Động tác Đường Thời đang viết trên giấy, hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục viết lưu loát những dòng chứ rồng bay phượng múa.

Dù đã khai ra nhân vật mình, sau đó cũng nói chuyện đã xảy ra, trong miệng Phùng Y Y trình bày, đương nhiên Phùng Y Y sẽ nghĩ biện pháp hóa giải sai lầm của mình, tăng mạnh sai lầm của Cố Khuynh Thành, cho nên cô ta cũng tránh nặng nhẹ mở miệng, nói: “Buổi trưa hôm nay, việc em không kịp thời đưa được tài liệu cho anh, cũng vì Cố Khuynh Thành ngăn cản, cô ta trực tiếp xé hợp đồng em in, sau đó em và cô ta phát sinh miệng lưỡi, rồi cô ta liền động thủ đánh em hai cái tát.”

Đường Thời viết xong những gì mình cần đánh dấu, trong lúc đó nhẹ nhàng chuyển bút, tiếp tục lướt qua văn kiện.

Phùng Y Y ở đã ở bên cạnh Đường Thời một thời gian lâu, cũng hiểu rõ Đường Thời một ít, cô ta biết mình vừa mới nói, tận lực nhuộm đen Cố Khuynh Thành không đúng, mà ra vẻ mình quá mức ủy khuất, huống chi ban đầu là do mình tự gây chuyện, vì vậy Phùng Y Y nói tiếp: “Sở dĩ Cố Khuynh Thành ngăn cản em, là bởi vì sáng nay lúc em thu dọn phòng làm việc, thấy ở dưới mặt đất chỗ bàn làm việc cô ta có một tài liệu bị rơi, em cho rằng là rác, liền nhặt lên ném vào thùng rác, em không nghĩ tới nó lại là bản báo cáo mà anh đang cần, cô ấy tưởng em cố ý muốn làm như vậy, em đã giải thích với cô ấy, thế nhưng căn bản cô ấy không tin, sau đó còn xé bỏ hợp đồng em in...”

Phùng Y Y cứ nói một chuyễn như vậy, trong lúc bất chợt Đường Thời đứng lên.

Mà người đàn ông so với cô ta cao hơn rất nhiều.

Phùng Y Y ngẩng đầu, nhìn Đường Thời có chút ngây ngốc.

Đường Thời cúi người về phía trước, giơ tay lên, nắm lấy cằm Phùng Y Y, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt cô ta, sau đó mới lên tiếng, hỏi: “Cố Khuynh Thành đánh?”

Đây là lần đầu tiên Đường Thời đụng vào mặt Phùng Y Y.

Chẳng qua là Phùng Y Y cảm thấy tim của bản thân như nhảy ra ngoài, cô ta khẩn trương thêm, hoàn toàn quên nghĩ xem lời của Đường Thời, là vui hay là giận, cô ta nhìn chằm chằm Đường Thời, sững sờ hai giây, sau đó mới gật đầu, nói: “Vâng.”

Lần này Đường Thời không có lên tiếng, chỉ là nắm cằm Phùng Y Y, di chuyển hai cái, thậm chí còn đưa ngón tay ra, đụng đụng vào vết đỏ trên mặt Phùng Y Y: “Đau không?”

Đây là Đường Thời đang quan tâm cô ta sao? Bất chợt trong lòng Phùng Y Y nổi lên một tầng cảm giác hạnh phúc, thậm chí trong lòng của cô ta, lại hiện lên suy nghĩ nếu như bị Cố Khuynh Thành đánh, có thể đổi được sự quan tâm của Đường Thời, cô ta nguyện ý để Cố Khuynh Thành cho cô hai cái tát.

Phùng Y Y khẽ gật đầu với Đường Thời, âm điệu có chút ủy khuất lại có chút làm nũng nói: “Đau.”

”Thật sao?” Đường Thời khẽ nói hai chữ, sau đó liền mở miệng nói:“Ngược lại gương mặt này của cô có làm sao, nếu như bị Cố Khuynh Thành đánh hỏng, cùng lắm là đi Hàn Quốc lần nữa làm lại rồi trở về.”

Phùng Y Y có chút khó tin nhìn sang Đường Thời.

Đường Thời cầm lấy cằm Phùng Y Y, bất chợt tăng thêm lực đạo, Phùng Y Y đau tới nước mắt lập tức tràn ra.

Rõ ràng vừa rồi sắc mặt của người đàn ông vẫn còn điềm nhiên, trong chớp nhoáng đã trở nênthâm trầm ác độc,anh mở miệng nói, vô cùng độc ác trào phúng: “Tôi thật tò mò, đối mặt với khuôn mặt như cô, Cố Khuynh Thành cũng có thể hạ thủ được, cô ấy không sợ bẩn tay mình sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện