Bàn tay trong không trung của Tần Hàm Dịch cuối cùng cũng động đậy, anh cầm cốc rượu đưa lên miệng, uống một hơi hết, và cũng không trả lời câu hỏi của Lam Dư Khê.

Chỉ là, không trả lời, liệu có phải là một sự đồng ý ngầm không? “Tôi biết, ngày mai sẽ có cuộc họp báo.” Lam Dư Khê cuối cùng cũng chuyển sang vấn đề chính.

“Cậu muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ngăn lại buổi họp báo đó?” Tần Hàm Dịch vừa nhắc tới vấn đề này, lại nhớ tới nội dung của bài báo hôm nay, trong lòng không nhịn được cơn tức giận.

“Không.” Lam Dư Khê lập tức phủ nhận, lại nói với chút do dự: “Ngày mai bất luận xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không lộ diện.”

Tần Hàm Dịch nghi ngờ nhìn Lam Dư Khê, cuối cùng nhếch mép lạnh lùng – đó là một nụ cười mỉa mai đầy tổn thương: “Cậu đúng là tuyệt tình, Diệp Dĩ Muội hôm nay vừa mới quên mình để bảo vệ cho cậu, cậu vừa quay đầu đã chẳng thèm quan tâm để ý tới cô ấy nữa.”

Cảm giác lúc này của Tần Hàm Dịch rất kì lạ, lại vì Diệp Dĩ Muội muốn đòi lại công bằng.

“Ha ha, cô ấy là thái thái của cậu, cậu còn không quý trọng, người ngoài có làm gì thì có ý nghĩa gì không?” Lam Dư Khê khẽ cười như thể anh chẳng quan tâm, chủ đề câu chuyện vừa được đổi ngữ khí anh nói liền trở nên lạnh lùng: “Nhưng, tôi muốn nói với cậu, nếu một khi làm một cô gái bỏ cuộc rồi thì cậu có làm gì đi chăng nữa cũng không thể kéo cô ấy lại được đâu.”

Vừa dứt lời, anh uống một ngụm rượu rồi đứng lên đi ra ngoài, rời đi không chút do dự.

Đây là việc của vợ chồng bọn họ, thì nên để vợ chồng họ tự giải quyết!

Anh là một người ngoài, nói nhiều sẽ làm cho người khác hiểu lầm rằng anh có ác ý.

Nếu ngày mai thực sự Tần Hàm Dịch làm việc gì tổn thương tới cô, làm cho cô mất hết tình cảm vào Tần Hàm Dịch thì Lam Dư Khê cũng không giúp được gì cho Tần Hàm Dịch.

Lam Dư Khê đẩy cửa quán bar ra, cơn gió lạnh buổi đêm, thổi qua quần áo anh, tạt vào da thịt trên khắp cơ thể anh.

Cơn gió làm anh tỉnh cơn say, anh ngẩng đầu lên tự cười chế giễu, cười bản thân mình hèn nhát.

Anh không quan tâm để ý gì đến Diệp Dĩ Muội lúc này không phải vì anh không lo lắng, muốn để mặc Tần Hàm Dịch định đoạt.

Anh chẳng qua là muốn để cho Tần Hàm Dịch và Diệp Dĩ Muội trong khoảng thời gian ngắn nhất đều nhìn rõ cuộc hôn nhân này.

Cũng có thể, con tim nguội lạnh cũng tốt, như vậy ít nhất mọi người đều không phải đau khổ.

Vốn dĩ anh có thể không tới quán bar, không nói với Tần Hàm Dịch những lời đó.

Thế nhưng, dù gì thì hai người họ cũng là anh em tốt của nhau, anh cuối cùng vẫn không làm được cái chuyện tuyệt tình đó.

Vì vậy, anh đã đến, và đã nhắc nhở Tần Hàm Dịch.

Việc nên làm anh cũng đã làm rồi, nếu như Tần Hàm Dịch vẫn cố ý làm Diệp Dĩ Muội tổn thương vậy thì đó cũng không phải là lỗi của anh.

Anh không muốn làm tổn thương bất kì người nào, cũng không muốn làm người hòa giải.

Tuy anh mới quen biết Diệp Dĩ Muội có mấy ngày nhưng anh còn hiểu cô hơn cả Tần Hàm Dịch.

Anh biết, cô là một cô gái vô cùng thiếu cảm giác an toàn, nếu Tần Hàm Dịch làm tổn thương con tim cô tới tột cùng thì cô nhất định sẽ không tha thứ cho Tần Hàm Dịch.

Lam Dư Khê bây giờ rất mông lung, một mặt anh hi vọng Tần Hàm Dịch sẽ không làm gì tổn thương tới Diệp Dĩ Muội, mặt khác lại muốn Tần Hàm Dịch nhẫn tâm một chút, làm cho Diệp Dĩ Muội kiên quyết ly hôn.

Kết quả rốt cuộc sẽ thế nào không phải anh nói là được, anh chỉ có thể chờ đợi với con tim mang đầy sự áy náy....

Anh chỉ nghĩ, khi mà không làm tổn hại tới bất cứ một người nào, có thể bỏ qua quá khứ và bắt đầu lại từ đầu.....

Đêm nay, Tần Hàm Dịch, Diệp Dĩ Muội, Lam Dư Khê, Hứa An Ca, Hạ Lam, Cao Thiên Du, Châu Lan Na, mỗi người đều có những tâm trạng khác nhau, chờ đợi buổi họp báo ngày mai, còn ngày mai rốt cuộc sẽ thế nào, rốt cuộc sẽ thay đổi cuộc đời ai, không ai có thể dự đoán trước được....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện