“Tâm Bách, cậu đùa mình mà phải không? Cậu làm sao có thể thích mình cho được…” Hạ Băng cười gượng.

Đến cuối cùng cô cũng không biết nên trả lời y như nào, đành kiếm lý do trốn tránh đi sự thật.

Dù nó đã được phơi bày ra trước mắt.
“Không! Những lời vừa rồi của mình đều là nói thật.

Mình không hề đùa cậu!” Diệp Tâm Bách nhanh chóng lớn giọng phản đối.

Đến khi nào thì Hạ Băng mới thôi trốn tránh sự thật đây?
“Cậu…” Hạ Băng nghẹn lời.

Cô không thể nói thêm một câu gì nữa nên đành một mực im lặng.

Chính thái độ này của cô đã làm cho Diệp Tâm Bách càng thêm kích động mà hét lên…
“Cậu đừng có giả vờ nữa được không?! Rõ ràng là cậu đã nhận ra tình cảm của mình từ lâu.


Nhưng tại sao vẫn luôn trốn tránh? Cho đến tận bây giờ, mình đã đứng trước mặt cậu, nói câu thích cậu.

Vậy mà cậu vẫn còn tự lừa dối bản thân mình được!..”
“Hạ Băng! Cậu có biết là cậu tàn nhẫn lắm không? Cậu đã gây cho mình biết bao nhiêu thương nhớ và khổ đau trong suốt bảy năm qua.

Cậu vẫn luôn gieo cho mình biết bao nhiêu hi vọng nhưng rồi lại để cho mình thất vọng.

Cậu biết mình có tình cảm với cậu nhưng lại luôn làm ngơ.

Rốt cuộc là cậu có bao giờ nghĩ lại những việc cậu đã làm với mình không?” Diệp Tâm Bách cảm thấy bản thân mình như nóng lên.

Lần đầu tiên y không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, cứ bộc phát nó trước mặt Hạ Băng.

Sau này khi nghĩ lại hành động của mình hôm nay, y cũng rất hối hận…
Hạ Băng thật sự ngơ người.

Cô không nghĩ tới việc cảm xúc của Diệp Tâm Bách lại lớn đến như vậy.

Bình thường nhìn y vẫn luôn là một bộ dáng ôn hòa, dịu dàng.

Ai mà ngờ khi kích động y lại đáng sợ đến mức này…
“Mình…xin lỗi.

Mình cứ nghĩ… chỉ cần mình không chú ý đến cậu.

Cậu sẽ buông bỏ được mình…” Hạ Băng khó khăn mở lời.

Cô có cảm giác cổ họng vẫn luôn có ai đó bóp nghẹt lại khiến cho dù trong lòng có rất nhiều lời để nói nhưng mãi đến sau cùng mới bật ra được một câu…
“Xin lỗi? Cậu nghĩ sau tất cả những tổn thương cậu gây ra cho mình, một câu xin lỗi là có thể bù đắp lại sao?..

Còn nữa! Cậu bảo cậu không chú ý đến mình, coi tình cảm của mình là gió thoảng mây bay, không quan trọng là để mình có thể buông bỏ cậu? Cậu là đang kiếm đại lý do để lừa mình hay sao?! Rõ ràng cậu cũng đâu thể buông bỏ được tình cảm với Lạc Tử An, trong khi hai người chỉ vô tình gặp gỡ nhau một lần.

Vậy cậu có tư cách gì để bảo mình có thể buông bỏ tình cảm của mình đối với cậu?”
“Mình…” Hạ Băng nghe xong những lời Diệp Tâm Bách nói thì trong lòng đã rối bây giờ lại thêm nhói đau.
Diệp Tâm Bách nói rất đúng.


Lạc Tử An chỉ là một người thoáng qua đời cô.

Vậy mà cô vẫn yêu anh ấy.

Thậm chí sau khi về chung một nhà, anh có đối xử với cô lạnh lùng ra sao, cô vẫn thích người ta?
Nhìn lại bản thân mình thảm hại trong tình yêu như vậy.

Hạ Băng thầm nở một nụ cười trào phúng bản thân.

Cô cũng thật ngốc nghếch.

Vậy mà vẫn luôn tự cho mình là thông minh, đứng ở trên mà đánh giá tình cảm của người khác đối với mình…
“Cậu nói đúng.

Mình không có tư cách để cấm cậu yêu mình.

Đáng lẽ… ngay từ ban đầu, mình nên dũng cảm nói ra câu từ chối.

Để cho cậu có thể buông bỏ… Có lẽ, sự im lặng của mình đã khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Cậu…” Hạ Băng toan đưa tay ra nắm lấy tay của người đối diện để như níu kéo lại tình bạn của cả hai.

Lúc này đầu óc của cô trống rỗng.

Cũng không hiểu tại sao mình có thể cố chấp đến như vậy.

Vẫn luôn mong người ta, sau tất cả, lại chấp nhận quay lại như xưa…
Hạ Băng cảm thấy mình đúng thật là điên rồi…
Diệp Tâm Bách nhìn thấy bàn tay đang vươn tới của Hạ Băng, y dứt khoát hất tay cô ra, sau đó ngước đôi mắt đã hơi ửng đỏ lên nhìn cô.
“Hạ Băng! Coi như mình xin cậu… Đừng gieo thêm hi vọng cho mình nữa… Bảy năm qua, đã là quá đủ rồi… Từ nay về sau, chúng ta… cắt đứt quan hệ đi…”
Hạ Băng sững người trước vẻ khẩn cầu của Diệp Tâm Bách.

Không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này…
“Thật sự… chúng ta không thể tiếp tục làm bạn sao?” Hạ Băng nói với giọng điệu như van xin.


Cô không muốn mất đi tình bạn bao nhiêu năm này.
Thật ích kỷ và kinh tởm… Hạ Băng thầm nghĩ về mình như vậy…
Diệp Tâm Bách không trả lời, y ngước đôi mắt đang ậng nước của mình lên nhìn bầu trời.

Có lẽ y không muốn nước mắt sẽ rơi trước mặt Hạ Băng…
Hai người cứ im lặng.

Không ai nói với ai câu nào nữa.

Thời gian trong chốc lát như ngừng đọng lại…
Tách…tách…
Từng hạt mưa từ trên bầu trời rơi xuống.

Dần dần xối xả vào hai thân ảnh đang đứng bất động giữa đường kia.

Và cũng đồng thời hòa làm một với những giọt nước mắt đang trào ra liên tục của Diệp Tâm Bách.
Hạ Băng đang tính bảo Diệp Tâm Bách vào trong xe trú mưa thì y đã quay người lại.

Bàn tay cũng khẽ siết chặt, Diệp Tâm Bách cố điều chỉnh giọng nói cho bình thường nhất có thể…
“Hạ Băng! Tạm biệt…” Nói rồi y bước một mạch về phía bãi đỗ xe và rời đi.
Hạ Băng vẫn đứng bất động một chỗ.

Cô vẫn nhớ như in cái bóng lưng cô độc đến tột cùng của Diệp Tâm Bách ấy…
Chưa bao giờ Hạ Băng thấy hận bản thân đến như vậy… Sau tất cả mọi chuyện cô gây ra, y lại là người hứng chịu hậu quả quả…
Không một lời than trách, không một câu oán hận, không một chút bạo lực hay lớn tiếng.

Chỉ là hai từ “tạm biệt” cùng sự ra đi một mình nhưng lại càng khiến cho Hạ Băng day dứt trong lòng, càng căm ghét bản thân mình hơn….


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện