Lucien đứng ở cửa phòng mà trước đây từng là phòng dành cho trẻ con, khẽ vỗ về phần bụng hơi nhô lên của mình. Căn phòng thật là đơn điệu. Phủ đầy bụi và cực kỳ nhếch nhác. Có vẻ như nó đã được đóng lại để không ai có ý định vào đó kể từ khi đứa trẻ cuối cùng chào đời và rời khỏi căn phòng.

“Chắc chắn là tôi sẽ phải làm lại căn phòng này,” Cậu nói với Patty và Wilhelmina.

“Tất nhiên rồi, thưa cậu chủ,” Cả hai người đồng thanh đáp lời.

“Tôi muốn trang trí căn phòng màu vàng và trắng. Tôi muốn treo huy hiệu nhà nội của Heath Darlington, nhà ngoại của anh ấy Middleton, và nhà ngoại của tôi Nibley trên cửa. Cả huy hiệu công tước xứ Pompinshire, Cumbria, và Yorkshire nữa. Hãy đảm bảo là chúng được đặt vào vị trí chính xác. Còn trong phòng, tôi muốn treo bức tranh Die Abenteuer der Silvester-Nacht. Công tước đã được Sir Hoffman tặng một cuốn và cho phép tôi đọc khi rảnh rỗi, đó là một câu chuyện rất hay. Ngài ấy đã quyết định xuất bản nó.”

“Ồ, có vẻ đó là một ý tưởng hay đấy. Tôi nghe nói Sir Hoffman đang sáng tác thêm. Nghe đồn là ngài ấy nói đến việc viết truyện những câu chuyện mới về chuột, búp bê, bé gái, và chim bổ hạt, nhưng đa phần các tác phẩm của ngài ấy kéo dài hằng năm trời mới xong được.” Wilhelmina thở dài khi giấy da cọ xước cùi chỏ của bà. Bà đưa tay chỉ quanh phòng. “Phu nhân Dowager không để tâm mấy đến phòng cho trẻ con khi bác sĩ nói rằng sinh thêm con sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Lucien xoay người nhìn quản gia, cau mày. “Phu nhân Dowager được báo là không thể sinh thêm con sao?”

Wilhelmina nhìn quanh như để đảm bảo không có ai lảng vảng để ý họ làm gì trong phòng. Bà đóng cửa và bước vào giữa phòng. Bà chắp tay và lắc đầu, buồn bã hiện lên trên khuôn mặt sạm màu.

“Phu nhân Dowager và tôi gần như lần nào cũng mang thai cùng thời điểm. Nhưng mỗi lần chúa để cho tôi sinh con khỏe mạnh, lại là mỗi lần người lấy đi đứa trẻ từ bà ấy. Ngoài hai đứa trẻ sống sốt và lớn lên bình thường, phu nhân và ông chủ đã mất mười bốn người con khác.”

Lucien giật mình, che miệng, mắt ngập nước.

“Mười bốn?”

Wilhelmina gật đầu, nước mắt lăn xuống gò má. “Mỗi một đứa trẻ mất đi, họ lại càng giận dữ hơn. Giận nhau. giận cả thế giới. Đồ đạc tối màu đi, giấy dán tường cũng tối màu đi, họ bắt đầu ăn mặc như đang trong lễ tang. Họ ngừng tổ chức tiệc và rút khỏi xã hội thượng lưu.”

Lucien có thể cảm thấy mặt mình ướt át và hiểu rằng mình đang khóc.

Tay cậu phủ lên bụng như thể cố bảo vệ đứa trẻ chưa chào đời khỏi sự khắc nghiệt của thế giới xung quanh. Cậu cũng biết rằng một phần trong cậu đang cố ngăn đứa trẻ rời bỏ mình. Cả cậu và Heath đều không muốn cậu mang thai ngay trong lần đầu ngủ với nhau vài tháng trước, giờ thì đứa trẻ đã là sự thực, Lucien sẽ làm mọi thứ có thể để không đánh mất nó. Đứa trẻ này là một phần của cậu và Heath. Ban đầu có thể họ không yêu nhau, không như bố mẹ cậu, nhưng tình yêu đã đến chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

“Ôi thưa cậu chủ. Tôi không cố ý làm cậu lo lắng. Tôi chỉ muốn cậu biết tại sao trang viên lại thành ra như thế này. Không phải lúc nào cũng vậy. Nó từng tràn ngập hoa cỏ, màu sắc và tiếng cười, nhưng qua năm tháng, tất cả niềm vui đều tàn úa,” Wilhelmina nói.

Lucien gật đầu. “Tôi hiểu, Wilhelmina. Cám ơn đã nói cho tôi.” Cậu chậm rãi đi dạo quanh phòng, xem xem sẽ thay đổi nó như thế nào, nghĩ xem nó sẽ được phủ đầy đồ đạc, đồ chơi, ghế bập bênh (Rocking chair là loại ghế bập bênh, thường làm bằng gỗ, có hai phần gỗ cong ở chân với tác dụng chuyển động như lật đật khi có người ngồi lên đó), ngựa gỗ, những chiếc rèm mềm mại và những bức ảnh gia đình. Cậu khẽ mỉm cười khi nghĩ đến ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ và âm thanh trẻ con cười đùa. Đúng vậy, chuyện của Cựu công tước và công tước phu nhân rất buồn, nhưng cậu và Heath sẽ thay đổi bầu không khí và biến nó thành dễ chịu.

Gật đầu, Lucien xoay người rời khỏi căn phòng, rồi đi về phía hành lang để xem xét căn phòng kế tiếp.

Lucien đi thật nhanh qua hội trường lớn về phía phòng ăn, xua tay với Patty khi cô định chỉnh lại tóc và quần áo cho cậu. Họ quá bận rộn với kết hoạch tu sửa phòng ốc đến nỗi giờ ăn sắp đến mà chẳng ai nhận ra. Khi tiếng chuông báo giờ ăn vang lên, Lucien giật mình chạy về phòng. Cậu nhanh chóng thay đồ gì đó phù hợp hơn cho bữa tối bất ngờ.

Giờ cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng với cravat trắng, một chiếc áo gile tím thêu chỉ vàng, có đuôi dài và chiếc quần màu đen cùng đôi bốt đen bóng loáng. Cậu đội chiếc mũ bonnet tím, những lọn tóc vàng rủ xuống mặt, phần đuôi chải mượt. Cậu dừng lại khi nghe tiếng nói trong phòng khách và quay đầu đi về hướng đó.

Thở ra, cậu dừng lại ngay bên ngoài cửa phòng và quay sang nhìn Patty.

“Trông tôi thế nào?” Cậu hỏi, dang rộng tay.

“Giống như thiên sứ vậy,” Giọng Heath vang lên sau lưng. Lucien bất động rồi quay lại đối diện chồng mình. Anh đang đứng ở cánh cửa đã mở. Quý ngài cùng Phu nhân Vash đứng ngay sau lưng anh nở nụ cười. Lucien chưa từng gặp họ, cậu lập tức cúi chào họ theo lễ.

“Lord và Lady Vash, chào mừng hai vị đến dự bữa ăn của chúng tôi,” Cậu nói, hơi đỏ mặt.

“Phu nhân quá lời. Là vinh dự của chúng tôi mới đúng,” Lord Vash mỉm cười nói. Lord Vash là một người trung tuổi tầm sáu mươi, với mái tóc màu ghi và một gương mặt cực kỳ già nua. Ông ấy rất mập mạp, ông mặc bộ đồ xám với chiếc áo sơ mi trắng và nơ cổ trắng. Vợ ông là một người phụ nữ cực kỳ trẻ trung và xinh đẹp. Cô ta trông có vẻ tầm tuổi Lucien, với mái tóc đặc biệt dày màu đỏ rực phối cùng chiếc mũ.

Cô ta dường như không thể rời mắt khỏi Heath, điều đó khiến cho Lucien có phản ứng kỳ lạ. Cậu cảm thấy cơn thịnh nộ nổi lên, thế nên cậu khoác tay Heath kéo chồng lại gần.

“Xin lỗi đã bắt hai vị phải đợi lâu, nhưng tôi đang phải sắp xếp và trang trí lại nhà cửa, nên tôi trông rất lộn xộn,” Lucien nói, cười miễn cưỡng với Lady Vash trong khi siết chặt tay Heath.

“Không sao đâu bà xã. Anh và mọi người đã chuẩn bị tinh thần phải đợi rồi, nhưng anh nghe tiếng bước chân của em, mà mọi người cũng muốn gặp em nữa,” Heath nói, giọng điệu trêu chọc Lucien. Lucien mỉm cười đáp lại và lắc đầu.

“Chúng ta vào phòng ăn nhé? Tôi tin là đầu bếp đã chuẩn bị một bữa thật thịnh soạn, mà tôi, lại không có ý định bỏ lỡ,” Lucein nói, đưa tay ra hiệu cho Lord và Lady Vash đi theo cậu và Heath vào phòng ăn.

“Bộ đồ của phu nhân đẹp quá,” Lady Vash lên tiếng, giọng có vẻ khàn và đắm đuối. Lucien lập tức ghét cô ta.

“Cám ơn,” Lucein nói, bám vào tay Heath khi đi về phía phòng ăn.

“Tôi ngạc nhiên là cậu có thể tìm được đồ phù hợp với tình huống mà trông vẫn nhỏ gọn đấy. Cậu làm sao được vậy? Khi tôi mang thai đứa con đầu lòng, tôi chẳng tìm được cái gì hợp thời trang khi bắt đầu lộ bụng, và tôi tin rằng thỉnh thoảng gia đình cậu cũng mang thai nhiều đứa cùng lúc, vậy nên chắc là cậu mang thai hơn một đứa đấy. Lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Được sắp đặt cho kết hôn với công tước giàu sang và có gia thế thích thật đấy. Cậu có thể có hàng bao nhiêu người may đồ vẫy tay là đến, làm bất cứ thứ gì cậu cần để che giấu việc mang thai cho đến khi cậu sẵn sàng thông báo với xã hội thượng lưu nhỉ.”

Lucien hơi khựng lại, Heath giữ tay cậu lại ngăn cậu khỏi ngã. Với đôi mắt nhìn thẳng, Lucien cố tìm ra lời đáp trả tương xứng cho Lady Vash khi cô đã ám chỉ một cách chẳng mấy tinh tế rằng Lucien ắt hẳn đã có thai trước khi kết hôn. Một câu nói có vẻ ngây thơ vào tai thì thành lời lăng mạ, và danh tiếng của Lucien và cuộc hôn nhân với Heath sau đó sẽ bị xóa bỏ mãi mãi. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện thật lâu với bà ngoại Rowena, vậy nên cậu sẽ tận dụng sự thông thái học được từ cuộc trò chuyện đó để dùng lời lẽ của chính Lady Vash nhằm chống lại cô ta.

“Chà, sự thật là ai cũng biết gia sản của gia tộc tôi cũng khá đáng kể, vậy nên dù tôi có thuê ai may quần áo thì có vẻ như cũng làm nên được một tác phẩm thời trang dưới tên tuổi vùng Yorkshire và danh tiếng còn trên cả chồng tôi, dù có thế nào đi nữa,” Lucien nói, cảm thấy nhiệt độ trên mặt từ từ hạ xuống. “Và, đúng là việc mang đa thai khá phổ biến trong gia đình tôi. Thì bố mẹ tôi cũng không như vậy, các anh chị em của tôi có vẻ như cũng không thường như vậy. Còn tôi và ngài công tước sao? Chà, chúng tôi hứa hôn chẳng xuất phát từ sự nồng nhiệt, yêu thương và khao khát. Thật ra, đúng là do bố mẹ chúng tôi sắp đặt, nhưng ngay khi chúng tôi gặp nhau, nhìn thấy nhau ngay từ lần đầu tiên, mọi thứ đã thay đổi.” Lucien dừng bước và quay lại đối mặt với Lady Vash, nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Thực tế là, bác sĩ nói rằng tôi chỉ vừa mới thụ thai thôi. Tôi thấy khá là mới mẻ về phía tôi rằng chúa đã ban phước cho tôi có được người thừa kế cho ngài công tước sớm như vậy khi vừa mới kết hôn. Và dù là hôn nhân của chúng tôi có do bố mẹ sắp đặt, thì công tước cũng đảm bảo với tôi rằng sẽ không bao giờ phản bội. Không phải người phụ nữ nào cũng có được lời hứa hẹn đó. Tuy nhiên, tôi thì có.”

Nói rồi, Lucien nở một nụ cười thỏa mãn với Lady Vash. Cô ta trông có vẻ như ngáp phải ruồi, giận dữ, và xanh mặt vì ghen tị. Sau đó Lucien để Heath dẫn cậu về phía ghế ngồi.

“Làm tốt lắm vợ yêu,” Heath nói thầm.

“Sao lại phải cám ơn em chứ. Em tin là chị Charlotte đã dạy em đủ để đối phó rồi,” Lucien nói.

“Anh tin là em làm đúng.”

Lucien mỉm cười với Heath khi chồng cậu kéo ghế ra cho cậu, khẽ hôn lên trán cậu rồi cậu mới ngồi xuống. Heath ngồi vào ghế ở đầu bàn bên tay trái Lucien. Lord Vash ngồi bên tay phải Lucien. Lady Vash ngồi đối diện với Lucien và kế bên Heath. Lucien nheo mắt với cô ta khi nhận thấy tay cô ta động đậy dưới bàn, nhưng rồi cô ta kêu một tiếng và rút tay lên xoa xoa, trông cực kỳ thất vọng, Heath thì cau mày đặt tay trái lên bàn, Lucien thở phào nhẹ nhõm.

Cho đến khi cậu cảm thấy Lord Vash sờ vào đùi cậu.

Bình tĩnh đưa tay phải ra, Lucien bấu vào lưng bàn tay Lord Vash và nhéo thật mạnh, xoắn nó thật mạnh, vui vẻ khi nghe lão rên lên đau đớn rồi nhanh chóng bỏ tay ra khỏi đùi Lucien. Lucien bỏ tay ra và đặt cả hai tay lại lên bàn. Cậu và Heath nhìn nhau.

Họ đang ngồi cùng bàn với một cặp đôi thượng lưu. Có thể họ không phải xử những người này, bố mẹ Lucien sẽ giết Patty và những người hầu khác nếu họ biết cậu học được việc đó từ những người hầu, nhưng Lord và Lady Vash cũng chỉ là giới thượng lưu thôi, lũ mại *** có giá cao, từng làm tình để đạt được điều chúng muốn. Sao cũng được. Thật tệ là họ nhầm mục tiêu rồi.

Lucien thầm lắc đầu. Cậu phải ngừng nói chuyện quá mức với Patty thôi thậm chí cậu còn suy nghĩ hệt như những người đến từ Lower East End (dạng tầng lớp hạ lưu).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện