“Đúng vậy.”

Diệp Dĩ Muội do dự một lát, lý trí cuối cùng cũng chiến thắng sự kìm nén.

Chỉ hai chữ cũng đủ để làm cho Hứa An Ca cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, anh không vì bản thân mình mà chỉ vì cô.

“Dĩ Muội, em không hợp với anh ta.” Anh đưa hai tay lên vai cô ghì xuống lắc lắc cơ thể cứng đờ của cô, như muốn cho cô tỉnh táo lại.

“Tôi biết.” Diệp Dĩ Muội quay đầu lại, nheo mày nhìn anh.

“Vậy thì em hãy ly hôn với anh ta đi.” Hứa An Ca cuối cùng cũng nhìn thấy một chút hi vọng.

“Tôi sớm đã nói rồi, việc ly hôn từ lúc bắt đầu tới cả sau này chưa bao giờ là việc tôi có thể quyết định.” Diệp Dĩ Muội trong lòng đang thầm oán trách cuộc đời bị người khác quyết định của mình

“Dĩ Muội, chỉ cần em nói, tất cả mọi chuyện hãy giao cho anh xử lý.” Bàn tay anh đang nắm chặt lấy hai bả vai cô cuối cùng cũng nới lỏng ra.

Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào anh, lùi về phía sau một bước, hai cánh tay trên vai cô cũng buông thõng xuống.

“Anh vẫn còn chưa hiểu? Anh ta vì anh mới không chịu buông tay.”

“Dĩ Muội, em yên tâm, anh ta sẽ ly hôn với em nhanh thôi.” Hứa An Ca khẳng định lời nói của mình một cách chắc chắn.

Con tim Diệp Dĩ Muội đập thình thịch, thực sự không thấy vui một chút nào.

“Dĩ Muội, em không nỡ à?” Hứa An Ca kìm nén nỗi đau trong tim mình, mới mở miệng hỏi, nhưng sau đó liền hối hận.

Nếu cô nói là “phải” thì anh nên nói gì nữa đây? Diệp Dĩ Muội nheo mày lại chặt hơn, mọi cảm xúc của cô lúc này nghẹn ứ trong cổ họng làm cô nói không nên lời.

Trong bầu không khí ngột ngạt và có phần lúng túng đó, một tiếng nói vang lên, kèm theo âm thanh tiếng còi xe.

“Chị dâu!”

Diệp Dĩ Muội quay đầu ra nhìn, bèn nhìn thấy Lam Dư Khê thò đầy ra khỏi cửa sổ chiếc xe đua màu đỏ, nhếch mép cười.

“Lam Dư Khê.” Hứa An Ca sầ mặt lại, rõ ràng là chẳng ưa gì anh ta.

“Ồ, tôi cứ tưởng là ai đấy, hóa ra là nhà thiết kế nổi tiếng Hứa.” Lam Dư Khê đẩy cửa xe ra, đi lại gần: “Chị dâu, cái tên Hàm Dịch đó không yên tâm cô nên bảo tôi đưa cô về.”

“Được, cảm ơn anh.” Diệp Dĩ Muội khách khí, nở một nụ cười lịch sự nói sau đó quay ra nhìn Hứa An Ca: “Tôi đi trước đây.”

“Dĩ Muội, em đi đâu, anh đưa em đi.” Hứa An Ca túm lấy cổ tay cô, sắc mặt vô cùng khó cô.

“Không phiền Hứa thiếu gia nữa.” Lam Dư Khê nắm lấy cổ tay của Hứa An Ca, dùng lực kéo tay anh ra khỏi cổ tay Diệp Dĩ Muội.

Diệp Dĩ Muội nhanh chóng bước đi, cố ép bản thân mình không quay đầu nhìn Hứa An Ca, cô ngồi vào xe của Lam Dư Khê.

“Lam Dư Khê, chúng ta đều rất rõ, người Tần Hàm Dịch yêu không phải là Dĩ Muội. một tờ giấy hôn ước chỉ trói buộc hạnh phúc của cả hai người bọn họ mà thôi.” Hứa An Ca nhẫn nhịn không xông lên đánh cho Lam Dư Khê một trận, anh hi vọng Lam Dư Khê sẽ không “nối giáo cho giặc.”

“Đó là trước đây, còn bây giờ không giống thế nữa rồi.” Lam Dư Khê cười cười rồi đi thẳng về phía chiếc xe của mình.

Hứa An Ca nhìn theo chiếc xe đua màu đỏ tuýt còi rời đi, một lúc sau mới như tỉnh lại sau khi nghe câu nói của Lam Dư Khê.

Diệp Dĩ Muội nhìn về phía trước, cô nheo mày lại quay đầu sang hỏi Lam Dư Khê: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Lẽ nào cô muốn về khách sạn sao?” Lam Dư Khê không trả lời mà hỏi lại, rồi khẽ cười.

“Không muốn.” Diệp Dĩ Muội lắc đầu thành thực.

“Vậy tôi đưa cô tới một nơi hay lắm.” Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội nháy mắt, với khuôn mặt đầy sự hào hứng.

Diệp Dĩ Muội khẽ rùng mình trước thái độ của anh ta, cô vội vàng chỉ tay về phía trước nói: “Anh cho tôi xuống ở phía trước kia là được rồi.”

Sống trên đời hai mươi mấy năm, Lam Dư Khê luôn tự cho rằng sức quyến rũ của bản thân thì không ai cưỡng lại được, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nếm được mùi thất bài.

Anh ta đã chú ý thấy phản ứng như không chấp nhận được của Diệp Dĩ Muội trước hành động của anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện