Đêm khuya yên tĩnh, quản gia Trương Cần mơ màng tỉnh dậy, nghĩ đến mình sáng mai sẽ bị lột da cho vào nồi, trở thành thức ăn trong bụng tặc khấu, không khỏi đau xót trong lòng, đáng thương cho hắn vừa mới cùng tiểu thiếp thứ chín của lão gia mập mờ với nhau, còn chưa hưởng thụ được gì thì sắp một mạng ô hô, tính mạng đi đến hoàng tuyền, bảo hắn làm sao cam tâm cho được?
Trương Cầu dùng sức xoay xoay cánh tay, nhưng lại phát hiện được việc ngoài ý muốn là tặc khấu trói không chặt, hắn cục cựa một cái bất ngờ là có thể cử động một chút, phát hiện được chuyện này, Trương Cầu lập tức phấn chấn tinh thần, trong bóng tối vang lên tiếng sột sột soạt soạt, mất một chút công sức, quả nhiên đã cởi được dây trói.
Trương Cầu vui mừng ngoài mong đợi, nhẹ tay nhẹ chân rón rén đi đến cửa sau, lẻn qua khe cửa hở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài sân đốt lên vài đống lửa, mấy chục tên tặc khấu nằm ngang nằm dọc đầy trên mặt đất, còn có hai tên tặc khấu tay cầm cương đao trấn thủ ở ngoài cửa lớn, cho nên muốn từ chỗ đó chạy trốn hiển nhiên là không có khả năng.
Trương Cầu đảo con mắt nhìn quanh, nhẹ nhàng di chuyển đến sương phòng phía sau, nhẹ nhàng mở cửa sổ lên, hé ra một khe nhỏ như sợi chỉ, ở trên sương phòng phía tây nhìn xuống, phía sau chính là một cái vách núi ngắn cao vài trượng, có lẽ vì thế mà không có tên tặc khấu nào trấn thủ.
Trương Cầu mở cửa sổ ra nhìn xuống một cái, chỉ thấy một mảnh tối thui, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Một lúc sau, một sợi dây thừng do vải lụa kết thành rủ xuống từ trong khe cửa sổ, thân hình mập mạp của Trương Cầu dọc theo sợi dây thừng mà cực khổ leo xuống dưới vách núi, lúc tuột xuống nhanh quá làm hắn hụt chân rơi cắm mặt xuống đất y như chó táp ***** vậy, nhưng hắn cũng không dám rên lên một tiếng, nhịn đau bò dậy, như một làn khói trốn vào trong bóng tối.
Trương Cầu vừa chạy thoát, trong tây sương phòng đã có ba bóng người như u linh xuất hiện chính là Mã Dược, Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu.
Quản Hợi nghi hoặc hỏi: " Bá Tề, vì sao phóng thích gã này đi? Nhỡ hắn báo tin cho quan quân lại sinh ra chuyện không tốt thì sao?"
Mã Dược tươi cười nói: " Chính là ta cố y thả hắn đi, cũng là muốn hắn báo tin cho quan quân."
Bùi Nguyên Thiệu nói: " Vì sao lại như vậy?"
Mã Dược cười âm hiểm nói: " Còn nhớ là ta đã từng dọa hắn là đem hắn lột da bỏ nồi nấu vừa khéo đủ cho các huynh đệ ăn một bữa no nê không? Chỉ cần không phải là đầu heo, hắn phải đoán được chúng ta nhân số không vượt quá một trăm người, mà Phục Dương huyền thành quan quân nhân số ít nhất cũng có hơn năm trăm người, nếu như các ngươi là huyền úy của Phục Dương huyền, vậy sau khi nhận được tin tức này các ngươi sẽ làm cái gì?"
Quản Hợi nói: " Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là mang binh đến tiệu diệt rồi, đây cũng là một tràng công lao vậy."
Mã Dược nói: " Chính là như thế đấy! Sau khi nhận được tin báo Phục Dương huyền úy nhất định sẽ khinh thường chúng ta ít người, khẳng định sẽ mang binh đến đánh."
Bì Nguyên Thiệu nói: " Chúng ta sẽ đánh với quan quân một trận ở ngay chỗ này."
Mã Dược nói: " Đúng, trước tiên chúng ta sẽ diệt hết đám quan quân này, sau đó thừa dịp thành trống mà chiếm lấy huyền thành!"
Bùi Nguyên Thiệu giật mình nói: " Hả, chúng ta còn muốn đánh chiếm Huyền thành? Bằng vào tám trăm người này sao?"
Khó trách Bùi Nguyên Thiệu giật mình, vì trước đây Hoàng Cân tặc công thành, không có binh lực trên vạn người thì tuyệt đối không thể tiến công huyền thành mà có quan quân trấn giữ, bởi vì huyền thành không giống với tập trấn, có tường thành với sông hộ thành, mặc dù sông hộ thành không rộng, tường thành cũng không cao, nhưng đối với đám người thiếu sót công thành khí giới như Hoàng Cân tặc mà nói, đó lại là chướng ngại khó vượt qua nhất.
Mã Dược nói: " Chúng ta lưu lạc khắp nơi mà chỉ ở lâu trong thôn làng là không có đường sống, chỉ có huyền thành mới có những thứ chúng ta cần, đó chính là vũ khí, áo giáp, còn có lương thực sung túc."
Quản Hợi sắc mặt hưng phấn: " Đánh chết mẹ nó! Ta ngay bây giờ sẽ đem các huynh đệ tập hợp lại."
" Không cần phải vội." Mã Dược thản nhiên nói: " Phục Dương huyền thành cách đây đến 50 dặm, cả đi lẫn vể là hơn trăm dặm, đợi đến khi quan quân tới cũng phải xế chiều ngày mai. Bây giờ phân phó để cho các huynh đệ ăn thật no một bữa, nghỉ ngơi thật tốt, thoải mái tinh thần để ngày mai đánh một trận thật ác liệt với quan quân."
" Vâng!"
" Cạch cạch."
Cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên được người mở ra, bóng người loáng lên, Lưu Nghiên mặt lạnh như tiền từ từ tiến đến, nhìn thấy Lưu Nghiên sắc mặt không tốt, Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu cực kì thức thời tự đông lui ra, Quản Hợi còn thuận tay đóng cửa phòng lại, đủ thấy tên mãng hán này kỳ thật cũng là loại người trong sự thô bỉ còn có sự tinh tế.
Mã Dược hờ hững liếc qua Lưu Nghiên một cái, hỏi: " Đã trễ thế này, tìm ta có việc gì không?"
Không có việc thì không thể tìm huynh sao? Lưu Nghiên trong lòng chua xót, chu cái miệng nhỏ nói: " Quản Hợi gian dâm con gái."
" Vậy cô phải đi tìm Quản Hợi."
" Nhưng huynh là đại đầu lĩnh."
" Nếu như cô tìm ta chỉ vì việc này, vậy bây giờ ta đã biết rồi."
Nói xong, Mã Dược nhấc chân muốn bỏ đi.
Lưu Nghiên tắc miệng lại, trong mắt lộ vẻ ủy khuất, trên khóe mi nước mắt đã muốn tràn ra, cái tên người chết này thực đúng là lòng dạ sắt đá, từ lúc trùng phùng ở Tinh sơn đến giờ, chưa thấy hắn hỏi han nàng lấy một câu, xem nàng giống như là người xa lạ vậy, nàng thực sự là người đang ghét vậy sao? Không biết bao nhiêu lần rồi, Lưu Nghiên nhìn gương mặt hoa dung nguyệt mạo của mình trong nước, nhiều lần hoài nghi là Mã Dược có phải mắt có vấn đề không nữa? Chẳng lẻ chỉ có heo mẹ mới có thể làm hắn động tâm được sao?
" Đợi đã … muội tìm huynh còn có việc khác."
Mã Dược trong lòng thở dài một tiếng, ngữ khí hòa hoãn lại hỏi: " Việc gì?"
"Trâu tiểu thư muốn gặp huynh."
" Trâu tiểu thư? Trâu tiểu thư nào?"
" Chính là cái người lên Tinh sơn cùng với huynh đấy."
" À, nguyên lai cô ta họ Trâu."
Mã Dược gật gật đầu, giờ mới nhớ đến từ lúc bắt sống tiểu bị nương đó, còn chưa từng hỏi qua tên họ của cô ta, ở Tinh sơn sau khi hội họp với đám người Quản Hợi, hắn luôn phải bận rộn với việc mang mọi người thoát khỏi vòng vây của quan quân, cơ hồ quên hẳn cô ta.
" Chuyện gì?"
" Huynh đi rồi biết."
Lưu Nghiên mang Mã Dược đến sương phòng phía đông, trong sương phóng sáng rực ánh nến. Lưu Nghiên nhẹ nhàng mở cửa phòng tiến vàoo trước, Mã Dược đã bước qua được một chân, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì chợt giật mình, như bị điện giật rút chân trở ra. Chỉ thấy trong ánh nên chập chờn, hai tay hai chân của tiểu bì nương đó đã được người khác cởi ra, giờ đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Tiểu bì nương này lợi hại như thế nào Mã Dược biết rất rõ, lúc đầu có thể bắt sống ả ta hoàng toàn là do vận khí tốt, nếu lập lại tình thế đó một lần nữa, Mã Dược tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ chết rất khó coi.
Lưu Nghiên quay đầu lại nhìn Mã Dược có vẻ không hiểu gì hỏi: " Huynh làm sao vậy?"
Mã Dược chỉ vào Trâu Ngọc Nương, lắp bắp hỏi: " Cô …… cô vì sao lại cởi trói cho ả ta? Ả ta …"
Trâu Ngọc Nương từ trong mũi nhẹ nhàng "hừ" một tiếng, lưu Nghiên lại che miệng cười thầm, quyến rũ nói: " Xem huynh như vậy mà cũng là đại đầu lĩnh a, không ngờ lá gan lại bé như vậy. Yên tâm đi, huyệt đạo của nàng ta đã được muội dùng ngân châm chế trụ rồi, tuy có thể tự mình hàng động được, nhưng sức lực thì so với đứa trẻ lên ba cũng không bằng, sẽ không thương hại đến huynh được đâu."
Mã Dược bán tín bán nghi nói: " Vậy sao?"
Lưu Nghiên sẳng giọng nói: " Muội làm gì phải gạt huynh?"
Mã Dược một bước tiến vào trong sương phòng, bất quá hai chân vẫn đứng hình chư " đinh" như cũ, một khi phát hiện tình hình có cái gì không đúng, liền có thể lấy tốc độ nhanh nhất thoát đi, tất cả cũng bởi vì tiểu bì nương này qua nguy hiểm, mọi việc cẩn thận là trên hết.
"Trâu tiểu thư phải không, cô tìm ta có việc gì?"
Trâu Ngọc Nương phẫn hận rừng mắt nhìn Mã Dược hỏi: " Ngươi bắt ta cũng đã mấy ngày rồi, giết thì không giết, thả thì không thả, ngưoi rốt cuộc là muốn cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn để ta đi theo các ngươi làm lưu khấu luôn sao?"
Mã Dược âm hiểm cười, hỏi ngược lại: " Vậy cô muốn ta thả cô hay là giết cô?"
" Nói nhảm." Trâu Ngọc Nương căm phẫn nói.
" Muốn ta thả cô ra, phải không? Được thôi, ta hỏi cái gì thì cô phải trả lời cho ta cái đấy, nếu như ta biết cô nối dối nửa câu, hừ hừ, có nhìn thấy mười mấy tên hán tử ở bên ngoài không? Bọn họ cũng rất lâu rồi không có chơi qua đàn bà, nếu như ta đem cô thưởng cho bọn họ, ta tin rằng bọn họ sẽ rất vui vẻ đấy."
Trâu Ngọc Nương thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, thân hình không ngừng run rẩy, trong thâm tâm chỉ hận là không được đem Mã Dược ra giết ngay lập tức.
" Cô họ Trâu, tên gọi là gì?"
" Ngọc Nương."
" Bao tuổi?"
" Mười bảy."
" Đã hứa gã cho ai chưa?"
"……"
" Đã hứa gã cho ai chưa?"
" Vẫn chưa có."
" Nhà ở đâu?"
" Dục Dương huyền, Trâu gia thôn."
" Dục Dương huyền nghĩa dũng binh vì sao nghe cô điều khiển?"
" Bơi vì ca ca ta là Huyền úy Dục Dương huyền, thống lĩnh nghĩa dũng binh."
" Ca ca cô là Huyền úy Dục Dương huyền? Tên gọi là gì?"
" Trâu Tĩnh, biểu chữ Tử Du."
" À, ta biết rồi."
Nói xong, Mã Dược quay người rời đi, Trâu Ngọc Nương vội vàng nói: " Uy, ngươi đáp ứng thả ta ra mà, nói không giữ lời gì hết."
Mã Dược nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng đều, thản nhiên nói: " Cô trước giờ thấy qua lưu khấu mà giữ lời hứa chưa?"
……………………………….
Đông đô Lạc Dương, đèn đuốc sáng trưng, bóng tối bị xua tan dần.
Đại Hán đế quốc mặc dù đã như mặt trời khuất núi, nhưng Lạc Dương vẫn là nơi quan lại quý tộc tu tập đông đúc, phồn hoa như trước. Loại kinh đô phồn hoa tu tập nhiều quan lại quý tộc như Lạc Dương tất nhiên là không thể thiếu các thanh lâu kĩ viện.
Đương thời kĩ nữ cũng chia làm hai loại, loại thứ nhất là nghệ kĩ, tương đương với ngôi sao ca nhạc bây giờ, một loại nữa là sắc kĩ, tương đương với gái mại dâm bây giờ. Chia ra nữa thì có thể phân làm năm loại: cung kĩ, doanh kĩ, quan kĩ, gia kĩ và dân kĩ.
Hồng Lâu là kĩ viện nổi tiếng nhất Lạc Dương thành, kĩ nữ nơi đây phần lớn đều tinh thông cầm kỳ thi hoa, tài sắc vẹn toàn, làm hầu hết quan nhân quý tộc trong kinh thành mê luyến. Hậu viện của Hồng Lâu viện có một mảnh hồ sen sương giăng man mác, trên hồ mờ hồ ẩn hiện một lối đi uốn lượn chín lần đi đến một đình viện trang nhã trên giả sơn giữa hồ.
Một nữ tử y trang diễm lệ, dáng người mềm mại, ngọc diện tuyết phù đang nhẹ nhàng duyên dáng vượt qua hành lang cửu khúc đi đến đình viện.
Đình viện được phân làm hai phần, được ngăn cách một bức rèm ở giữa, bên trong có người chơi song phủ cầm, mờ hồ thấy được bộ dáng trang nhã, tiềng đàn như thiên hồi bách chuyển, như than như khóc, phảng phất hàm chứa vô vàn tâm sự.
Nữ tử trang phục diễm lệ vừa vào đình viện, chậm rãi quỳ lạy, cung kính nói: " Tiểu thư, triều đình vừa mới nhận được thiếp mừng từ Nam Dương tám trăm dặm hỏa tốc gửi về, Nam Dương Hoàng Cân đã bị Chu Tuyển đánh bại. Gần ba mươi vạn đại quân hôi phi yến diệt. Đám người Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoằng tất cả đều đã rơi đầu."