Tần Hàm Dịch khởi động xe, lái về phía thành phố.

“Vậy em muốn ở trong khách sạn nào? Anh đưa em tới đó.” Anh nhìn Hạ Lam vẫn đang trong trạng thái sợ hãi, hỏi.

“Em không muốn ở trong khách sạn, em sợ phóng viên sẽ tới quấy rầy, làm phiền em.” Hạ Lam nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Hàm Dịch con tim trùng xuống.

Trước đây cô ta luôn cho rằng, kể cả toàn thế giới có bỏ lại cô ta thì Tần Hàm Dịch cũng sẽ ở bên cạnh cô ta.

Anh sẽ đứng đó đợi cô, mãi mãi là một nơi trú ẩn an toàn cho cô ta.

Thế nhưng, tình hình bây giờ đã được thay đổi rồi, anh đã hoài nghi cô ta.

“Được, anh sẽ bảo Tiêu Nhiên chọn một căn hộ trong số các căn hộ của Tần gia cho em ở.” Tần Hàm Dịch đáp ứng yêu cầu của cô ta nhưng vẫn không để lộ bất kì một cảm xúc thừa thãi nào.

Thậm chí có thể nói, có chút lạnh nhạt, đây là thái độ mà từ trước tới nay chưa bao giờ anh dùng với Hạ Lam.

“Hàm Dịch, em muốn tìm một nơi yên tĩnh.” Hạ Lam yêu cầu.

Bao nhiêu năm nay, cô ta chưa từng nhờ cạy anh, không biết lúc này vì sao, lại mở miệng thế này.

Đây vốn dĩ không phải phong cách của cô ta, cô ta chỉ có thể dùng cách này để chứng minh trong tim anh cô ta vẫn còn quan trọng.

Cô ta đã hoàn toàn mất đi Hứa An Ca, cô ta không muốn mình lại mất đi Tần Hàm Dịch.

Hơn nữa, theo đuổi Hứa An Ca nhiều năm rồi, lần này, cô ta thực sự mệt rồi.

Vì vậy, cô ta đã về nước, muốn bắt đầu lại cuộc đời, muốn thử một lần đón nhận người đàn ông yêu bản thân mình.

Chỉ là, điều làm cho cô ta không ngờ đó là, hóa ra Tần Hàm Dịch cũng thay đổi rồi.

Cùng là một người con gái đã cướp đi hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời cô ta, cô ta không can tâm, không can tâm....

“Được, bây giờ anh bảo Tiêu Nhiên đi làm.” Tần Hàm Dịch vẫn không thay đổi nét mặt, đưa tay lên ấn vào màn hình trên xe được kết nối với điện thoại.

“Hàm Dịch.....” Hạ Lam nắm lấy tay Tần Hàm Dịch: “Chẳng phải anh còn có một căn biệt thự ở ngoại thành à?”

Cô ta cuối cùng đã không nhịn được mà nói thẳng ra mục đích của mình.

Tần Hàm Dịch rút bàn tay đang được Hạ Lam nắm ra, đặt lên vô lăng, trả lời: “Không phỉa một căn mà tổng cộng có ba căn, nếu em thích ở đó thì bây giờ anh sẽ đưa em qua đó.”

“Cảm ơn anh.” Hạ Lam nét mặt vô cùng lúng túng, ý của Tần Hàm Dịch rõ ràng như vậy rồi sao cô ta lại không hiểu chứ, cuối cùng thì anh cũng không bằng lòng để cho cô ta ở trong căn biệt thự với không gian riêng tư của anh.

Thế nhưng, cô ta đọc tin tức đã nhìn thấy, Diệp Dĩ Muội sau tang lễ của mẹ đã luôn sống ở đó.

Anh cũng giống với Hứa An Ca, lựa chọn Diệp Dĩ Muội, từ bỏ tình cảm bao nhiêu năm của bọn họ sao? Cô ta không hiểu, cô ta có chỗ nào không bằng được Diệp Dĩ Muội?

Cô ta vốn dĩ xuất thân cao quý, có văn hóa, đều ở trọng xã hội thượng lưu, vậy mà lại thua một cô gái xuất thân bần hàn, đúng là một kết cục nực cười.

“ Hạ Lam, có thời gian thì về thăm ba em!” Tần Hàm Dịch cuối cùng không kìm nén được nhìn cô ta buồn, bèn chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

“Ba cũng không muốn gặp em đâu.” Hạ Lam cười cay đắng, rồi hai mắt đỏ lên tủi thân, mắt ọng nước.

Tần Hàm Dịch nhắc tới cha cô ta lức này, dường như nhắc nhở cô ta, dường như cô ta đã bị cả thế giới bỏ rơi rồi vậy.

Cô ta là đứa con gái duy nhất trong nhà, cha cô ta đã từng rất thương yêu cô ta.

Nhưng, cô lại không chịu tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, chỉ vì Hứa An Ca, cô ta kiên quyết đi làm người mẫu, chỉ vì muốn có cơ hội được ở bên anh nhiều hơn.

Thế nhưng, sự hi sinh, sự nỗ lực của cô ta không những không đổi lại được cái gì mà con tim càng ngày càng bị tổn thương.

Quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe với cảnh sắt lướt qua rất nhanh, Hạ Lam chìm vào trong dòng suy nghĩ của riêng bản thân mình, cô ta nhớ lại những ngày điên cuồng trao đi tình yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện