Hạ Băng đem tất cả thông tin mình tra được đến chỗ của Tạ Uyển Ân.
Dù sao cô ấy cũng là nhà thiết kế chính, mọi chuyện vẫn nên để cô ấy biết rõ thì tốt hơn..
"Tạ Uyển Ân! Tôi có thể vào trong được không?"
Hạ Băng đứng ở ngoài cửa phòng của Tạ Uyển Ân và nói.
Bên trong phòng không lâu sau đó cũng truyền lên tiếng của Tạ Uyển Ân..
"Hạ Băng là cô sao? Vào đi."
Tạ Uyển Ân hỏi nhưng chưa kịp để Hạ Băng trả lời mà đã cho phép cô vào.
Có lẽ sau khi hỏi xong cô ấy cũng nhận ra giờ này người đến tìm mình chắc cũng chỉ có mỗi Hạ Băng thôi..
Hạ Băng đẩy cửa bước vào trong phòng, đập vào mắt cô bây giờ là thân ảnh của Tạ Uyển Ân đang ngồi trên ghế sofa.
Vẻ mặt của cô ấy mới nãy còn tươi cười, tràn đầy sức sống bây giờ đã không còn.
Thay vào đó là bộ dáng mệt mỏi và có phần bi thương..
Hạ Băng đóng cửa phòng lại để cho những người đi qua không để ý đến Tạ Uyển Ân.
Dù sao hình tượng của cô ấy trong mắt mọi người vẫn còn khá tốt, không nên chỉ vì chuyện này mà bị phá bỏ..
Hạ Băng cầm tập thông tin mình tìm kiếm được đi về phía Tạ Uyển Ân.
Lúc này cô ấy mới chịu ngước mắt lên nhìn Hạ Băng..
"Cô đến tìm tôi là muốn nói về chuyện tôi đạo ý tưởng phải không? Yên tâm.
Lần này thiệt hại bao nhiêu tôi chấp nhận đền đủ.
Bên cô nhất định không bị chịu thiệt."
Tạ Uyển Ân nói một hồi, không để cho Hạ Băng có cơ hội lên tiếng.
Mãi khi cô im lặng không nói nữa, Hạ Băng mới bất đắc dĩ mà nói:
"Đúng là tôi đến tìm cô về chuyện đạo ý tưởng.
Nhưng tôi không có bắt cô bồi thường.
Dù sao trong việc này cô cũng là người bị hại.
Tôi chỉ là muốn cho cô biết một vài thông tin hữu ích về người mà cô bị tố là đạo ý tưởng thôi."
Hạ Băng vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế gần đó.
Giọng nói cô vẫn đều đều như mọi ngày, không hề có sự dao động nào.
Điều này khiến cho Tạ Uyển Ân bất giác tin tất cả lời cô nói..
Tạ Uyển Ân nghe được Hạ Băng nói vậy cũng xúc động không thôi.
Nhưng cô không có nghẹn lại mà vẫn cố bình tĩnh để hỏi Hạ Băng:
"Cô thật sự tin tôi sao? Đã vậy còn điều tra giúp tôi."
Hạ Băng đẩy toàn bộ những thông tin mình tìm được nãy giờ ra trước mặt Tạ Uyển Ân để cho cô xem.
Đó có lẽ là minh chứng tốt nhất để Tạ Uyển Ân tin rằng cô thật sự giúp cô ấy..
Tạ Uyển Ân nhìn thứ Hạ Băng đưa cho mình, cô nhẹ nhàng lật từng trang để xem thông tin..
Sau mỗi trang thông tin mà Tạ Uyển Ân xem qua, Hạ Băng cảm thấy dường như sắc mặt của cô ấy càng kém đi.
Chả lẽ người đàn ông này có mối thâm thù gì với Tạ Uyển Ân?
Hạ Băng nhìn Tạ Uyển Ân một lượt, trong lòng cô bây giờ có rất nhiều thắc mắc nhưng đến cùng vẫn là không hỏi ra.
Cô muốn nếu như Tạ Uyển Ân cảm thấy có thể chia sẻ được vậy cô ấy sẽ tự nói ra.
Không cần cô phải hỏi chuyện..
Có lẽ sự tin tưởng của Hạ Băng dành cho Tạ Uyển Ân khi nãy cũng khiến cho cô ấy càng tin tưởng Hạ Băng hơn.
Tạ Uyển Ân chấp nhận nói rõ mọi chuyện với Hạ Băng..
"Người đàn ông này và tôi có quen nhau!"
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng Hạ Băng lại bất ngờ vô cùng.
Không nghĩ tới Đàm Kiệt Lân bỉ ổi như vậy mà lại từng gặp mặt với Tạ Uyển Ân, một người luôn đứng ở vị trí mà không ai với tới..
Tạ Uyển Ân nói xong câu kia cũng không trực tiếp nhìn xem thái độ bất ngờ của Hạ Băng bây giờ ra sao.
Cô vẫn tiếp tục kể về câu chuyện của mình..
"Mối quan hệ của hai bọn tôi không chỉ đơn giản là bạn bè.
Tôi và cậu ta từng có một đoạn thời gian chung sống cùng nhau.."
Hạ Băng liên tiếp nhận hai cú sốc lớn trong ngày, tâm trí cô giờ giống y như là đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Chưa kịp bình ổn vì đã xuống dốc thì lại chợt nhận ra trước mặt là một con dốc khác, mà có khi nó còn cao hơn con dốc đầu tiên..
Tạ Uyển Ân bây giờ mới kịp nhìn xem thái độ của Hạ Băng ra sao.
Không ngoài dự đoán của cô, Hạ Băng ngạc nhiên đến không nói được câu nào..
Tạ Uyển Ân cũng chỉ bật cười một chút rồi lại kể nốt câu chuyện của mình cho Hạ Băng nghe..
"Bọn tôi từng là bạn cùng đại học nên đã có mối quan hệ tốt từ lâu.
Hơn nữa tôi nhớ khi đó Đàm Kiệt Lân còn là nam thần của khóa chúng tôi, học lực của hắn ta không cao, nhưng nhan sắc lại đặc biệt thu hút sự chú ý của các bạn học nữ.
Ban đầu tôi và hắn cũng chỉ đơn thuần là bạn bè, nhưng không nghĩ có một ngày hắn tìm đến tôi và bày tỏ tình cảm.
Khi đó tôi vẫn còn đơn thuần nên nghĩ rằng mình được nam thần trường bày tỏ tình cảm là may mắn nên sao có thể từ chối.
Mối tình của bọn tôi cũng vì vậy mà kéo dài một năm.".
Dù sao cô ấy cũng là nhà thiết kế chính, mọi chuyện vẫn nên để cô ấy biết rõ thì tốt hơn..
"Tạ Uyển Ân! Tôi có thể vào trong được không?"
Hạ Băng đứng ở ngoài cửa phòng của Tạ Uyển Ân và nói.
Bên trong phòng không lâu sau đó cũng truyền lên tiếng của Tạ Uyển Ân..
"Hạ Băng là cô sao? Vào đi."
Tạ Uyển Ân hỏi nhưng chưa kịp để Hạ Băng trả lời mà đã cho phép cô vào.
Có lẽ sau khi hỏi xong cô ấy cũng nhận ra giờ này người đến tìm mình chắc cũng chỉ có mỗi Hạ Băng thôi..
Hạ Băng đẩy cửa bước vào trong phòng, đập vào mắt cô bây giờ là thân ảnh của Tạ Uyển Ân đang ngồi trên ghế sofa.
Vẻ mặt của cô ấy mới nãy còn tươi cười, tràn đầy sức sống bây giờ đã không còn.
Thay vào đó là bộ dáng mệt mỏi và có phần bi thương..
Hạ Băng đóng cửa phòng lại để cho những người đi qua không để ý đến Tạ Uyển Ân.
Dù sao hình tượng của cô ấy trong mắt mọi người vẫn còn khá tốt, không nên chỉ vì chuyện này mà bị phá bỏ..
Hạ Băng cầm tập thông tin mình tìm kiếm được đi về phía Tạ Uyển Ân.
Lúc này cô ấy mới chịu ngước mắt lên nhìn Hạ Băng..
"Cô đến tìm tôi là muốn nói về chuyện tôi đạo ý tưởng phải không? Yên tâm.
Lần này thiệt hại bao nhiêu tôi chấp nhận đền đủ.
Bên cô nhất định không bị chịu thiệt."
Tạ Uyển Ân nói một hồi, không để cho Hạ Băng có cơ hội lên tiếng.
Mãi khi cô im lặng không nói nữa, Hạ Băng mới bất đắc dĩ mà nói:
"Đúng là tôi đến tìm cô về chuyện đạo ý tưởng.
Nhưng tôi không có bắt cô bồi thường.
Dù sao trong việc này cô cũng là người bị hại.
Tôi chỉ là muốn cho cô biết một vài thông tin hữu ích về người mà cô bị tố là đạo ý tưởng thôi."
Hạ Băng vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế gần đó.
Giọng nói cô vẫn đều đều như mọi ngày, không hề có sự dao động nào.
Điều này khiến cho Tạ Uyển Ân bất giác tin tất cả lời cô nói..
Tạ Uyển Ân nghe được Hạ Băng nói vậy cũng xúc động không thôi.
Nhưng cô không có nghẹn lại mà vẫn cố bình tĩnh để hỏi Hạ Băng:
"Cô thật sự tin tôi sao? Đã vậy còn điều tra giúp tôi."
Hạ Băng đẩy toàn bộ những thông tin mình tìm được nãy giờ ra trước mặt Tạ Uyển Ân để cho cô xem.
Đó có lẽ là minh chứng tốt nhất để Tạ Uyển Ân tin rằng cô thật sự giúp cô ấy..
Tạ Uyển Ân nhìn thứ Hạ Băng đưa cho mình, cô nhẹ nhàng lật từng trang để xem thông tin..
Sau mỗi trang thông tin mà Tạ Uyển Ân xem qua, Hạ Băng cảm thấy dường như sắc mặt của cô ấy càng kém đi.
Chả lẽ người đàn ông này có mối thâm thù gì với Tạ Uyển Ân?
Hạ Băng nhìn Tạ Uyển Ân một lượt, trong lòng cô bây giờ có rất nhiều thắc mắc nhưng đến cùng vẫn là không hỏi ra.
Cô muốn nếu như Tạ Uyển Ân cảm thấy có thể chia sẻ được vậy cô ấy sẽ tự nói ra.
Không cần cô phải hỏi chuyện..
Có lẽ sự tin tưởng của Hạ Băng dành cho Tạ Uyển Ân khi nãy cũng khiến cho cô ấy càng tin tưởng Hạ Băng hơn.
Tạ Uyển Ân chấp nhận nói rõ mọi chuyện với Hạ Băng..
"Người đàn ông này và tôi có quen nhau!"
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng Hạ Băng lại bất ngờ vô cùng.
Không nghĩ tới Đàm Kiệt Lân bỉ ổi như vậy mà lại từng gặp mặt với Tạ Uyển Ân, một người luôn đứng ở vị trí mà không ai với tới..
Tạ Uyển Ân nói xong câu kia cũng không trực tiếp nhìn xem thái độ bất ngờ của Hạ Băng bây giờ ra sao.
Cô vẫn tiếp tục kể về câu chuyện của mình..
"Mối quan hệ của hai bọn tôi không chỉ đơn giản là bạn bè.
Tôi và cậu ta từng có một đoạn thời gian chung sống cùng nhau.."
Hạ Băng liên tiếp nhận hai cú sốc lớn trong ngày, tâm trí cô giờ giống y như là đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Chưa kịp bình ổn vì đã xuống dốc thì lại chợt nhận ra trước mặt là một con dốc khác, mà có khi nó còn cao hơn con dốc đầu tiên..
Tạ Uyển Ân bây giờ mới kịp nhìn xem thái độ của Hạ Băng ra sao.
Không ngoài dự đoán của cô, Hạ Băng ngạc nhiên đến không nói được câu nào..
Tạ Uyển Ân cũng chỉ bật cười một chút rồi lại kể nốt câu chuyện của mình cho Hạ Băng nghe..
"Bọn tôi từng là bạn cùng đại học nên đã có mối quan hệ tốt từ lâu.
Hơn nữa tôi nhớ khi đó Đàm Kiệt Lân còn là nam thần của khóa chúng tôi, học lực của hắn ta không cao, nhưng nhan sắc lại đặc biệt thu hút sự chú ý của các bạn học nữ.
Ban đầu tôi và hắn cũng chỉ đơn thuần là bạn bè, nhưng không nghĩ có một ngày hắn tìm đến tôi và bày tỏ tình cảm.
Khi đó tôi vẫn còn đơn thuần nên nghĩ rằng mình được nam thần trường bày tỏ tình cảm là may mắn nên sao có thể từ chối.
Mối tình của bọn tôi cũng vì vậy mà kéo dài một năm.".
Danh sách chương