Hứa An Ca không đuổi theo cô mà anh đứng ở phía sau cô, tiếng nói có phần kích động: “Dĩ Muội, việc chiếc váy thiên thần anh đã đồng ý với em, anh làm được rồi!”
Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, giận dữ đùng đùng đi tới bên cạnh Diệp Dĩ Muội, kéo tay cô, chất vấn: “Diệp Dĩ Muội, cô chẳng phải đã nói cô và anh ta không quen biết nhau cơ mà?”
Diệp Dĩ Muội thản nhiên nhìn vào khuôn mặt tức giận của Tần Hàm Dịch, không hề trả lời câu hỏi của anh ta, mà quay người lại nhìn Hứa An Ca, cười chế giễu rồi hỏi: “Chúng ta quen biết nhau sao?”
“An ca ca” là sự ấm áp duy nhất trong thời thơ ấu của Diệp Dĩ Muội.
Vào ngày tạm biệt anh, cô đã lấy hết dũng khí để hỏi: “An ca ca, ngày mai anh còn tới đây nữa không?”
“Có!” anh đã trả lời rất chắc chắn, tuy chỉ là một chữ thôi nhưng cái ngữ khí khi đó, cô vẫn nhớ rất rõ.
Chỉ là, anh đã không giữ lời mà không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Về sau, Diệp Dĩ Muội dần dần cũng tuyệt vọng rồi, cô mặc cảm cho rằng, cô là một đứa trẻ khó chịu, sẽ chẳng có ai thích cô cả.
Hứa An Ca nheo mày lại, ánh mắt rối bời nhìn Diệp Dĩ Muội một lúc rồi mới rụt rè mở miệng: “Dĩ Muội, em trách An ca ca không?”
“Tôi là gì của anh? tôi có tư cách để trách anh à?” Diệp Dĩ Muội tự cười chế giễu, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng lại.
“Dĩ Muội, anh có thể giải thích.....” Hứa An Ca do dự một lát rồi mới thốt ra một câu.
Nếu đã có điều khó khăn thì việc gì phải giải thích? Diệp Dĩ Muội nhìn Hứa An Ca mắt không chớp, sau đó cô quay sang nhìn Tần Hàm Dịch, đau đớn cầu xin: “Tần Hàm Dịch, để tôi đi, được không?”
Tần Hàm Dịch đột nhiên nhíu mày lại, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô.
Ngay sau đó, anh ta bỏ tay cô ra, để cho cô được tự do.
Diệp Dĩ Muội lập tức quay người, nhanh chóng ấn thang máy, chạy vào trong, khi mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa thang máy cũng khép vào. Đứng ngoài thang máy, khi bóng dáng của Tần Hàm Dịch và Hứa An Ca biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô chỉ cảm thấy cửa con tim mình cũng dần dần đóng lại, khóa chặt nó vào.....
Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, giận dữ đùng đùng đi tới bên cạnh Diệp Dĩ Muội, kéo tay cô, chất vấn: “Diệp Dĩ Muội, cô chẳng phải đã nói cô và anh ta không quen biết nhau cơ mà?”
Diệp Dĩ Muội thản nhiên nhìn vào khuôn mặt tức giận của Tần Hàm Dịch, không hề trả lời câu hỏi của anh ta, mà quay người lại nhìn Hứa An Ca, cười chế giễu rồi hỏi: “Chúng ta quen biết nhau sao?”
“An ca ca” là sự ấm áp duy nhất trong thời thơ ấu của Diệp Dĩ Muội.
Vào ngày tạm biệt anh, cô đã lấy hết dũng khí để hỏi: “An ca ca, ngày mai anh còn tới đây nữa không?”
“Có!” anh đã trả lời rất chắc chắn, tuy chỉ là một chữ thôi nhưng cái ngữ khí khi đó, cô vẫn nhớ rất rõ.
Chỉ là, anh đã không giữ lời mà không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Về sau, Diệp Dĩ Muội dần dần cũng tuyệt vọng rồi, cô mặc cảm cho rằng, cô là một đứa trẻ khó chịu, sẽ chẳng có ai thích cô cả.
Hứa An Ca nheo mày lại, ánh mắt rối bời nhìn Diệp Dĩ Muội một lúc rồi mới rụt rè mở miệng: “Dĩ Muội, em trách An ca ca không?”
“Tôi là gì của anh? tôi có tư cách để trách anh à?” Diệp Dĩ Muội tự cười chế giễu, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng lại.
“Dĩ Muội, anh có thể giải thích.....” Hứa An Ca do dự một lát rồi mới thốt ra một câu.
Nếu đã có điều khó khăn thì việc gì phải giải thích? Diệp Dĩ Muội nhìn Hứa An Ca mắt không chớp, sau đó cô quay sang nhìn Tần Hàm Dịch, đau đớn cầu xin: “Tần Hàm Dịch, để tôi đi, được không?”
Tần Hàm Dịch đột nhiên nhíu mày lại, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô.
Ngay sau đó, anh ta bỏ tay cô ra, để cho cô được tự do.
Diệp Dĩ Muội lập tức quay người, nhanh chóng ấn thang máy, chạy vào trong, khi mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa thang máy cũng khép vào. Đứng ngoài thang máy, khi bóng dáng của Tần Hàm Dịch và Hứa An Ca biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô chỉ cảm thấy cửa con tim mình cũng dần dần đóng lại, khóa chặt nó vào.....
Danh sách chương