Diệp Dĩ Muội sớm đã đoán ra được là cô ta sẽ ở đây, cô còn đoán được, nếu cô gõ cửa thì Châu Lan Na cũng sẽ không mở cửa cho cô.

Vì vậy Diệp Dĩ Muội đã rất sáng suốt khi đi tìm nhân viên phục vụ của khách sạn để giúp cô mở cửa.

May mà cô là Tần thái thái, người của khách sạn mới không do dự đi mở cửa cho cô.

Nghĩ mà cũng thấy buồn, đường đường là Tần thái thái nhưng trong người không có được bao nhiêu tiền, cô chỉ có thể trở về phòng – căn phòng mà ở cùng với bồ của chồng.

“Hàm Dịch đâu? ” Châu Lan Na ngước mắt lên nhìn Diệp Dĩ Muội, nheo mày hỏi.

Thái độ của cô ta làm cho Diệp Dĩ Muội cảm thấy tức giận nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới sự việc vừa rồi, cô chỉ cười tươi trả lời: “Anh ấy và Hạ Lam cùng nhau đi ra ngoài rồi.”

“Cái gì?” Châu Lan Na bỗng chốc liền trở nên hoảng hốt: “Vậy tại sao cô không ngăn anh ấy lại? ”

“Tại sao tôi lại phải ngăn lại?” Diệp Dĩ Muội vừa cười vừa liếc nhìn cô ta, nói giọng mỉa mai: “Anh ấy đi với cô hay là đi với Hạ Lam, đối với tôi mà nói thì có gì khác nhau đâu?”

“Đương nhiên là có sự khác biệt rồi!” Châu Lan Na buột miệng nói như kẻ không có não.

“Ồm đúng, đúng là có sự khác biệt.” Diệp Dĩ Muội cong môi lên cười, nói chế giễu: “Ít nhất là bọn họ không ở trước mặt tôi tình tứ yêu thương.”

“Cô.....” Châu Lan Na bị chọc cho tức giận, chỉ biết đỏ mặt lên nói một chữ “cô” mà không nói hết được một câu.

Diệp Dĩ Muội liếc nhìn Châu Lan Na, môi cong lên, dường như muốn nói thay lời cô ta: “còn có một sự khác biệt, cô chỉ là vật thay thế, còn cô ta mới là chủ nhân chính thức.”

Châu Lan Na giơ tay lên chỉ vào Diệp Dĩ Muội, tức tới nỗi mà toàn thân run lên, nhưng dù gì cô ta cũng là một người phụ nữ thông minh, lập tức liền trở nên bĩnh tĩnh hơn: “Diệp Dĩ Muội, lẽ nào cô không tức giận? ”

“Tại sao tôi phải tức giận?” Diệp Dĩ Muội cảm thấy buồn cười nhìn cô ta, hỏi lại.

“Diệp Dĩ Muội, đừng đóng kịch nữa, chỉ cần ai có mắt đều có thể nhìn thấy cô thích Hàm Dịch.” Châu Lan Na nói với ngữ khí rất thoải mái, hai mắt nhếch lên nhìn Diệp Dĩ Muội với khuôn mặt khinh khỉnh.

Cái bộ dạng đó như đang muốn nói, việc Diệp Dĩ Muội thích Tần Hàm Dịch dường như đó là không biết tự lượng sức mình vậy, như thể cô vô cùng không xứng.

“Đúng, tôi thích anh ta, vậy thì sao nào?” bị cô ta bóc trần, Diệp Dĩ Muội đành phải thừa nhận, kiên quyết không làm một kẻ yếu đuối chịu nép mình.

“Diệp Dĩ Muội, cô đúng là không biết thân biết phận, không chỉ kiếp này, mà ngay cả kiếp sau, Hàm Dịch cũng sẽ không bao giờ thích loại con gái như cô.”

Châu Lan Na khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn Diệp Dĩ Muội khinh bỉ.

“Tôi có thế nào đi chăng nữa, có không xinh đẹp thậm chí là xấu xí thì đi ra ngoài người khác cũng sẽ gọi tôi một tiếng Tần thái thái, còn Châu tiểu thư thì sao? Lẽ nào là Tần nhị phu nhân à?” Diệp Dĩ Muội cố gắng bình tĩnh để phản bác lại cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện