Phùng Y Y nhìn mặt của Cố Khuynh Thành có hơi đứng lại, cuối cùng trong lòng thoải mái một ít, giọng điệu trong miệng, cũng đều nhẹ nhàng rất nhiều: "Cố Khuynh Thành, ở Anh ba năm, mỗi lần cô nhớ tới anh Thời đã ngủ cùng cô mà không cần cô, có phải trong lòng của cô đặc biệt khó chịu hay không?"


Từ khi cô về nước đến bây giờ, vài ngày ngắn ngủn, không ngừng có từng người nhắc với cô, chuyện trước đây cô bị Đường Thời ngủ rồi vứt bỏ.


Mà Đường Thời cũng dùng giọng giễu cợt nói với cô: Cố Khuynh Thành, trước đây tôi ngủ với em, lại không muốn em, bây giờ em còn được ba mình đưa tới cửa, làm sao da mặt em lại dày vậy?
Tứ Nguyệt nói: Khuynh Khuynh, em biết đấy, em đối với anh ấy mà nói, đã là đồ anh ấy không cần, anh ấy cũng không muốn em, vì sao em còn quan tâm cảm nhận của anh ấy?


Hiện nay, Phùng Y Y cũng nói như vậy.


Đường Thời cô không dám chọc cũng không thể chọc, Tứ Nguyệt là vì tốt cho cô cô không thể trách.


Thế nhưng Phùng Y Y không giống vậy, cô ta chính là đang giễu cợt cô, nhìn cô chê cười, cho cô khuất nhục.


Ở trong từ điển của Cố Khuynh Thành, ở trên thế giới này, cô cần chịu được, nhân nhượng, đối tốt, chỉ có Đường Thời.


Lúc còn rất nhỏ, cô cũng biết, ngoại trừ Đường Thời, khi cô ở ngoài, bị những người khác khi dễ, cô tuyệt đối không cần chịu đựng!


Chỉ là cô so với Phùng Y Y thì cô ta tốt hơn nhiều, đó là bởi vì, từ lúc nhỏ, Cố gia đều bồi dưỡng cô trở thành nử chủ nhân của Đường gia, người Cố gia giáo dục cô, không lộ vui buồn, phải trầm ổn bình tĩnh, lúc nào cũng phải duy trì bộ dạng tao nhã, cho nên mặc bây giờ ở trong lòng cô lại rất tức giận, thế nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh dịu như cũ, mở miệng nói chuyện cũng thong thả ổn định: "Cám ơn sự quan tâm của cô, trong ba năm tôi ở Anh, so với cô lưng đeo danh hiệu con riêng, nghĩ hết biện pháp lấy lòng người của Phùng gia, thì tốt hơn rất nhiều."


Dùng gậy ông đập lưng ông.


Phùng Y Y đã công kích nơi yếu nhất trong đời của cô, như vậy cô cũng cầm điểm yếu lớn nhất để công kích lại cô ta.


Sắc mặt Phùng Y Y hạ xuống, trở nên tái nhợt, cô ta nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, cắn răng nghiến lợi nói một chứ "cô", sau đó cũng không biết nên nói gì thêm.


Đúng như là Cố Khuynh Thành nói, cô ta là con gái riêng, vẫn luôn bị người Phùng coi thường, cho nên cô ta vẫn luôn dùng hết toàn lực ăn nói, để khép nép lấy lòng bọn họ.


Cố Khuynh Thành nghĩ đến câu đầu tiên Phùng Y Y châm chọc mình, trên mặt cô nở nụ cười, càng trở nên ôn hòa cao quý, cô hơi nghiêng thân thể, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói với Phùng Y Y: "Vừa rồi, cô nói tôi đi hỏi Tả Ý tung tích của Đường tổng sao? Thế nhưng, cô có nghĩ tới hay không, nếu quả như những gì cô nói, tôi thực sự bị Đường tổng bỏ, thì tại sao tôi lại có thể ngồi ở trong phòng thư ký của Đường tổng chứ? Lẽ nào cô không biết, thư ký và trợ lý của anh ấy, đều tự anh ấy chọn sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện