Diệp Dĩ Muội sau khi ra khỏi nhà tắm mới phát hiện hai tay mình vẫn dính đầy xà phòng.

Cô liếc mắt nhìn đống quần áo của Tần Hàm Dịch ở trên giường, đột nhiên hai mắt sáng lên, cô lóe lên một ý nghĩ.

Cô nhanh chân bước về phòng thay đồ, rất cẩn thận chọn một bộ quần áo cho Tần Hàm Dịch.

Sau đó, cô nhếch môi cười, sau đó đem hai tay dính đầy xà phòng của mình ấn lên bộ vest, chùi đi chùi lại lên vị trí mông của chiếc quần.

Sau đó, khi đã lau sạch tay, cô đem quần áo gấp cẩn thận lại, đỡ quần áo trên tay, trên môi nở nụ cười sau đó đi thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi phòng thay đồ.

“Cô cầm quần áo của Hàm Dịch làm gì?”

Châu Lan Na toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, chắn ngang đường của Diệp Dĩ Muội.

“Anh ấy tắm xong phải thay đồ.”

“Đưa cho tôi!” Châu Lan Na đưa tay ra, đòi lấy như là điều đương nhiên vậy.

“Được!” Diệp Dĩ Muội khuôn mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thì đang vô cùng vui sướng.

Châu Lan Na đỡ lấy quần áo, quay người đi về phía nhà tắm.

Diệp Dĩ Muội nhìn theo cô ta từ phía sau, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, trong lòng vui vẻ mở ti vi ra xem.

Qua đi chừng 10 phút, Tần Hàm Dịch ăn mặc chỉnh tề, Châu Lan Na cũng mặc quần áo vào rồi, cả hai cùng đi ra phòng khách.

“Dĩ Muội, tôi và Hàm Dịch đi ăn, cô có muốn đi cùng không?” Châu Lan Na nở nụ cười rạng rỡ trên môi, hỏi không chút thành ý.

“Không ăn, tôi không đói, hai người đi ăn đi.” Diệp Dĩ Muội nhìn hai người rồi cười rất thân thiện, sau đó quay ra tiếp tục xem ti vi.

Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn Diệp Dĩ Muội, anh ta thực lòng không hiểu có chuyện gì mà làm tâm trạng cô gái này tốt như vậy.

“Cùng nhau đi đi.” Tần Hàm Dịch không thích nhìn cái thái độ vui vẻ này của cô.

“Ồ!” Diệp Dĩ Muội tắt ti vi trong trạng thái không mấy vui vẻ, đứng lên, đi theo phía sau hai người ra khỏi cửa.

Cô liếc nhìn trộm chiếc quần của Tần Hàm Dịch, suýt nữa thì bật cười....

Đây là lần đầu tiên Diệp Dĩ Muội đi theo phía sau đôi nam nữ này mà trong lòng cảm thấy vui như vậy.

Tần Hàm Dịch quay đầu lại nhìn cô, đúng lúc nhìn thấy trên môi Diệp Dĩ Muội vẫn đang nở nụ cười tủm tỉm, anh ta trong lòng thấy không vui chút nào, anh ta rút cánh tay đang được Châu Lan Na khoác ra, đi chậm lại, đợi tới phi Diệp Dĩ Muội đi lên phía trước, anh ta lập tức ôm lấy eo cô.

“Anh làm cái gì đấy hả?” Diệp Dĩ Muội giật mình, quay đầu sang nhìn anh ta, theo phản xạ đương nhiên là cô muốn vùng ra.

“Đừng quên cô là Tần thái thái.” Khuôn mặt Tần Hàm Dịch tối sầm, anh ta gằn giọng nói, hơi thở phả vào mặt Diệp Dĩ Muội.

Khuôn mặt trắng hồng của Diệp Dĩ Muội đột nhiên đỏ lên như gấc, cô cúi đầu xuống thẹn thùng.

Tần Hàm Dịch đột nhiên cảm thấy căng thẳng, anh ta cũng tự nhiên dịu dàng hơn, dường như anh ta đã thích nhìn cô gái với bộ dạng đỏ mặt thế này.

“Hàm Dịch....” Châu Lan Na đi bên cạnh gọi Tần Hàm Dịch một tiếng nũng nịu, nhưng không có được bất kì sự phản ứng gì, lại một lần nữa cô ta tức Diệp Dĩ Muội mà nghiến răng kèn kẹt.

Tần Hàm Dịch làm như thế này cũng không phải hoàn toàn với mục đích trêu tức Diệp Dĩ Muội mà là anh ta không muốn vào thời điểm hiện tại có chuyện cho mọi người bàn tán, lại là cơ hội cho Hứa An Ca.

Lời hứa với Hạ Lam, từng giờ từng khắc anh ta chưa từng quên.

Ba người cùng nhau đi vào thang máy, cuối cùng cũng có một lần, kẻ thứ ba lẽo đẽo theo sau.

Diệp Dĩ Muội tuy là toàn thân không tự tại, nhưng lại không muốn có thái độ gì với người đàn ông mà không gì không dám làm này ở giữa chốn đông người, cô chỉ có thể hợp tác.

Thang máy dừng lại ở tầng bốn, ba người đi ra và hướng về phía nhà hàng theo phong cách phương tây cao cấp của khách sạn, dưới ánh nhìn của các vị khách khác, ba người ngồi xuống.

Tần Hàm Dịch đương nhiên là ngồi cùng một bên với Diệp Dĩ Muội, Châu Lan Na ngồi một mình một bên.

Nhân viên phục vụ mang menu bằng tiếng anh ra đưa tới tay Tần Hàm Dịch, anh ta lại đưa cho Diệp Dĩ Muội, cười như không cười nói: “Tần thái thái, em chọn đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện