Editor: Quỳnh Nguyễn

Cố Khuynh Thành như vậy, thật đúng là có sức sống a, giống như là cô rất nhiều năm trước....

Bước chân Đường Thời bỗng nhiên đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt muôn màu muôn vẻ trên mặt Cố Khuynh Thành và lời nói trong trẻo kiêu căng trong miệng cô, cùng với thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, tinh thần của anh, lập tức liền nhịn không được trở lại như trước.

---

Sau khi Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành gặp mặt lần đầu tiên lúc Đường Thời bốn tuổi, anh thường xuyên ôm một quyển sách chuyện xưa ngồi ở trong sân xem.

Chỉ là tâm tư của anh không đặt ở tình tiết chuyện xưa trong sách, mà vẫn tập trung tinh thần quan sát động tĩnh sân nhỏ cách vách.

Động tĩnh Cố Khuynh Thành.

Đứa nhỏ bốn tuổi còn không nhận xét xinh đẹp và xấu xí, nhưng mà trong trí nhớ Đường Thời, Cố Khuynh Thành giống như là Baby đặt trong phòng chị cả mình, trên người vĩnh viễn đều mặc váy công chúa đủ mọi màu sắc, tóc thoáng có chút thưa thớt chải thành hai cái bím tóc xinh đẹp, mang theo một cái nơ con bướm.

Thỉnh thoảng Đường Thời nghiêng đầu sang chỗ khác, vụng trộm nhìn Cố Khuynh Thành, cô bé đúng lúc cùng tầm mắt của anh chạm vào nhau, nhưng mà năm ấy cô một tuổi, dường như đã quên anh là ai, rất nhanh liền bị món đồ chơi cùng đồ ăn vặt trong tay người lớn thu hút.

Cứ như vậy, khoảng chừng một tháng, từ mùa hạ đi vào đầu thu, lá cây trong viện từ từ biến thành màu vàng, khí trời bên ngoài cũng có chút lạnh, Cố Khuynh Thành cũng dần dần không ra ngoài nữa.

Mà anh cầm sách chuyện xưa ngồi ở trong sân nhìn, sẽ bị người giúp việc gọi vào nhà. 

Thu Bắc Kinh luôn luôn cực kỳ ngắn, một trận gió bắc thổi tới, lá rụng đầy đất.

Nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống, Đường Thời cũng cũng dần dần cực kỳ ít xuất hiện ở trong sân.

Lúc đó Đường Thời đã lên nhà trẻ, cho dù mới bốn tuổi, nhưng mà nhiệm vụ học tập của anh đã có chút nặng.

Đường Thời lại nhìn thấy Cố Khuynh Thành đã là tết âm lịch một năm kia.

Tục ngữ đều nói, tuyết nhiều báo trước năm được mùa.

Phương Bắc tết âm lịch tuyết không rơi, là không có ý nghĩa.

Tết âm lịch một năm kia, vừa lúc một hồi tuyết rơi nhiều.

Tuy nhiên Đường Thời vừa sinh ra, trên người liền gánh vác nhiệm vụ quan trọng, trưởng thành sớm so với đứa nhỏ cùng tuổi khác rất nhiều, nhưng mà cuối cùng không có mất tính tình trẻ con, nhìn thấy sân trắng như tuyết, anh mặc bộ đồ mới bộ đồ mới liền chạy ra cầm cái xẻng trẻ em bắt đầu đắp Người Tuyết. 

Có lẽ bởi vì tết âm lịch, người giúp việc đều đã về nhà ăn tết, chuyện vụn vặt trong nhà đều cần người trong nhà đi làm, cho nên Cố Khuynh Thành cũng từ trong nhà chạy ra.

Cô một mình ở trong đống tuyết tự đùa tự vui, lại nhìn thấy Đường Thời trong viện cách vách đắp Người Tuyết.

Lúc này Cố Khuynh Thành bước đi đã cực kỳ vững, cô cao một chút, lại vẫn có thể ở giữa hàng rào hàng rào bò qua đây như cũ.

Đường Thời đang hết sức chuyên chú đắp Người Tuyết, cũng không có phát hiện Cố Khuynh Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện