Sau khi ăn uống xong thì mọi người bắt đầu dọn dẹp.
Lần này tất cả mọi người đều thống nhất là Hạ Băng cùng Kiều Anh không cần phải dọn bởi vì hai người đã nấu.
Ban đầu Kiều Anh tất nhiên là đã phản đối rất nhiều, dù sao tất cả cũng đều là khách.
Sao bà có thể không biết điều mà ngồi chơi còn để khách dọn dẹp cho được.
Nhưng sau khi bị học trò thuyết phục thì Kiều Anh cũng đành thở dài một hơi, bà chịu thua, không nói lại với mấy người trẻ.
…
Mọi người dọn dẹp xong thì quay lại phòng khách và bắt đầu chơi trò chơi cho hết buổi chiều.
Ai cũng định năm giờ chiều mới về nên bây giờ vẫn còn khá sớm với họ.
Lúc này đang là ba giờ chiều.
Phó Doãn và Kiều Anh do là người trung niên, đã quen với lối sống ăn ngủ đúng giờ.
Khác hoàn toàn với giờ giấc của giới trẻ.
Hai người cũng không bận tâm nhiều mà giao lại nhà cho học trò trông, còn mình thì nghỉ ngơi một lát.
Thầy chủ nhiệm và vợ mình đều đi rồi, tất cả mọi người cũng coi như là thả lỏng hơn một chút.
Tất cả không còn phải cẩn thận như khi nãy mà dám làm, dám nói hơn.
Và thế là trong lúc rảnh rỗi mọi người đã nghỉ ra chơi trò “Thật hay thách”.
Ban đầu Hạ Băng cũng không muốn chơi.
Dù cô đã hòa đồng cùng mọi người hơn nhưng mà vẫn còn hơi ngại, không đến mức chơi mấy trò này cùng mọi người.
Nhưng sau đó Hạ Băng lại bị Diệp Tâm Bách ngồi ở bên cạnh cưỡng chế cho phải đồng ý chơi thì thôi.
Trò chơi bắt đầu diễn ra, Diệp Tâm Bách xung phong quay lượt đầu tiên.
Mọi người cũng không có ai có ý kiến gì cả.
Lượt quay đầu tiên cứ như vậy mà bắt đầu…
Thời gian trôi qua đã hơn một tiếng rưỡi.
Nhác thấy còn tầm mười phút nữa là đến giờ tất cả phải ra về thì Cảnh Điềm Điềm cũng mạnh dạn mà nói chơi nốt ván này thì sẽ nghỉ.
Mọi người ai cũng đồng ý với câu nói của y.
Dù sao chơi gần hai tiếng liền, cũng quay đến cả hơn trăm lượt, hỏi cũng đã hỏi rất nhiều.
Mọi người cũng không còn hào hứng như lúc đầu nữa nếu không nói là có chút uể oải.
Từ lúc chơi đến bây giờ ai cũng đã bị quay trúng rất nhiều lần.
Duy chỉ có hai con người là Hạ Băng là Diệp Tâm Bách phải khiến người khác tức đỏ mắt vì độ may mắn của mình.
Nếu như Hạ Băng chỉ mới bị quay trúng một lần thì Diệp Tâm Bách lại chưa bị trúng một lần nào.
Đến tận bây giờ, mọi người cũng mới chỉ moi được một sự thật về Hạ Băng.
Việc đó liên quan đến lý do cô xa cách bạn học.
Hạ Băng giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm.
Mọi người cũng vì vậy mà càng thân với Hạ Băng hơn.
Còn Diệp Tâm Bách, mọi người vẫn chưa có cơ hội để hỏi y một câu nào.
Thật là bực mình mà…
Lần quay cuối cùng là do Cảnh Điềm Điềm quay.
Trước khi tiến hành quay thì y đã chắp tay cầu nguyện rất nhiều để mong nó sẽ vào Diệp Tâm Bách.
Dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng rồi, sao có thể để cho Diệp Tâm Bách không bị hỏi câu nào được chứ? Cảnh Điềm Điềm thầm nghĩ xấu trong lòng.
Cái chai rỗng vẫn đang trong quá trình quay.
Lần này Cảnh Điềm Điềm quay có hơi mạnh tay nên mãi mà nó vẫn chưa dừng.
May sao đến cuối cùng nó cũng chịu dừng lại.
Cảnh Điềm Điềm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái chai mà không ngước đầu lên nhìn mọi thứ xung quanh.
Chính vì vậy nên khi mà vỏ chai đã dừng lại tại chân của một người thì y vẫn chưa biết người đó là ai.
Bất quá thì nghe tiếng hò reo của những người xung quanh làm cho Cảnh Điềm Điềm có hơi hi vọng trong lòng.
Thật không ngờ, người bị phạt lần này lại là Diệp Tâm Bách.
Vận may của Cảnh Điềm Điềm không ngờ là lại phát huy đúng lúc như vậy.
“Cuối cùng mình cũng chờ được cơ hội này rồi.
Không uổng công trước khi quay mình còn cầu nguyện ông bà tổ tiên mà.” Tâm trạng của Cảnh Điềm Điềm có thể nói là phấn khích đến tột đỉnh.
Y vẫn chưa thể tin được mình thật sự được hỏi Diệp Tâm Bách câu hỏi liên quan đến thật hay thách.
“Cậu chọn thật hay thách?”
“Mình chọn thật.” Diệp Tâm Bách sau khi nghe Cảnh Điềm Điềm hỏi xong thì không hề do dự đã nói luôn đáp án của bản thân.
Cảnh Điềm Điềm cũng hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng bỏ sự ngạc nhiên ấy sang một bên để đưa ra cho Diệp Tâm Bách câu hỏi của mình.
“Hiện tại, cậu có đang thích ai hay không?” Cảnh Điềm Điềm hỏi xong, tất cả mọi người đều nín thở và hướng ánh mắt về Diệp Tâm Bách để mong chờ câu trả lời của y.
Còn về phía Diệp Tâm Bách, y có chút cứng người nhưng vẫn không biểu lộ ra bên ngoài.
Cân nhắc một chút rồi y dứt khoát trả lời luôn: “Có”.
Cảnh Điềm Điềm bất ngờ lần thứ bao nhiêu trong ngày cô cũng không nhớ rõ.
Chỉ biết rằng câu hỏi tưởng chừng đơn giản của mình lại khui ra được một bí mật của nam thần trường năm đó.
“Người đó là ai vậy? Bọn mình có quen cô ấy không? Cậu thích người ta bao lâu rồi? Hai người đã thành đôi chưa hay cậu chưa tỏ tình với người ta luôn?” Cảnh Điềm Điềm hỏi liên tiếp một loạt các câu hỏi khiến cho Hạ Băng ngồi bên cạnh cũng phải thấp thỏm, căng thẳng cho Diệp Tâm Bách.
Dù sao cô cũng biết người mà y thích là ai.
Nếu như thật sự bị dò hỏi như vậy thì Diệp Tâm Bách sớm muộn cũng sẽ nói ra cô chính là người y thích.
Đến khi đó mọi người kiểu gì cũng sẽ ghép cả hai lại và trêu nhau.
Và họ cũng sẽ biết cô đã có chồng.
Và cũng vì vậy nên sau đó họ sẽ nhìn Diệp Tâm Bách với ánh mắt của “người đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác”.
Hạ Băng không hề muốn điều ấy xảy ra….
Lần này tất cả mọi người đều thống nhất là Hạ Băng cùng Kiều Anh không cần phải dọn bởi vì hai người đã nấu.
Ban đầu Kiều Anh tất nhiên là đã phản đối rất nhiều, dù sao tất cả cũng đều là khách.
Sao bà có thể không biết điều mà ngồi chơi còn để khách dọn dẹp cho được.
Nhưng sau khi bị học trò thuyết phục thì Kiều Anh cũng đành thở dài một hơi, bà chịu thua, không nói lại với mấy người trẻ.
…
Mọi người dọn dẹp xong thì quay lại phòng khách và bắt đầu chơi trò chơi cho hết buổi chiều.
Ai cũng định năm giờ chiều mới về nên bây giờ vẫn còn khá sớm với họ.
Lúc này đang là ba giờ chiều.
Phó Doãn và Kiều Anh do là người trung niên, đã quen với lối sống ăn ngủ đúng giờ.
Khác hoàn toàn với giờ giấc của giới trẻ.
Hai người cũng không bận tâm nhiều mà giao lại nhà cho học trò trông, còn mình thì nghỉ ngơi một lát.
Thầy chủ nhiệm và vợ mình đều đi rồi, tất cả mọi người cũng coi như là thả lỏng hơn một chút.
Tất cả không còn phải cẩn thận như khi nãy mà dám làm, dám nói hơn.
Và thế là trong lúc rảnh rỗi mọi người đã nghỉ ra chơi trò “Thật hay thách”.
Ban đầu Hạ Băng cũng không muốn chơi.
Dù cô đã hòa đồng cùng mọi người hơn nhưng mà vẫn còn hơi ngại, không đến mức chơi mấy trò này cùng mọi người.
Nhưng sau đó Hạ Băng lại bị Diệp Tâm Bách ngồi ở bên cạnh cưỡng chế cho phải đồng ý chơi thì thôi.
Trò chơi bắt đầu diễn ra, Diệp Tâm Bách xung phong quay lượt đầu tiên.
Mọi người cũng không có ai có ý kiến gì cả.
Lượt quay đầu tiên cứ như vậy mà bắt đầu…
Thời gian trôi qua đã hơn một tiếng rưỡi.
Nhác thấy còn tầm mười phút nữa là đến giờ tất cả phải ra về thì Cảnh Điềm Điềm cũng mạnh dạn mà nói chơi nốt ván này thì sẽ nghỉ.
Mọi người ai cũng đồng ý với câu nói của y.
Dù sao chơi gần hai tiếng liền, cũng quay đến cả hơn trăm lượt, hỏi cũng đã hỏi rất nhiều.
Mọi người cũng không còn hào hứng như lúc đầu nữa nếu không nói là có chút uể oải.
Từ lúc chơi đến bây giờ ai cũng đã bị quay trúng rất nhiều lần.
Duy chỉ có hai con người là Hạ Băng là Diệp Tâm Bách phải khiến người khác tức đỏ mắt vì độ may mắn của mình.
Nếu như Hạ Băng chỉ mới bị quay trúng một lần thì Diệp Tâm Bách lại chưa bị trúng một lần nào.
Đến tận bây giờ, mọi người cũng mới chỉ moi được một sự thật về Hạ Băng.
Việc đó liên quan đến lý do cô xa cách bạn học.
Hạ Băng giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm.
Mọi người cũng vì vậy mà càng thân với Hạ Băng hơn.
Còn Diệp Tâm Bách, mọi người vẫn chưa có cơ hội để hỏi y một câu nào.
Thật là bực mình mà…
Lần quay cuối cùng là do Cảnh Điềm Điềm quay.
Trước khi tiến hành quay thì y đã chắp tay cầu nguyện rất nhiều để mong nó sẽ vào Diệp Tâm Bách.
Dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng rồi, sao có thể để cho Diệp Tâm Bách không bị hỏi câu nào được chứ? Cảnh Điềm Điềm thầm nghĩ xấu trong lòng.
Cái chai rỗng vẫn đang trong quá trình quay.
Lần này Cảnh Điềm Điềm quay có hơi mạnh tay nên mãi mà nó vẫn chưa dừng.
May sao đến cuối cùng nó cũng chịu dừng lại.
Cảnh Điềm Điềm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái chai mà không ngước đầu lên nhìn mọi thứ xung quanh.
Chính vì vậy nên khi mà vỏ chai đã dừng lại tại chân của một người thì y vẫn chưa biết người đó là ai.
Bất quá thì nghe tiếng hò reo của những người xung quanh làm cho Cảnh Điềm Điềm có hơi hi vọng trong lòng.
Thật không ngờ, người bị phạt lần này lại là Diệp Tâm Bách.
Vận may của Cảnh Điềm Điềm không ngờ là lại phát huy đúng lúc như vậy.
“Cuối cùng mình cũng chờ được cơ hội này rồi.
Không uổng công trước khi quay mình còn cầu nguyện ông bà tổ tiên mà.” Tâm trạng của Cảnh Điềm Điềm có thể nói là phấn khích đến tột đỉnh.
Y vẫn chưa thể tin được mình thật sự được hỏi Diệp Tâm Bách câu hỏi liên quan đến thật hay thách.
“Cậu chọn thật hay thách?”
“Mình chọn thật.” Diệp Tâm Bách sau khi nghe Cảnh Điềm Điềm hỏi xong thì không hề do dự đã nói luôn đáp án của bản thân.
Cảnh Điềm Điềm cũng hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng bỏ sự ngạc nhiên ấy sang một bên để đưa ra cho Diệp Tâm Bách câu hỏi của mình.
“Hiện tại, cậu có đang thích ai hay không?” Cảnh Điềm Điềm hỏi xong, tất cả mọi người đều nín thở và hướng ánh mắt về Diệp Tâm Bách để mong chờ câu trả lời của y.
Còn về phía Diệp Tâm Bách, y có chút cứng người nhưng vẫn không biểu lộ ra bên ngoài.
Cân nhắc một chút rồi y dứt khoát trả lời luôn: “Có”.
Cảnh Điềm Điềm bất ngờ lần thứ bao nhiêu trong ngày cô cũng không nhớ rõ.
Chỉ biết rằng câu hỏi tưởng chừng đơn giản của mình lại khui ra được một bí mật của nam thần trường năm đó.
“Người đó là ai vậy? Bọn mình có quen cô ấy không? Cậu thích người ta bao lâu rồi? Hai người đã thành đôi chưa hay cậu chưa tỏ tình với người ta luôn?” Cảnh Điềm Điềm hỏi liên tiếp một loạt các câu hỏi khiến cho Hạ Băng ngồi bên cạnh cũng phải thấp thỏm, căng thẳng cho Diệp Tâm Bách.
Dù sao cô cũng biết người mà y thích là ai.
Nếu như thật sự bị dò hỏi như vậy thì Diệp Tâm Bách sớm muộn cũng sẽ nói ra cô chính là người y thích.
Đến khi đó mọi người kiểu gì cũng sẽ ghép cả hai lại và trêu nhau.
Và họ cũng sẽ biết cô đã có chồng.
Và cũng vì vậy nên sau đó họ sẽ nhìn Diệp Tâm Bách với ánh mắt của “người đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác”.
Hạ Băng không hề muốn điều ấy xảy ra….
Danh sách chương