" Chết!"
Mã Dược trừng mắt như toét ra, từ trên lưng ngựa khom người xuống, cương đao trong tay tại không trung khua qua một đạo vùng cung băng lãnh, hướng vào cổ của một tên quan quân chém đến.
Quan quân dĩ nhiên không hoảng sợ, gầm lên một tiếng cử kiếm nghênh đỡ.
" Đương!"
Tiếng kim thiết giao tranh vang lên trong treo đến tận trời, trường kiếm quan quân chịu không nổi xung kích kịch liệt như thế cuối cùng gãy đến tận chuôi, Mã Dược cương đao nặng nề dư thế vẫn còn mãnh liệt,, lạnh lùng từ trên bả vai của quan quân quét qua, máu nóng văng lên, một khỏa đầu lâu cảu quân quân đã lăng không bay lên, tuy đầu lìa khỏi cỏ nhưng mi mục vẫn còn sữ tợn, chằm chằm trừng Mã Dược không tha.
" Ách a ~~"
Tiếng kêu thảm thê lương từ phía dưới truyền đến, Mã Dược không cần cúi đầu cũng biết, một tên quan quân xui xẻo nào đó đã bị tọa kỵ đạp nát dưới móng, tiếng xương cốt vỡ vụn rõ ràng vang vào tai của hắn, hắn biết, tên quan quân đó cho dù lưu giữ được tính mạng, cũng là sống không bắng chết.
" Hống nha ~~"
" Oa lạp ~~"
Tiếng gào thét thanh tê lực kiệt (khàn cả giọng) từ hai bên trái phải truyền đến, hai thanh trường thương băng lãnh như độc xà nhắm đến hai bên lông ngực Mã Dược, mũi thương sắc bén đã gần trong gang tấc! Đó là hai tên tinh tráng quan quân, biểu tình trên mặt cực kì méo mó, trong mắt lóe lên ngọn lửa điên cuồng, cùng ma quỷ không khác gì nhau, không phải là ngươi tử, thì là ta vong.
" Hô!"
" Hô!"
Mã Dược đem cương đao gắng sức phóng ra, hai tay như thiểm điện thò ra chụp lấy mũi thương đang đâm đến, mượn lấy sự xung kích của tọa kị, Mã Dược hét lớn một tiếng hay tay đồng thời phát lực sử kình hướng về phía trước gạt ra, hai tên quan quân nắm chặt trường thương không chịu buông ra đã bị lăng không văng đi, hai cái thân hình cả trăm mốt cân giống như bị trong chuy (chùy nặng) điên cuồnng nện vào bay về phía sau, quan quân phía sau lập tức ngã xuống thành hai mảng.
" Hí luật luật ~~" (tiếng ngựa hí!?)
Tọa kị dưới khố Mã Dược ngâng đầu hí lên một tiếng bi thảm, đã chịu không nổi áp lực cường đại như thế nữa, hướng về phía trước hết sức ngã quỵ, đem Mã Dược trầm trọng hất văng ra, Mã Dược rõ ràng nhìn thấy thân hình không lồ của chiến mã đã lật toàn bộ lại, đem ba gã quan quân trầm trọng đè xuống dưới người, lại là tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên ……
Hàn phong băng lãnh gào thét bên tai, dày đặc mũi giáo mê loạn hai mắt Mã Dược
Mấy chục thanh trường mâu băng lãnh đã tụ tậo thành rừng rậm tử vong dày đặc, yên lặng chờ đợi Mã Dược từ không trung rơi xuống, sau đó sẽ đem hăn đâm thành tổ ong! Mã Dược thậm chí có thể nhìn thấy rõ biểu tình dữ tợn trên mặt của mỗi tên quan quân.
Người tại không trung, không thể mượn lực không thể tránh né!
Mã Dược nắm chặt hai thanh trường mâu trong tay, hơn nữa đem bọn chúng hợp lại một khối, hiện tại đây là cơ hội sông sót duy nhất của hắn!
" Ngao ~"
Mã Dược tru lên một tiếng, hai thanh trường mâu hợp lại một chỗ sử kình quật xuống, thân mâu dẻo dai mười phần nhất thời uốn thanh hình cung, tại trước khi trường mâu quan quân đấm trúng Mã Dược, trường mâu của Mã Dược đã hung ngoan quất lên lưng một tên quan quân.
Một tiếng hự vang lên, tên quan quân đó thổ huyết chết tại đương trường, bố giáp khoác bảo vệ lưng sớm đã huyết nhục mơ hồ.
Mượn lực phản chấn, thân hình cao lớn của Mã Dược tại không trung gian nan hướng về phía trước lướt đi vài bước, phôc một tiếng đã rơi xuống mặt tuyết lạnh lẽo, tuyết thủy lầy lội băng lãnh vô tình văng vào trong miệng hắn, có ánh hàn quang chói mắt chiếu vào đội mắt Mã Dược, kinh sợ ngẩng đầu, cương đao mà hắn vừa mới găng sức ném đi đang cắm tại mặt tuyết lạnh lẽo, trong gió bấc vẫn không ngừng run lên.
Mã Dược xoay người bò dậy, quay đầu lại, lưu khấu cùng quan quân đang kịch chiến thảm liệt.
Một tên lưu khấu trên bụng cắm hai đoạn trường mâu gãy, một khúc ruột trào ra ngoài cơ thể, vẫn còn tử chiến không dừng, trong con mắt đỏ bừng đang cháy ừng quang mang dã thú, một tên quan quân cùng hắn đối địch tâm đảm câu hàn, bị lưu khấu song đao hợp nhất, giống như một cái kéo cắt xuống đầu lâu.
Cắt xuống đầu lâu quan quân, đầu của tên lưu khấu nọ cũng giống như sương đánh quả cà (nguyên văn: sương đả đích gia tử) gục xuống, cứ như thế mà khí tuyệt thân vong.
Một tên quan quân đao pháp thuần thục, một đao quét ngang đem hai chân của một tên lưu khấu chặt đứt, nhưng tên quan quân còn chưa kịp hưng phấn, tên lưu khấu nọ đã hung ác đánh tới, sống chết bóp lấy yết hầu của hắn, quan quân đại hãi, lấy đao điên cuồng đâm vào ngực bụng lưu khấu, trong chôc lát giữa lồng ngực lưu khấu đã là một mảng mơ hồ, lại vẫn còn trờn tròn con mắt, hai tay bóp chết lấy không tha, có vết máu đỏ sẫm từ hai vành mắt đang trừng trợn của hắn chảy xuống.
Một tên tinh tráng quan quân đem một tên lưu khấu cưỡi ở dưới khố, hai tay sống chết bóp giữ yết hầu lưu khấu, đang muốn liều chết sử kình, mấy thanh trường mâu băng lãnh đã vô tình đâm xuyên qua bờ vai rộng rãi của hắn, quan quân hai mắt đột nhiên trừng lớn, một dòng máu đỏ thẫm đã từ khóe miệng hắn từ từ tràn ra, từ lúc này mà bắt đầu, thê nhi trong nhà sẽ không còn nhìn thấy hắn quay về một lần nữa.
Gió bắc gầm thét, cuốn tuyết bay đầy trời, lãnh lẽo táp lên khuôn mặt Khoái Lương, tâm Khoái Lương lại cùng băng tuyết giống nhau, lạnh giá lạnh giá …….
Bại rồi! Quan quân bại rồi! Không ngờ dưới tình huống ngang bằng binh lực, chính diện đội chiến mà bại rồi, Cái này…… là sự thật sao? Khoái Lương trước mắt từng đợt từng đợt biến thành màu đen, như thế nào cũng không dám tin vào con mắt của mình, từ lúc nào, Hoàng Cân tặc khấu trở nên mạnh mẽ như thế chứ? Từ lúc nào Hoàng Cân tặc khấu trở nên dũng mãnh như thế chứ?
Mã Dược đem cương đao lạnh lẽo áp tại đĩnh đầu Khoái Lương, nhìn lại trường chém giết, chiến hỏa đã ngừng, Tám Trăm Lưu Khấu tàon thắng!
Bùi Nguyên Thiệu lau đi vết máu loang lỗ trên mặt, tay cầm cương đao đi đến trước mặt Mã Dược, Mã Dược tươi cười, trầm giọng nói: " Lão Bùi, chúng ta thắng rồi!"
Bùi Nguyên Thiệu nhếch miệng cười, hàm răng trắng đều không ngờ thấm đầy vết máu.
" Chúng ta thắng rồi!"
Mã Dược vung tay hét dài.
" Thắng rồi!"
Bùi Nguyên Thiệu bỏ đao xuống đất, hai tay nắm chặt thành quyền, cũng điên cuồng gầm thét lên theo, bởi vì dùng sức quá mức nên gân xanh trên cổ đều nổi rõ lên.
" Thắng rồi!"
" Thắng rồi!"
Chúng lưu khấu giống như núi lửa phun trào gầm thét lên, tiếng kêu hào như tặc đạn kích động bầu trời vùng quê yên tĩnh, thật lâu vẫn chưa dừng lại.
Chúng lưu khấu cuồng loạn không thôi, Mã Dược lại tâm trầm như nước, kinh qua một trận này, Tám Trăm Lưu Khấu không còn là Tám Trăm Lưu Khấu trước đây nữa, trong máu cùng lữa tẩy lễ, bọn họ đã khỏe mạnh trưởng thành tuy không đủ đem đi luận bàn cùng tinh binh bách chiến của Chu Tuyển, nhưng so với Tần Hiệt Nam Dương tinh binh, lại đã thắng hơn một phần rồi.
……………………………………
Phục Dương thành động 10 dặm, Trâu Tĩnh suất lĩnh 500 quan quân im thin thít mai phục ở trong sơn cốc. Nửa ngày trước, người cải trang giả làm Tần Hiệ đã mang 500 quan quân khái tiến vào Phục Dương thành. Hoàng Trung, Thái Mạo, Ngụy Hòa cũng đều suất 1000 binh mã phân biệt đi tây, bắc, nam ba cửa thiết lập mai phục, đợi khi trong thành nổi lửa, tất bốn đường phục binh tề xuất, đem Phục Dương thành nơi giọt nước không thông.
Song, nửa ngày thời gian trôi qua, trong Phục Dương thành lại tĩnh như mặt hồ vậy, không hề có chút động tĩnh nào.
" Khái khái khái ……"
Trong dồn dập tiếng ho khan, hai tên binh sĩ đã nâng Tần Hiệt đến trước mặt Trâu Tĩnh, Tần Hiệt bệnh thể hư nhược, vì ẩn dấu hành tung mà không thể đốt lửa sưởi ấm, lúc này đã lạnh đến nỗi sắc mặt tím xanh, dù mặc hai từng da cừu vẫn không ngừng run rẩy.
" Khái khái …… Tử Du, trong Phục Dương thành đã có động tĩnh chưa?"
Trâu Tĩnh biểu tình ngưng trọng, lắc đầu đáp: " Đại nhân, không có động tĩnh."
Tần Hiệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, nhíu mày nói: " Chẳng lẽ Tám Trăm Lưu Khấu muốn đợi sau khi trời tối rồi mới phát động?"
Trâu Tĩnh nói: " Đại nhân, không bằng phát binh vào rừng rậm thành bắc, đem lưu khấu phục binh đuổi ra sau đó kích diệt?"
" Không thể." Tần Hiệt lắc đầu nói: " rừng rậm thành bắc rộng lớn, nhất thời khó mà biết được chính xác nơi lưu khấu ẩn thân, mot khi hành sự không cẩn thần làm Tám Trăm Lưu Khấu trốn thoát, muốn đuổi theo lần nữa khó à."
Tần Hiệt vừa nói xong, sồn dấp tiếng vó ngứa liền phá tan sự yên tĩnh của sơn cốc, một con ngựa phi như bay đã từ cốc khẩu xông đến, Trâu Tĩnh sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói: " Đại nhân, là Văn Sính thám mã."
" Báo ~~" thoáng chốc, thám mã đã vội vàng phóng đến, không đợi tọa kị đình ổn (dừng lại ổn định) liền xoay người xuống ngựa, ngã lăn xuống đất quỳ xuống trước mặt Tần Hiệt, hô lớn: " Vạn tên tặc khấu đại quân từ Phục Dương đi về phía nam ước hừng năm mưoi dặm, rồi thi không nam hành nữa, vào giữa trưa hôm nay, tặc khấu đại quân đột nhiên tự tiến hành tan rã."
" Cái gì!?" Trâu Tĩnh cả kinh, " Tặc khấu đại quân tự động tan ra rồi?"
Thám mã nói: " Hồi đại nhân, tặc khấu đại quân đã tán thành vô số nhóm nhỏ, ầm ầm tiêu tán."
" Cái này ……"
Trâu Tĩnh trong đầ chấn động, đột nhiên có một loại dự cảm rất không tốt, Mã Dược hiệp khỏa bách tính làm nghi binh, mục đích chỉ là muốn che dấu động hướng thực sự của Tám Trăm Lưu Khấu, điều này vốn nằm trong ý liệu Trâu Tĩnh, nhưng lúc này Phục Dương phục binh chưa xuất, nghi binh mục đích chưa đạt, như thế nào lại tàn đàn xẻ nghé rồi? Chẳng lẽ trong việc này có cá gì huyền cơ?
…………………………………….
Tùy Huyền, lúc này đã rên rĩ dưới bàn chân thép của Tám Trăm Lưu Khấu, chúng lưu khấu mẵc dù điên cuồng, nhưng vẫn nghiêm khắc tuân theo giới luật không gây họa bình dân bách tính, lấy máu tươi cùng sinh mạng đúc ra giới luật, ấn tượng bao giờ cũng khắc sau hơn.
Bùi Nguyên Thiệu thần sắc ngưng trọng đi đến trước mặt Mã Dược, trầm giọng nói: " Bá Tề, chết mất 96 người, trong thướng 17 ngươi dĩ nhiên không cứu được, 9 ngươi tàn phế, còn có hơn trăm người bị thương nhẹ, Lưu Nghiên tiểu muội đang mang theo một nhóm huynh đệ cứu chữa."
Mã Dược thần tình trở nên ảm đạm, thấp giọng nói: " Lão Bùi, mang người đem các huynh đệ tử trận tìm một địa phương bí ẩn mai tán, làm dấu cẩn thận, nếu như …… sau này có một ngày, chúng ta còn có thể đánh lại đây, sẽ cấp lại cho bọn họ mộ bia!"
" Vâng!"
" Chiếu cố tốt các huynh đệ bi thương, còn có các huynh đệ tàn phế, chỉ cần còn có một hơi, thì tuyệt đối không thể vứt bỏ không để ý đến!"
" Vâng!"
Bùi Nguyên Thiệu đáp ứng một tiếng, trong mắt vô ý xẹt qua một tia ấm áp.
" Đi thôi."
Bùi Nguyện Thiệu lĩnh mệnh rời đi, Mã Dược hít thật sâu một ngụm lãnh khí, ngẩng đầu nhìn trời, Quản Hợi …… không sai biệt lắm cũng đến Tùy Huyền cùng đại đội nhân mã hội họp rồi ha.