“Hàm Dịch, đưa em đi, em không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng này.”

Hạ Lam nước mắt chảy ra ròng ròng ướt đẫm khuôn mặt, cô ta nghẹn ngào nói cầu xin Tần Hàm Dịch kéo anh ra khỏi hồi ức mơ màng..

“Cút, cút hết đi cho tôi, đừng có nhìn nữa.” Tần Hàm Dịch gầm lên với những người đứng đó nhìn.

Những người bị mắng tuy là có phần bất mãn nhưng nhìn thấy cô nương khóc nghẹn cả đi như vậy thì cũng biết nếu mình cứ đứng đó nhìn đúng là không phải chút nào,vậy là liền cùng nhau rời đi.

Còn Vệ Ngấn đứng bên cạnh nhìn Tần Hàm Dịch hai mắt đỏ lên, con tim cô liền đau lên từng cơn.

Năm năm trước, cô đã chứng kiến sự ngọt ngào của bọn họ. Năm năm sau, cô đã chứng kiến tình thâm nghĩa nặng giữa bọn họ, vậy thì cô là cái gì? Năm năm trước, cô tưởng mấy ngày ngọt ngào đó là tình yêu thực sự, thế nhưng, chớp mắt một cái anh đã bỏ rơi cô, ép cô phải rời xa quê hương đi tới một nơi xa lạ.

Tuy cô không thể trách sự tuyệt tình của anh khi đó, dù sao thì có những việc, có những người, bọn họ đều không có cách nào để mặc kệ mà không quan tâm.

Năm năm sau, anh ôm cô nói, đừng rời xa anh, anh biết anh sai rồi. Thế nhưng, cũng lại một cái chớp mắt, anh lại đỏ mắt lên trước mặt cô vì một người con gái khác.

Cô không thể nói là cách làm của Tần Hàm Dịch là sai, nhưng, nỗi đau trên mặt, nỗi khổ trong lòng, vẫn làm cho cô không có cách nào để chấp nhận và giả vờ như không biết tất cả những gì trước mắt.

“Hàm Dịch, đưa em đi!” Hạ Lam dựa vào lòng Tần Hàm Dịch, cô ta run lên giống như một con mèo con bị thương.

“Được, bây giờ anh sẽ đưa em về.” Tần Hàm Dịch bế Hạ Lam lên, anh đứng thẳng lên sải bước liền đi về phía cảnh cửa của căn biệt thự.

Tần Hàm Dịch khi lo lắng bế Hạ Lam đi, anh không hề biết rằng khi đi lướt qua người của Vệ Ngấn thì anh đã suýt nữa đâm vào Vệ Ngấn.

Hai chân Vệ Ngấn đứng không vững cô lùi về sau mấy bước, cuối cùng cũng mới đứng vững lại được.

Chỉ là, cơ thể tuy đứng vững lại đường rồi, nhưng con tim cô không có cách nào để khôi phục về trạng thái bình tĩnh.

Khi anh đi ngang qua cô mà như thể không nhìn thấy cô vậy, càng không nhìn thấy sự đau khổ trong ánh mắt cô. Vậy thì, sự nhớ thương, sự cố chấp không quên bao nhiêu năm nay của cô là gì đây?

Vệ Ngấn giống như người mất hồn đi về phía chiếc xe của mình, cô nhìn về phía căn biệt thự, cô thất thần miệng nở nụ cười đau khổ.

Những người qua đường, đa số đều lên vết thương đỏ trên mặt cô cùng với chiếc cửa kính xe bị vỡ, Vệ Ngấn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người, vẫn không ngừng chìm vào trong dòng suy nghĩ của mình.

Cuối cùng, nếu không phải là Hứa An Ca gọi điện tới, cô sợ rằng cô vẫn đứng đó như một kẻ ngốc.

Không biết điện thoại đã đổ chuông bao lâu, mới làm cho cô tỉnh lại.

Cô như một khúc gỗ bắt máy, thậm chí cô còn chẳng nhìn xem là ai.

“A lô!”

“Tiểu Ngấn, em tới khách sạn Thanh Hoa đi nhé!” giọng nói Hứa An Ca vang lên ở đầu dây bên kia.

“An Ca....” giọng nói Vệ Ngấn nghẹn lại, đột nhiên cô phát hiện dường như bản thân mình đã quên mất điều gì đó, cô giật mình, mau nói với vẻ hối lỗi: “An ca, buổi trình diễn....”

“Không sao, em hãy tới phòng 708 của khách sạn Thanh Hoa, anh đã đón Lạc Lạc tới đó!” Hứa An Ca nói giọng nhẹ nhàng và ấm áp.

“Lạc Lạc? Đám phóng viên đó chẳng phải là đi tìm Lạc Lạc sao?” cô kích động hỏi, thậm chí quên mất suy nghĩ.

Chỉ là, Lạc Lạc không phải người khác mà là người thân duy nhất trên đời này của cô.

“Không, trường mầm non được quản lý khép kín, sao có thể để cho phóng viên vào trong được chứ? hơn nữa, đám phóng viên cũng sẽ không bao vây lấy một đứa trẻ bốn tuổi làm gì, anh chỉ là lo lắng khi Lạc Lạc tan học bọn họ sẽ tới đó.” Hứa An Ca để an ủi cô nên đã nói ra phân tích tỉ mỉ.

“Không sao là tốt rồi.” lúc này cô mới yên tâm hơn, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ này buổi trình diễn chắc là vẫn chưa kết thúc được, sao anh lại quay về vậy?”

“Ở đó anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Tiểu Ngấn, quay về rồi nói!”

Có những chuyện anh không muốn nói với cô qua điện thoại.

“Được! anh đợi em.” Vệ Ngấn cúp máy, cô vào xe đạp chân ga, đi thẳng về phía khách sạn mà Hứa An Ca nói.

Quả đúng, khách sạn mà Hứa An Ca lựa chọn rất tốt, không có một phóng viên nào ở đó cả, điều này khiến cô có thể an tâm đi lên trên.

Trước cửa phong 708, cô ấn chuông, ngay sau đó cánh cửa liền được mở ra.

“Tiểu Ngấn, em quay về rồi à?” Hứa An Ca khẽ nở nụ cười nhìn Vệ Ngấn, chỉ là, nụ cười đó không hề được tự nhiên một chút nào.

“Tiểu Ngấn, mặt em làm sao thế?” Hứa An Ca nhìn năm vết ngón tay rõ ràng trên mặt Vệ Ngấn cùng với vết sước do móng tay cào, sắc mặt anh sầm xuống.

“Em không sao!” Vệ Ngấn tự cười chế giễu, cô đi qua Hứa An Ca, bước vào trong phòng.

“Có phải là do Hạ Lam đánh không?” Hứa An Ca đóng cửa phòng lại, kéo cảnh tay cô lại, hỏi.

Vệ Ngấn liếc mắt lên nhìn Hứa An Ca, nụ cười tự chế giễu trên môi càng nở rộng: “Tại sao việc gì em cũng chưa nói mà anh đã biết thế?”

“Chỉ là anh quá hiểu em mà thôi!” Hứa An Ca bất lực thở dài một tiếng, rồi anh lại nói tiếp: “VỚi tính cách của em, nếu bị người khác bắt nạt thì chắc chắn em cũng sẽ trả đũa lại, khi về nhà, dù là mặt có bị thương thì em cũng sẽ không như một con gà bại trận.”

“Vậy thì anh nói xem, bao nhiêu năm qua đi như vậy rồi, sao em vẫn không buông tay được?” Vệ Ngấn nghĩ, nếu một vấn đề mà tự bản thân cô không có được câu trả lời cho mình vậy thì người duy nhất có thể trả lời cô chính là Hứa An Ca. Tất cả những người trên thế giới này, bao gồm cả bản thân cô, không có ai là hiểu cô hơn Hứa An Ca.

“Bởi vì, em không can tâm, em luôn muốn có một câu trả lời.” Hứa An Ca nghĩ cũng không cần nghĩ, anh nói ra câu nói đó một cách rất tự nhiên, sau đó anh liền đi vào nhà vệ sinh, sau khi dùng nước ấm làm ướt khăn mặt, anh mới quay trở lại bên cạnh Vệ Ngấn.

Anh kéo tay cô lại gần ghế sô pha, biểu thị bảo cô ngồi xuống.

Vệ Ngấn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, mặc kệ Hứa An Ca dùng khăn ấm lau đi vết máu trên mặt cô.

Hứa An Ca hành động rất rụt rè, nhẹ nhàng dường như sợ cô sẽ đau, sau khi lau sạch vết máu trên mặt Vệ Ngấn, anh mới đứng lên: “Em đợi anh một lát.”

“Vâng!” Vệ Ngấn gật đầu, rồi mới nhớ ra điều gì cô liền hỏi: “Đúng rồi, An Ca, Lạc Lạc đâu?”

“Tên tiểu tử đó! Chắc là chơi mệt quá nên sau khi em cúp máy đã ngủ rồi.” Hứa An Ca nhìn cô cười nói một câu rồi bèn đi ra khỏi cửa.

“Tên tiểu tử này....” Vệ Ngấn lẩm bẩm rồi sau đó đứng lên, đi về phía phòng ngủ, lúc này, nhắc tới con trai, con tim cô cảm thấy thật ấm áp, ngọt ngào.

Vệ Ngấn vừa vào tới phòng ngủ, bèn nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của con trai đang nằm ngủ trên chiếc giường rộng, hình ảnh này làm cho Tiểu Lạc Lạc nhìn như thể càng nhỏ hơn.

Vệ Ngấn đi tới bên cạnh giường ngồi xuống, cô dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán con trai, sự buồn phiền trong lòng dường như cũng giảm đi phần nào.

Cho dù Tần Hàm Dịch đã bỏ rơi cô, đã giáng cho cô một đòn đau chí mạng, nhưng cô vẫn cảm ơn ông trời đã cho cô đứa con trai này, làm cho cô bao nhiêu năm nay không hề cô độc.

“Em ra đây!” Hứa An Ca lại quay về ra nói nho nhỏ, kéo Vệ Ngấn ra khỏi căn phòng.

“Sao thế?” Vệ Ngấn không hiểu liền hỏi lại.

Hứa An Ca chỉ khẽ mỉm cười, anh không nói gì, kéo tay Vệ Ngấn lại để cô ngồi xuống ghế sô pha, anh nói như vẻ giận hờn: “Em thực sự muốn hủy hoại dung nhan mình đấy à? hay là muốn thế nào?”

“Ồ, anh không nói, em cũng quên mất là mặt mình cũng bị thương đấy.” Vệ Ngấn vừa cười vừa nói nhìn anh.

“Em à!” Vệ Ngấn cứ thế này Hứa An Ca chẳng có cách nào mà mắng được cô nữa, anh chỉ im lặng và mở hộp thuốc trên tay ra.

“Anh đã đi mua đấy à?” Vệ Ngấn chỉ tay vào hộp thuốc trong tay Hứa An Ca rồi hỏi. chỉ là, vừa hỏi xong thì cô liền lập tức lắc đầu: “Không đúng, đi mua không thể nhanh như vậy được.”

“Coi như là em cũng có lúc thông minh.” Hứa An Ca dùng ngón tay trỏ ấn vào trán Vệ Ngấn: “Vốn anh sợ là Tiểu Lạc Lạc chạy nhảy lung tung sẽ bị thương nên đã bảo bộ phận tiếp tân chuẩn bị cho anh một hòm thuốc, không ngờ, Lạc Lạc thì không cần dùng tới mà em thì lại phải dùng.”

Vệ Ngấn đơ người ra, trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm động: “Cảm ơn anh.”

“Đừng có cảm ơn anh, có thể vì em làm những điều này anh cảm thấy rất vui.” Khi Hứa An Ca nói những lời này anh không hề nhìn vào mắt Vệ Ngấn.

“An Ca, lẽ nào anh định cả đời cứ sống thế này à?” Vệ Ngấn thở dài trong lòng một tiếng, giọng nói cô rõ ràng là đầy thương cảm.

“Đương nhiên là không rồi.” Hứa An Ca nhanh chóng phủ nhận.

“Vậy thì tốt!” Vệ Ngấn gật đầu, con tim cô dường như cũng yên tâm được phần nào. Thế nhưng, câu nói sau đó của Hứa An Ca suýt nữa làm cho Vệ Ngấn chết đứng người.

“ĐỢi em gả đi rồi, em và Tiểu Lạc Lạc đều có người chăm sóc, khi đó anh anh sẽ có thể yên tâm đi tìm hạnh phúc của riêng anh.” Hứa An Ca vừa nói vừa cầm hộp thuốc và nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.

“Cảm giác như em và Tiểu Lạc Lạc đã cản trở hạnh phúc của anh vậy! nếu đã như thế thì em....” Vệ Ngấn còn chưa nói hết câu thì cơn đau trên mặt làm cô giật mình kêu lên: “A....đau quá...anh nhẹ tay một chút....”

“Đại tiểu thư, tôi đã rất nhẹ tay rồi.” Hứa An Ca nói vẻ chê bai.

“Vậy thì em không cần bôi thuốc nữa.” Vệ Ngấn kéo tay Hứa An Ca ra, một tay đưa lên đỡ lấy một bên má mình, miệng suýt xoa, cô nghiêng người về phía sau, cô sợ Hứa An Ca sẽ lại “làm đau” cô.

Hứa An Ca nhìn Vệ Ngấn lúc này đúng là khóc cười không nổi.

Anh lắc lắc đầu chán ngán, Hứa An Ca giơ tay lên giữ chặt lấy tay của Vệ Ngấn: “Em ấy, đã là mẹ của đứa trẻ bốn tuổi rồi mà có lúc cứ như trẻ con thế nhỉ?”

“Làm gì có cô gái nào ở với anh mà lớn được chứ?” Vệ Ngấn bất mãn nói vẻ như thể lỗi thuộc về Hứa An Ca chứ cô không hề suy nghĩ gì nhiều.

Bàn tay của Hứa An Ca đột nhiên hơi đơ ra, anh nơi vẻ cảm thán: “Là anh chiều em quá thành ra hư rồi.”

Những năm qua, Vệ Ngấn lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ và tự lập, anh đã phải dùng rất nhiều cách khác nhau để làm cho Vệ Ngấn đón nhận sự giúp đỡ của anh. cũng may Vệ Ngấn không hề phụ lòng mong đợi của anh, cô có tài trời phú về thiết kế, sau có hai năm là cô đã có thể tự lập được mọi thứ rồi.

Thế nhưng, cho dù là Vệ Ngấn đã tự lập rồi nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Hứa An Ca nói ra câu đó lúc này Vệ Ngấn mới phát hiện dường như mình lỡ lời rồi, nét mặt cô liền trở nên lúng túng.

Khi Hứa An Ca lại bôi thuốc cho cô, Vệ Ngấn cũng không dám kêu đau nữa mà chỉ nghiến răng chịu đựng.

Trong bầu không khí yên lặng, Hứa An Ca cuối cùng cũng dừng tay, nếu như còn xoa thêm nữa Vệ Ngấn khéo mà cũng không chịu được.

“Vết thương do móng tay cào đúng không?” Hứa An Ca nheo mày lại, nhìn vết thương trên mặt Vệ Ngấn, con tim anh hơi nhói đau lại.

“Vâng.” Vệ Ngấn gật đầu, trong lòng vẫn đang thấy bực tức.

“Vậy thì lát nữa đi bệnh viện khám xem thế nào, tránh để lại sẹo!” Hứa An Ca lại nhìn khuôn mặt của Vệ Ngấn rồi nói như thể ra lệnh cho cô.

“Không sao đâu! Chỉ bị thương có một chút thôi mà!” Vệ Ngấn nhìn anh vẻ rụt rè rồi nói.

“Lại còn có một chút! Tự em đi soi gương nhìn xem nào, rõ là sâu đấy, hơn nữa, vết cào do móng tay là dễ để lại sẹo nhất.” Hứa An Ca liền tức giận khi thế Vệ Ngấn nói như thể muốn bỏ qua lời anh.

“Được rồi được rồi, ngày mai em sẽ đi!” Vệ Ngấn vội vàng gật đầu, không phải là cô sợ Hứa An Ca, chỉ là anh muốn tốt cho bản thân mình cô cũng không thể không biết điều mà cứ để người ra nhắc đi nhắc lại như thế!

Lúc này Hứa An Ca mới hài lòng gật đầu, anh đứng lên, đi vào bàn ăn, cầm lấy một chai rượu vang trên bàn, rót một ly rồi đi ra ban công, đứng dựa vào ban công nhâm nhi ly rượu,
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện