Thân thể Cố Khuynh Thành càng gò bó chặt hơn, cô đến thở mạnh cũng không dám, giống như người máy, nhanh chóng nghe Đường Thời nói, cầm một quân cờ trắng, đặt ở chỗ anh vừa chỉ.

Sau đó Cố Khuynh Thành đi theo sai khiến của Đường Thời, đi từng bước cờ.

Trong nháy mắt, chơi cờ giữa cô và Tô Niên Hoa, biến thành Đường Thời và Tô Niên Hoa chơi cờ.

Đường Thời ngồi ở bên phải Cố Khuynh Thành, càng về sau, trân địa của Đường Thời và Tô Niên Hoa dời sang bên trái của Cố Khuynh Thành, cho nên lúc Đường Thời chỉ huy, sẽ vòng qua vai của Cố Khuynh Thành mà chỉ, loại động tác này, giống như là Đường Thời đang ôm Cố Khuynh Thành vào trong ngực.

Lúc ban đầu, Đường Thời chỉ huy xong, sẽ lấy tay về, thế nhưng càng về sau, giống như anh ghét bỏ phiền phức, trực tiếp đặt cánh tay ở trên vai Cố Khuynh Thành.

Đầu Cố Khuynh Thành dựa sát vào ngực Đường Thời, cô nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của người đàn ông, khiến trái tim cô càng đập nhanh hơn.

Nhiệt độ trong đại sảnh bữa tiệc, máy điêu hòa mở có chút mạnh, ban đầu Cố Khuynh Thành cảm giác có chút mát, nhưng tới bây giờ, cô lại cảm thấy toàn thân hiện tăng nhiệt, chỉ chốc lát, toàn thân đổ cả một tầng mồ hôi.

Dần dần Cố Khuynh Thành có chút ngồi không yên, cô cố nén một lúc, nhìn ván cờ trước mặt Đường Thời và Tô Niên Hoa, không có ý chấm dứt chút nào, cuối cùng liền đành nuốt nước bọt, tìm một cái cớ, nói với Đường Thời: “Đường Tổng, tôi muốn vào toilet một chút, ván cờ, anh và Liên Hoa cứ chơi đi.”

Gọi anh “Đường Tổng”, gọi Tô Niên Hoa: là Liên Hoa“.

Ánh mắt Đường Thời hơi lạnh xuống, giống như không có nghe được Cố Khuynh Thành nói, chỉ tự mình chỉ huy Cố Khuynh Thành chơi cờ, ngón tay chỉ chỗ nào, nói: “Đi ở đây.”

”Đường Tổng, tôi...” Cố Khuynh Thành mở miệng lần nữa, chỉ nói ba chữ, anh mắt Đường Thời, lập tức chuyển lên trên mặt của cô, ánh mắt của anh, không có khác thường, tuy nhiên lại mang áp lực bức bách, khiến nửa lời sau của Cố Khuynh Thành, bị nghẹn ở trong cổ họng, làm sao cũng không nói nên lời.

Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, không nói một tiếng.

Đường Thời như vậy, là điềm báo tâm tình không tốt.

Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt nhìn nhau, trong lòng có chút lo lắng, rất sợ Đường Thời một giây kế tiếp phát hỏa với Cố Khuynh Thành.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút.

Bầu không khí trở nên âm trầm áp bức.

Cố Khuynh Thành cảm giác không khí quanh thân mình, trở nên có chút loãng.

Ngay cả Tứ Nguyệt đang chuẩn bị mở miệng, để giảm bớt không khí, Đường Thời bất chợt dời ánh mắt ở trên mặt của Cố Khuynh Thành ra, sau đó rút tay mình đang khoác trên vai cô, từ từ đứng lên, mở một vị trí cho Cố Khuynh Thành.

Trong mắt của Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt thoáng hiện một tia không thể tin được... Đường Thời lại có thể không tức giận?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện