Thức dậy vào buổi sáng ngày kết hôn, Lucien cảm thấy ốm yếu muốn chết, thế nhưng đó lại không phải là vì cậu đang mang thai. Heath vẫn còn muốn kết hôn với cậu. Anh ấy bị làm sao vậy chứ? Bao nhiêu lâu rồi anh ấy không gặp cậu, mỗi lần đến đều bị cự tuyệt, vậy mà vẫn còn theo đuổi. Có lẽ anh ấy là người thích bị ngược đãi. Lucien từng nghe người ta nói thế. Chỉ là cậu chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với một người như vậy.

Ôi chúa ơi, cậu sắp kết hôn rồi.

Cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra, Charlotte thò đầu vào phía sau cánh cửa và do dự nhìn lên giường. Thấy cậu đã tỉnh và nhìn mình, cô cười tươi gọi vọng ra, “Thằng bé tỉnh rồi!” Sau đó tất cả phụ nữ trong gia đình vào phòng cậu, ùa vào, trò chuyện về lễ cưới sắp tới, chi tiết, bữa sáng cho đám cưới, buổi lễ, khách khứa chọn tham dự, ai sẽ trốn trong phòng. Thật lâu sau mọi người mới để ý thấy Lucien đang chậm rãi, cực kỳ chậm rãi, chui sâu hơn vào trong chăn.

“Lucien, em nghĩ mình đang làm gì thế hả?” Charlotte hỏi.

Lucien nhìn ra từ dưới chăn lên nhìn chị gái.

“Em không biết.”

“Vịt con, có chuyện gì vậy?” cô hỏi, Lucien trợn mắt nhìn cô rồi ném chăn ra ngồi dậy.

Cậu chỉ vào vết thương ở cổ tay và tiếp tục bảo là nó vẫn chưa hoàn toàn mờ đi, dù họ khăng khăng bảo là làn da cậu trắng như sứ không chút tì vết, và vết cắt ở xương đòn không thể hồi phục hoàn toàn. “Sao chị có thể hỏi em như vậy chứ?” Cậu nhảy ra khỏi giường và đi quanh phòng, né tránh chị và chị dâu.

“Chị có biết anh ấy gọi em là ‘Người đẹp’ không?” Cậu lắc đầu. “Giờ làm sao anh ấy có thể gọi em như thế nữa chứ? Và sao em có thể đòi hỏi một vị công tước, một người phóng đãng có tiếng, chung thủy với em, mà không không đi quanh thành phố khi em không chắc chắn thậm chí có thể để anh ấy tiếp xúc thân mật với em mà không muốn xé đầu em xuống chứ?”

Charlotte giữ Lucien lại khẽ lay cậu. “Nếu công tước chỉ muốn em vì thân thể em, thì đã không đóng vai một kẻ ngốc si tình trong khi chẳng cần phải làm thế. Cậu đấy mê đắm như vậy chẳng phải vì thân thể em đâu, em yêu à. Mà là vì em. Em phải cho cậu ấy cơ hội giúp em vượt qua nỗi sợ hãi. Nếu không nó sẽ kìm hãm em suốt phần đời còn lại, và sẽ không tốt cho cả em và con em, vì chị đảm bảo một ngày nào đó em và công tước sẽ có con.”

Lucien đỏ mặt tránh nhìn vào chị dâu mình. Không ai trong số họ có vẻ như nhận biết rằng cậu đang mang thai, thậm chí ngay cả Patty cũng nói rằng bụng cậu dường như chỉ hơi tròn hơn mấy tháng trước thôi. Nhìn họ mỉm cười cảm thông với Lucien, cậu đành gật đầu và nhún vai.

“Giúp em chuẩn bị cho đám cưới đi.”

Đám cưới diễn ra trước bữa ăn sáng, vậy có nghĩa là Lucien phải ngồi chuẩn bị hàng giờ, mà không được ăn gì, thậm chí trước cả khi cậu kịp tiêu hóa bữa ăn. Thật may là, Charlotte và Patty đã mang đến một đĩa bánh mì, trái cây, và trà nhỏ cho cậu trước khi mọi thứ bắt đầu. Patty đem nước ấm đến và đổ vào bồn tắm cho cậu. Cô đổ đầy nước với tử đinh hương, vani, và hoa nhài. Mùi hương xộc thẳng vào thớ chân lông Lucien khi cậu tắm, và khi cậu đứng dậy, tóc cậu dính vào đầu cậu hình khuyên, nhờ đó cậu cảm thấy thư giãn. Cậu đứng trên chiếc khăn ấm khi Patty và Charlotte thoa nước hoa hồng ép lên da cậu, cậu bật cười khi họ chạm vào điểm đặc biệt nhột của cậu.

Khi xong việc, cậu có mùi như một nhà kính, Lucien choàng khăn tắm và bước lên chiếc giường kế bên, nơi lễ phục cưới của cậu nằm đó cùng với giày. Cậu mỉm cười với mẹ, đang ngồi khóc trên ghế rồi cùng dùng cafe với bà.

Đám cưới và đám tang chỉ diễn ra vài lần khi cả hai giới tính đều bị yêu cầu tuân theo những luật lệ nghiêm ngặt về ăn mặc. Phụ nữ phải mặc áo choàng và đàn ông phải mặc vest. Phụ nữ có giới tính nam được phép mặc một chiếc quần được thiết kế đặc biệt bên dưới lớp váy của chiếc váy xòe bồng mà họ được yêu cầu phải mặc. Lucien vừa sợ hãi lại vừa muốn dự ngày này từ khi còn nhỏ. Cậu đi đến giường và xỏ vào chiếc quần lót bằng lụa Tfrance mịn màng che đi vật nhỏ mà Patty chuẩn bị. Cậu đi chiếc garter mà maldy mua cho và đeo chiếc thắt lưng truyền thống Nibley đính kim cương vàng trắng bên dưới chiếc váy.

Tương đương với Pháp.

Cậu lắc đầu, nhận ra đã mặc ngược, thế nhưng khi quay lại nhìn gia đình mình, họ chỉ âu yếm mỉm cười với cậu, vậy nên cậu lại tiếp tục.

Cậu lấy đôi vớ và chậm rãi đi vào sao cho không làm xước sợi vải mỏng manh, rồi cố định vớ vào phần đai garter. Khi mặc xong, cậu đi chiếc garter vàng trắng ở chân kia và đi về phía bên kia giường, nơi có chiếc áo sơ mi mẹ cậu mặc vào ngày cưới ở đó. Cậu để Patty khoác váy shift lên mình và rồi mặc corset. Cậu nắm lấy tay Charlotte khi dây corset được thắt càng chặt càng tốt mà không làm hại đến bé con đang lớn lên trong cậu. Lớp váy lót rộng được kéo lên đến eo và nịt quanh hông cậu.

Cuối cùng cũng đến giờ phút mà mọi người đều đang chờ đợi. Đó là lý do họ vào phòng cậu sớm như vậy trong khi thực ra cậu chỉ cần Patty và Charlotte giúp cậu chuẩn bị. Rosemary bước đến tủ quần áo và mở cửa tủ. Bên trong treo một chiếc váy màu đỏ rượu thêu chỉ vàng quanh gấu và lưng. Cậu không muốn mặc chất liệu nặng nề đến vậy giữa mùa hè, thế nhưng truyền thống buộc cậu phải làm vậy.

Tự nhiên cậu thấy ghen tị với chị dâu, Sophie, đã kết hôn với chị cậu Frances giữa mùa đông. Lucien nhìn sợi vải của váy, dừng lại ở phần thêu quanh gấu tay váy và phần đuôi váy thêu chỉ vàng. Chiếc váy khiến cho mái tóc nâu vàng và đôi mắt màu xanh của cậu sáng lấp lánh. Lucien và mọi người hít thở sâu khi cậu mặc váy vào, Patty thì chậm rãi cố định chắc chắn hàng nút dọc theo xương sống. Khi làm xong, cô đưa Lucien đến bàn trang điểm và hạ thấp ghế để cậu ngồi xuống, bảo đảm sao cho phần váy trong ôm lấy cậu và bắt đầu uốn tóc cậu thành lọn và chải chúng lên thành búi kiểu Tfrance thanh lịch trên đỉnh đầu. Cô kéo vài lọn xuống cho đến khi đủ rủ quanh gương mặt cậu rồi bắt đầu trang điểm cho cậu. Khi trang điểm xong, cô nâng đầu cậu lên để cậu nhìn được diện mạo mình. Cậu chậm rãi đứng lên, giật mình khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình đang nhìn mình trong gương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện