không đúng!" Lữ Mông lắc đầu nói: "Tình hình có chút bất thường. Đây rất có khả năng là quỷ kế của quân Lương!"

"Quỷ kế?" Chu Thái không đồng ý, nói: "Có thể có quỷ kế gì được chứ? Chẳng lẽ Tây Lương thiết kỵ có thể giết tới mặt sông ư?"

Lữ Mông chỉ vào quái thạch lởm chởm ở hai bên bờ Phì Thủy, nói với Chu Thái: "Nơi đây địa thế hiểm trở, mặt sông chật hẹp. Hơn nữa đáy sông còn rải đầy đá nầm. Chỗ nào cũng là xoáy nước. Nếu muốn xuyên qua đoạn sông này, quân ta tất sẽ phải giảm tốc độ, cẩn thận từng li từng tí mà vượt qua bãi nguy hiểm này! Không biết hai vị tướng quân có nghĩ tới không, khi quân ta xuyên qua vùng nguy hiểm này, rất dễ gặp phục kích."

Chu Thái, Tưởng Khâm quay sang nhìn nhau, lại lặng lẽ gật đầu.

Lữ Mông lại nói: "Một khi như vậy, quân Lương chỉ cần dựng máy bắn đá ở hai bên bờ, vậy thì có thể tạo thành uy hiếp trí mạng cho quân ta rồi!"

Chu Thái hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lữ Mông trầm tư một lát rồi nói: "Trước tiên phái một ngàn người đi thám thính hư thực đã."

Chu Thái ôm quyền nói: "Mạt tướng xin đi."

Lữ Mông vui vẻ nói: "Vậy thì làm phiền tướng quân rồi."

Chu Thái quát lớn một tiếng rồi tung người lên, thân hình hùng tráng lăng không đằng thân hai cái rồi nhẹ nhàng đáp lên đầu thuyền, lập tức giơ đao lên quát lớn: "Tướng sĩ tiền quân nghe lệnh, công kích tốc độ... tiến lên!"

Chu Thái hạ lệnh một tiếng, ba mươi mông trùng cùng với năm mươi chiếc thuyền nhẹ từ trong đội ùa ra, nhanh chóng bức tiến về phía quái thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện