“Anh ấy làm sao?” Tô Niên Hoa liếc mắt nhìn Tứ Nguyệt, bưng ly rượu lên liền uống. 〔.. ~ “Anh ấy xuống rồi.” Lời Tứ Nguyệt còn chưa nói hết, Tô Niên Hoa đã phun rượu ra ngoài, anh vừa ho khan, vừa cùng Lâm Cảnh Thần và Lục Nhiên quay đầu, kết quả thực sự nhìn thấy Đường Thời sắc mặt trầm trầm, từ trong thang máy đi tới chỗ họ.

”Anh ấy, không phải lên lầu cùng Khuynh Khuynh sao?”

”Lúc này mới hai giờ, làm sao đã xuống?”

”Lẽ nào chúng ta đều đoán sai? Anh ấy, chẳng lẽ cãi nhau với Khuynh Khuynh?”

”Mà sắc mặt anh ấy, thực sự không dễ nhìn chút nào, hơn nữa dường như còn dọa người hơn so với trước kia.”

Lời Lâm Cảnh Thần vừa dứt, Đường Thời đã đi tới trước bàn họ, Tô Niên Hoa lập tức đứng lên, hô một tiếng: “Anh,.”

Đường Thời từ đầu đến cuối cũng không nói một câu nào, chỉ là rơi ánh mắt lên người Lục Nhiên.

Lục Nhiên bị Đường Thời nhìn có chút không hiểu được, anh ta nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Cảnh Thần một chút, sau đó lại nhìn Tứ Nguyệt, cuối cùng phát hiện mọi người đều mang bộ dạng mờ mịt, lúc này anh ta vội vàng khởi động bộ não suy nghĩ những gì mình đã làm, phát hiện cũng không có làm sai cái gì, lúc này mới nhếch miệng cười với Đường Thời, lên tiếng nói: “Anh, có việc gì sao?”

”Đồ.” Lúc tâm tình Đường Thời không tốt, ngay cả ngôn ngữ cũng trở nên cực kỳ ít.

”Đồ? Đồ gì cơ?” Lục Nhiên thốt ra câu hỏi ngược, thấy sắc mặt Đường Thời lạnh đi vài phần, anh tại quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, để xem xét nếu như Đường Thời đánh mình, thì mình nên chạy đường nào.

Mặc dù cái ý nghĩ này, có vẻ anh ta vô cùng hèn nhát, thế nhưng không có cách nào, ai bảo anh ta không thể đánh lại.

Dù sao trốn cũng hơn là phải chịu đòn! Đường Thời chậm rãi cất bước, đi về phía Lục Nhiên.

Lục Nhiên đứng lên, lui về phía sau hai bước, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa mình nên chạy về phía bên trái nhiều người, một bên cười nói với Đường Thời: “Anh, hình như gần nhất em không có động vào đồ gì của anh thì phải...”

Lục Nhiên vừa nói, vừa thấy Đường Thời đã đưa tay về phía mình, Lục Nhiên vừa định vắt chân lên cổ mà chạy, bất chợt như nhớ tới cái gì, lên tiếng nói: “Anh, em nghĩ ra rồi, món quà tặng đó em đã giúp anh để tỏng xe rồi.”

Đường Thời đưa tay đến nửa, nghe được câu này, bất chợt dừng tại chỗ, quá hai giây, anh liền trực tiếp rụt tay về, cũng không thèm liếc mắt nhìn ba người còn lại, xoay người, sải bước về phía cửa của đại sảnh đại sảnh bữa tiệc.

Lục Nhiên thở phào nhẹ nhỏm một hơi, sửa sang cổ áo của mình một chút, ngồi lại chỗ ngồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện