Trong sự im lặng, chiếc xe rất nhanh đã đưa ba người về tới khách sạn.

Nhận lấy thẻ phòng, dưới ánh nhìn kì lạ của nhân viên phục vụ, ba người vào thang máy đi lên căn phòng hạng tổng thống ở tầng 26.

Tần Hàm Dịch đưa vợ và tình nhân cùng đi hưởng tuần trăng mật, đúng là trở thành một chủ đề nóng của cả khách sạn.

Lúc đó Diệp Dĩ Muội hận không có cái lỗ nào mà chui xuống, cái danh phận vợ của Tần Hàm Dịch lại một lần nữa làm cho cô thấy xấu hổ và bẽ mặt.

Cứ nghĩ rằng may mắn được gả cho người đàn ông mình yêu nhưng cuối cùng lại trở thành một người vợ hữu danh vô thực, còn có gì đau khổ hơn chuyện này cơ chứ? Trong thang máy, Diệp Dĩ Muội đứng vào một góc thuộc về riêng bản thân mình, nhìn Châu Lan Na khoác tay vào tay Tần Hàm Dịch, nhõng nhẹo nũng nịu với anh ta, cảnh tượng đó làm cho cô có một ảo giác rằng: “Châu Lan Na mới là vợ của anh ta, còn cô chẳng qua chỉ là đi cùng cho có lệ.”

Tiếng “tinh” vang lên, cửa thang máy đang khép cuối cùng cũng được mở ra.

Diệp Dĩ Muội chẳng quan tâm tới điều gì khác, cô là người đầu tiên chạy ra khỏi thang máy, muốn lập tức chạy trốn khỏi cảm giác làm cho cô như muốn nghẹt thở.

Chỉ là, cô bước đi vội vàng quá mà quên mất nhìn đường, dẫn đến vừa mới bước chân ra khỏi thang máy vài bước cô đã đập đầu vào một bức tường thịt sừng sững.

“Xin lỗi!” Diệp Dĩ Muội vội vàng nói lời xin lỗi, vừa nói cô vừa ngẩng đầu lên.

Khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, cô đột nhiên hết sức choáng váng.

Đây đúng là oan gia ngõ hẻm mà....

Đầu Diệp Dĩ Muội đột nhiên như to hơn vài phần vậy, bản thân sao lại đen đủi tới mức này chứ, lại vào đúng lúc này chạm mặt với Hứa An Ca, kết cục mà cô phải chịu đã có thể đoán trước được rồi.

“Cô không sao chứ?” Hứa An Ca đỡ lấy Diệp Dĩ Muội, giọng nói hơi khàn khàn, nhưng lại đầy vẻ quan tâm vang lên bên tai cô.

Diệp Dĩ Muội vì nét mặt quan tâm thực sự của anh ta mà đột nhiên cô có chút hốt hoảng, ngay sau đó toàn thân cô run lên, cô lùi về sau vài bước, tránh tiếp xúc quá gần với anh ta.

Cô không muốn lại có thêm chuyện chẳng lành.....

“Hứa An Ca, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tần Hàm Dịch tiến lên phía trước một bước, đi ra khỏi thang máy, kéo Diệp Dĩ Muội ra phía sau lưng mình, cười như không cười nhìn Hứa An Ca, nói lạnh lùng: “Hứa An Ca, chúng ta đúng là có duyên mà, đi tới đâu cũng có thể gặp được, thậm chí đến sở thích cũng gần giống nhau.” Hứa An Ca cười nụ cười bỡn cợt, ánh nhìn của anh vượt qua khỏi Tần Hàm Dịch mà hướng về phía Diệp Dĩ Muội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện