Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi của Hạ Lam, rồi cả khóe miệng cũng không ngừng chảy ra, dưới ánh sáng đèn điện nhìn càng như đập vào mắt.
Còn nét ngoài yếu ớt của Hạ Lam lúc này đã làm cho sự dũng cảm của cô ta càng nổi bật hơn.
Vào giây phút này thì Diệp Dĩ Muội đã hiểu, tranh giành Tần Hàm Dịch với người phụ nữ này thì cô cũng không có cơ hội chiến thắng.....
Máu chảy ra ở khóe miệng Hạ Lam bỗng chốc đã nhuộm đỏ đôi mắt của Tần Hàm Dịch.
Anh ta thậm chí còn quên mất việc đỡ lấy cô ta mà một cú đấm đang bay lại đấm vào mặt Hứa An Ca.
Còn Hứa An Ca vì do vừa nãy không cẩn thận đã đánh nhầm vào Hạ Lam, vì vậy mà thấy áy náy, có cảm giác tội lỗi, nhất thời mất đi sự cảnh giác đối với Tần Hàm Dịch, nên cú đấm của Tần Hàm Dịch đã hướng thẳng vào mặt Hứa An Ca mà anh cũng không kịp để phản xạ lại.
“An Ca....” Hạ Lam cố gắng bò dậy từ dưới đất, dùng cánh tay mình quệt đi vết máu trên mũi, đôi mắt to tròn hiện rõ lên sự sợ hãi và lo lắng, cô ta nhìn thẳng về phía Hứa An Ca.
Hứa An Ca chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn lại, xuyên qua Hạ Lam và nhìn Tần Hàm Dịch lạnh lùng: “Tần Hàm Dịch, cú đấm này tôi sẽ không đánh lại anh, coi như đây là cú đấm mà vừa nãy Hạ Lam đã đỡ thay cho anh.”
Tần Hàm Dịch tiến lên phía trước một bước, đỡ lấy Hạ Lam, nhìn về phía Hứa An Ca: “Hứa An Ca.....”
Đáng tiếc, anh ta vừa mở miệng, còn chưa kịp chút giận thay cho Hạ Lam thì liền nghe thấy Hứa An Ca nhìn Hạ Lam đầy chế giễu và nói giọng khinh bỉ: “Hạ Lam, bản thân cô là người thế nào, bản thân cô muốn gì và đã làm gì thì cô là người rõ nhất, tôi không muốn nói và cũng khinh không thèm nói, nhưng nếu cô muốn chơi trò tâm địa mưu kế thì tốt nhất cô đừng dùng chúng trên người Diệp Dĩ Muội.”
“An Ca, anh luôn nghĩ em là người như vậy sao?” Hạ Lam nước mắt bắt đầu không ngừng lăn xuống, khóc tới nỗi toàn thân run lên, yếu đuối ngả vào lòng Tần Hàm Dịch.
“Hạ Lam, vốn dĩ tôi không muốn nghĩ về cô như thế, thế nhưng cô đã làm tôi thất vọng hết lần này tới lần khác.” Ánh mắt của Hứa An Ca vẫn không bớt đi sự lạnh lùng, dường như không hề có chút thay đổi thái độ nào trước những giọt nước mắt của Hạ Lam.
“Hứa - An - Ca!” Tần Hàm Dịch lại một lần nữa bị làm cho tức giận, anh ta lại muốn xông lên đánh cho Hứa An Ca một trận.
“Tần Hàm Dịch, đưa Hạ Lam tiểu thư đi kiểm tra vết thương đi!” Diệp Dĩ Muội không hề giống với Hạ Lam, cô đứng lên phía trước, dùng lời nói với ngữ khí vô cùng lạnh lùng để nhắc nhở Tần Hàm Dịch.
“Diệp Dĩ Muội, đợi tôi về tôi sẽ xử lý cô.” Hai mắt Tần Hàm Dịch hơi sáng lên rồi đột nhiên nheo lại, anh ta nhìn Diệp Dĩ Muội với ánh mắt đầy sự tức giận và báo trước sự nguy hiểm, lời nói cũng là sự cảnh cáo.
Còn nét ngoài yếu ớt của Hạ Lam lúc này đã làm cho sự dũng cảm của cô ta càng nổi bật hơn.
Vào giây phút này thì Diệp Dĩ Muội đã hiểu, tranh giành Tần Hàm Dịch với người phụ nữ này thì cô cũng không có cơ hội chiến thắng.....
Máu chảy ra ở khóe miệng Hạ Lam bỗng chốc đã nhuộm đỏ đôi mắt của Tần Hàm Dịch.
Anh ta thậm chí còn quên mất việc đỡ lấy cô ta mà một cú đấm đang bay lại đấm vào mặt Hứa An Ca.
Còn Hứa An Ca vì do vừa nãy không cẩn thận đã đánh nhầm vào Hạ Lam, vì vậy mà thấy áy náy, có cảm giác tội lỗi, nhất thời mất đi sự cảnh giác đối với Tần Hàm Dịch, nên cú đấm của Tần Hàm Dịch đã hướng thẳng vào mặt Hứa An Ca mà anh cũng không kịp để phản xạ lại.
“An Ca....” Hạ Lam cố gắng bò dậy từ dưới đất, dùng cánh tay mình quệt đi vết máu trên mũi, đôi mắt to tròn hiện rõ lên sự sợ hãi và lo lắng, cô ta nhìn thẳng về phía Hứa An Ca.
Hứa An Ca chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn lại, xuyên qua Hạ Lam và nhìn Tần Hàm Dịch lạnh lùng: “Tần Hàm Dịch, cú đấm này tôi sẽ không đánh lại anh, coi như đây là cú đấm mà vừa nãy Hạ Lam đã đỡ thay cho anh.”
Tần Hàm Dịch tiến lên phía trước một bước, đỡ lấy Hạ Lam, nhìn về phía Hứa An Ca: “Hứa An Ca.....”
Đáng tiếc, anh ta vừa mở miệng, còn chưa kịp chút giận thay cho Hạ Lam thì liền nghe thấy Hứa An Ca nhìn Hạ Lam đầy chế giễu và nói giọng khinh bỉ: “Hạ Lam, bản thân cô là người thế nào, bản thân cô muốn gì và đã làm gì thì cô là người rõ nhất, tôi không muốn nói và cũng khinh không thèm nói, nhưng nếu cô muốn chơi trò tâm địa mưu kế thì tốt nhất cô đừng dùng chúng trên người Diệp Dĩ Muội.”
“An Ca, anh luôn nghĩ em là người như vậy sao?” Hạ Lam nước mắt bắt đầu không ngừng lăn xuống, khóc tới nỗi toàn thân run lên, yếu đuối ngả vào lòng Tần Hàm Dịch.
“Hạ Lam, vốn dĩ tôi không muốn nghĩ về cô như thế, thế nhưng cô đã làm tôi thất vọng hết lần này tới lần khác.” Ánh mắt của Hứa An Ca vẫn không bớt đi sự lạnh lùng, dường như không hề có chút thay đổi thái độ nào trước những giọt nước mắt của Hạ Lam.
“Hứa - An - Ca!” Tần Hàm Dịch lại một lần nữa bị làm cho tức giận, anh ta lại muốn xông lên đánh cho Hứa An Ca một trận.
“Tần Hàm Dịch, đưa Hạ Lam tiểu thư đi kiểm tra vết thương đi!” Diệp Dĩ Muội không hề giống với Hạ Lam, cô đứng lên phía trước, dùng lời nói với ngữ khí vô cùng lạnh lùng để nhắc nhở Tần Hàm Dịch.
“Diệp Dĩ Muội, đợi tôi về tôi sẽ xử lý cô.” Hai mắt Tần Hàm Dịch hơi sáng lên rồi đột nhiên nheo lại, anh ta nhìn Diệp Dĩ Muội với ánh mắt đầy sự tức giận và báo trước sự nguy hiểm, lời nói cũng là sự cảnh cáo.
Danh sách chương