Diệp Dĩ Muội nhìn cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, nhanh chóng bắt máy.
“Cô Vương, cháu đã về nước rồi, cháu lập tức tới bệnh viện luôn đây.”
“Cái gì?” Cô Vương hết sức ngạc nhiên: “Dĩ Muội, cô vừa đi tới bệnh viện, người của bệnh viện nói, thi thể của mẹ cháu đã được con gái của bà ấy đưa đi rồi. nếu cháu vừa về nước, vậy thì ai đã nhận thi thể của mẹ cháu đưa đi?”
“Cô Vương, cô nói cái gì?” Diệp Dĩ Muội nghe mà như có tiếng sấm nổ bên tai, cả không gian liền trở nên trống rỗng, không có bất kì âm thanh hay sự vật gì, chỉ có một mình cô ngập chìm trong một khoảng trắng mênh mông mù mịt.
“Tạch...”
Chiếc điện thoại trong tay Diệp Dĩ Muội rơi xuống sàn xe, hóa ra sự tuyệt vọng vẫn chưa phải là cuối cùng, mà còn là cái cảm giác như thể gặp kiếp nạn mà ngàn năm không hồi phục được.
“Dĩ Muội, sao vậy?”
“Diệp Dĩ Muội, có chuyện gì thế?”
Hai người đàn ông đều nhìn về phía Diệp Dĩ Muội, lên tiếng hỏi.
Tiếng nói của Tần Hàm Dịch như đánh thẳng vào tim cô, làm cho ánh mắt đờ đẫn của cô đột nhiên biến mất, cô quay người, nắm lấy vạt áo của Tần Hàm Dịch: “Tần Hàm Dịch, thi thể của mẹ tôi đâu?”
“Diệp Dĩ Muội, cô nói cái gì?” Tần Hàm Dịch bị hỏi bất ngờ liền đơ người ra, cũng không hề muốn giằng tayc ô ra.
“Anh giấu thi thể của mẹ tôi ở đâu?” Diệp Dĩ Muội gầm lên với Tần Hàm Dịch như thể con tim cô đã hoàn toàn tan vỡ, rồi toàn thân cô như mất hết sức lực, cô cầu xin anh ta: “Tần Hàm Dịch, tôi sai rồi, cầu xin anh, hãy trả lại mẹ tôi cho tôi, sau này tôi sẽ không dám làm gì để anh tức giận nữa, tôi sẽ nghe anh hết, chỉ xin anh hãy trả mẹ tôi lại cho tôi, cầu xin anh....”
Lam Dư Khê thấy vậy, vội vàng ôm lấy cơ thể đang không ngừng run lên của cô, thậm chí còn bắt đầu có hiện tượng co giật.
“Dĩ Muội, bình tĩnh một chút.” Anh ta khẽ nói nhỏ bên tai cô, để kìm lại sự kích động của cô lúc này.
Đúng lúc này, chiếc xe liền đỗ trước cổng bệnh viện số bốn.
“Dĩ Muội, tới rồi, cũng ta đi hỏi xem thế nào, cũng có thể là bọn họ nhầm lẫn.” Lam Dư Khê mở cửa xe ra, kéo Diệp Dĩ Muội xuống xe, nhanh chân đi vào bên trong bệnh viện.
Tần Hàm Dịch vẫn ngồi trong xe, một lúc anh ta mới như tỉnh lại sau cơn hỗn loạn.
Châu Lan Na xuống xe, lại ngồi vào hàng ghế phía sau, nắm lấy tay Tần Hàm Dịch, khuyên: “Hàm Dịch, chúng ta về trước đi! Bây giờ Dĩ Muội đang kích động như thế, anh có nói gì đi chăng nữa cô ấy cũng không nghe đâu.”
Tần Hàm Dịch ngẩng đầu lên, nói lạnh lùng: “Cô ấy là vợ tôi.”
“............” con tim của Châu Lan Na đau nhói, không còn nói ra một lời nào nữa.
“Cô về trước đi.” Tần Hàm Dịch hất tay của Châu Lan Na ra nói.
Châu Lan Na với sắc mặt lúng túng, trong lòng tuy hiểu là Tần Hàm Dịch đang đuổi cô ta đi, nhưng cô ta cũng chỉ xuống xe không ngồi ở hàng ghế sau nữa mà lên ngồi ở ghế trước.
Lúc này, cô ta không thể đi.
Tần Hàm Dịch chẳng quan tâm tới cô ta, cầm điện thoại, gọi vào số máy của trợ lý Tiêu Nhiên.
“Cho anh một giờ đồng hồ, điều tra rõ chân tướng sự việc tai nạn xe của mẹ Diệp Dĩ Muội, tìm ra thi thể của mẹ cô ấy.” Tần Hàm Dịch hai con mắt tối sầm lại, như thể đang muốn tiêu diệt mọi thứ.
“Vâng, tổng tài!”
Phía trong Lam Dư Khê và Diệp Dĩ Muội đi tìm hỏi thông tin, đúng là thi thể đã bị con gái của nạn nhân đưa đi, hơn nữa còn đưa ra giấy tờ có chữ kí.
Diệp Dĩ Muội nhìn chữ kí trên giấy là ba chữ “Diệp Dĩ Muội”, cô lại cảm thấy mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn.
“Tôi mới là Diệp Dĩ Muội, các người sao lại có thể tùy tiện giao mẹ tôi cho người khác như thế?”
“Cô gái ấy khi đó cầm chứng minh thư, sổ hộ khẩu, lại nộp một số tiền viện phí lớn, chúng tôi cũng không ngờ rằng cô ta lại có vấn đề.” Người của bệnh viện đối mặt với lời chất vấn của Diệp Dĩ Muội, trong lòng sợ hãi nhưng miệng thì vẫn cứng rắn bào chữa.
Dù sao thì ai cũng không ngờ rằng, có người lại dùng mấy vạn để mua một thi thể đã chết.
“Tại sao lại tuyệt tình như thế này chứ....” cơ thể Diệp Dĩ Muội dần dần nhũn ra, cô không thể chấp nhận được những kích động liên tiếp như vậy.
“Cô Vương, cháu đã về nước rồi, cháu lập tức tới bệnh viện luôn đây.”
“Cái gì?” Cô Vương hết sức ngạc nhiên: “Dĩ Muội, cô vừa đi tới bệnh viện, người của bệnh viện nói, thi thể của mẹ cháu đã được con gái của bà ấy đưa đi rồi. nếu cháu vừa về nước, vậy thì ai đã nhận thi thể của mẹ cháu đưa đi?”
“Cô Vương, cô nói cái gì?” Diệp Dĩ Muội nghe mà như có tiếng sấm nổ bên tai, cả không gian liền trở nên trống rỗng, không có bất kì âm thanh hay sự vật gì, chỉ có một mình cô ngập chìm trong một khoảng trắng mênh mông mù mịt.
“Tạch...”
Chiếc điện thoại trong tay Diệp Dĩ Muội rơi xuống sàn xe, hóa ra sự tuyệt vọng vẫn chưa phải là cuối cùng, mà còn là cái cảm giác như thể gặp kiếp nạn mà ngàn năm không hồi phục được.
“Dĩ Muội, sao vậy?”
“Diệp Dĩ Muội, có chuyện gì thế?”
Hai người đàn ông đều nhìn về phía Diệp Dĩ Muội, lên tiếng hỏi.
Tiếng nói của Tần Hàm Dịch như đánh thẳng vào tim cô, làm cho ánh mắt đờ đẫn của cô đột nhiên biến mất, cô quay người, nắm lấy vạt áo của Tần Hàm Dịch: “Tần Hàm Dịch, thi thể của mẹ tôi đâu?”
“Diệp Dĩ Muội, cô nói cái gì?” Tần Hàm Dịch bị hỏi bất ngờ liền đơ người ra, cũng không hề muốn giằng tayc ô ra.
“Anh giấu thi thể của mẹ tôi ở đâu?” Diệp Dĩ Muội gầm lên với Tần Hàm Dịch như thể con tim cô đã hoàn toàn tan vỡ, rồi toàn thân cô như mất hết sức lực, cô cầu xin anh ta: “Tần Hàm Dịch, tôi sai rồi, cầu xin anh, hãy trả lại mẹ tôi cho tôi, sau này tôi sẽ không dám làm gì để anh tức giận nữa, tôi sẽ nghe anh hết, chỉ xin anh hãy trả mẹ tôi lại cho tôi, cầu xin anh....”
Lam Dư Khê thấy vậy, vội vàng ôm lấy cơ thể đang không ngừng run lên của cô, thậm chí còn bắt đầu có hiện tượng co giật.
“Dĩ Muội, bình tĩnh một chút.” Anh ta khẽ nói nhỏ bên tai cô, để kìm lại sự kích động của cô lúc này.
Đúng lúc này, chiếc xe liền đỗ trước cổng bệnh viện số bốn.
“Dĩ Muội, tới rồi, cũng ta đi hỏi xem thế nào, cũng có thể là bọn họ nhầm lẫn.” Lam Dư Khê mở cửa xe ra, kéo Diệp Dĩ Muội xuống xe, nhanh chân đi vào bên trong bệnh viện.
Tần Hàm Dịch vẫn ngồi trong xe, một lúc anh ta mới như tỉnh lại sau cơn hỗn loạn.
Châu Lan Na xuống xe, lại ngồi vào hàng ghế phía sau, nắm lấy tay Tần Hàm Dịch, khuyên: “Hàm Dịch, chúng ta về trước đi! Bây giờ Dĩ Muội đang kích động như thế, anh có nói gì đi chăng nữa cô ấy cũng không nghe đâu.”
Tần Hàm Dịch ngẩng đầu lên, nói lạnh lùng: “Cô ấy là vợ tôi.”
“............” con tim của Châu Lan Na đau nhói, không còn nói ra một lời nào nữa.
“Cô về trước đi.” Tần Hàm Dịch hất tay của Châu Lan Na ra nói.
Châu Lan Na với sắc mặt lúng túng, trong lòng tuy hiểu là Tần Hàm Dịch đang đuổi cô ta đi, nhưng cô ta cũng chỉ xuống xe không ngồi ở hàng ghế sau nữa mà lên ngồi ở ghế trước.
Lúc này, cô ta không thể đi.
Tần Hàm Dịch chẳng quan tâm tới cô ta, cầm điện thoại, gọi vào số máy của trợ lý Tiêu Nhiên.
“Cho anh một giờ đồng hồ, điều tra rõ chân tướng sự việc tai nạn xe của mẹ Diệp Dĩ Muội, tìm ra thi thể của mẹ cô ấy.” Tần Hàm Dịch hai con mắt tối sầm lại, như thể đang muốn tiêu diệt mọi thứ.
“Vâng, tổng tài!”
Phía trong Lam Dư Khê và Diệp Dĩ Muội đi tìm hỏi thông tin, đúng là thi thể đã bị con gái của nạn nhân đưa đi, hơn nữa còn đưa ra giấy tờ có chữ kí.
Diệp Dĩ Muội nhìn chữ kí trên giấy là ba chữ “Diệp Dĩ Muội”, cô lại cảm thấy mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn.
“Tôi mới là Diệp Dĩ Muội, các người sao lại có thể tùy tiện giao mẹ tôi cho người khác như thế?”
“Cô gái ấy khi đó cầm chứng minh thư, sổ hộ khẩu, lại nộp một số tiền viện phí lớn, chúng tôi cũng không ngờ rằng cô ta lại có vấn đề.” Người của bệnh viện đối mặt với lời chất vấn của Diệp Dĩ Muội, trong lòng sợ hãi nhưng miệng thì vẫn cứng rắn bào chữa.
Dù sao thì ai cũng không ngờ rằng, có người lại dùng mấy vạn để mua một thi thể đã chết.
“Tại sao lại tuyệt tình như thế này chứ....” cơ thể Diệp Dĩ Muội dần dần nhũn ra, cô không thể chấp nhận được những kích động liên tiếp như vậy.
Danh sách chương