Thẩm Như bị anh bế trên tay, cô xấu hổ vùi mặt sâu vào lồ ng ngực rắn chắc.

Hạo Thiên có chút buồn cười nhưng rồi cũng nhanh chóng đưa cô lên phòng.
-Em giấu mặt như vậy thì ai biết em là phu nhân của anh hả?
-Nhưng em xấu hổ lắm, không quen.

Anh thả em xuống để em tự đi được không?
-Yên lặng một chút!
Hạo Thiên nhếch nhẹ môi, đợi khi thang máy mở cửa liền bước ra.

Bất ngờ lại bắt gặp Ái Ái.

Ả ta ngơ ngác nhìn Thẩm Như trên tay anh.
-Chủ tịch, sao anh lại bế cô ta vậy?
-Cô có quyền cấm tôi bế vợ mình sao? Hay tôi cần hỏi ý kiến của cô về việc này?
-Vợ… cô ta là vợ chủ tịch á? A không… phu nhân… phu nhân… tôi…
-15 phút nữa, tôi muốn nhận đơn xin nghỉ việc từ cô.

Không đúng thời hạn lập tức sa thải!
-Chủ tịch… chủ tịch… cái đó… phu nhân nghe tôi giải thích đã… không phải như vậy đâu ạ…
Thẩm Như thấy có chút thương tình nhưng bản thân lại dặn lòng phải cứng rắn.

Cô mềm lòng chính là đang gây khó dễ cho công việc của anh.

Hạo Thiên mặt lạnh bước ngang qua ả không cần nghe lời giải thích, tiến vào phòng mình.

Đặt cô xuống sofa, giờ phút này mới có thể tỉ mỉ coi lại vết thương.


Đôi mắt vừa thương vừa xót ngước lên nhìn cô, trong mắt đã lưng tròng vài giọt nước mắt.
-Đau không?
-Không đau, chỉ là chút vết thương nhỏ.
Anh thở dài ngồi lên sofa, ánh mắt ấm áp xoáy sâu vào mắt cô.

Thẩm Như khẽ cười nghiêng đầu, xem ra anh chồng của cô lại sắp bắt đầu nói mấy lời tình cảm ngọt ngào, sến súa rồi đây.
-Anh sao vậy?
-Thẩm Như, cho anh cái danh phận đi.

Anh muốn ra mặt bảo vệ, lo lắng công khai cho em.

Chứ không phải lúc nào muốn gặp hay yêu thương em đều phải lén lút.

Anh yêu em và anh muốn cả thế giới này biết về điều đó, càng nhiều người càng tốt.

Không muốn tên đàn ông nào có thể tiếp cận em, càng không muốn người phụ nữ nào tiếp cận anh.
-Em biết là anh lo lắng cho em, cũng biết là anh giận em.

-Em cũng biết vậy sao?
-Hạo Thiên, em không muốn chúng ta cứ mãi cãi nhau vì vấn đề này nữa.

Ngày nào cũng cãi nhau với anh, em thật sự không muốn như vậy đâu.

Anh yêu thương hôn lên trán cô.

Thẩm Như nhõng nhẽo dụi dụi vào cổ anh.

Môi cô ướt át m*t nhẹ khiến anh bật cười vì sự chiếm hữu của cô.

Nghỉ một lát cô liền quay về phòng làm việc.

Vừa bước vào đã bị hỏi không thương tiếc, có những người còn dè dặt nhìn cô.
-Thẩm Như… em là phu nhân của chủ tịch sao?
Thẩm Như thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Cô khẽ gật đầu nhìn mọi người bằng cặp mắt hối lỗi trân thành.
-Em xin lỗi đã giấu mọi người lâu như vậy.

Nhưng em chỉ muốn mọi người đối xử với em một cách bình đẳng.

Coi em như một đồng nghiệp thật sự vậy, em không muốn danh phận của mình ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người.

-Híc… Thẩm Như à… chị đã nói rồi.

Phu nhân chủ tịch phải là người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.

Em đúng là không phụ hình ảnh phu nhân trong lòng tụi chị.

Thẩm Như khẽ cười, một vài nhân viên bĩu môi nhìn bà chị đang tỏ ra màu mè kia.

-Chẳng phải chị bảo chị sẽ là phu nhân chủ tịch sao? Cái gì mà nhổ hoa lấy chậu ấy nhỉ.

-Ai nói chứ? Thẩm Như, em chắc không để bụng đâu ha.

Thẩm Như phì cười rồi quay lại bàn làm việc.

Lấy trong túi xách ra chiếc nhẫn cưới, giờ đây cô cũng chẳng ngần ngại đeo nó vào nữa.

Vui vẻ nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô tìm đến điện thoại chụp tay mình gửi cho anh.
"Ông xã à, đẹp không?"
"Tay ai mà xấu thế?"
"Anh muốn chết sao?"
"Haha đẹp lắm.

Vợ yêu à, anh yêu em!”
Đặt điện thoại qua một bên.

Cô nhanh chóng quay lại với công việc.

Chiều hôm ấy cả hai cũng vui vẻ khoác tay nhau bước ra khỏi tập đoàn.

Bọn họ không còn ngần ngại, chỉ muốn mỗi giây phút đều có thể lan toả tình cảm tốt đẹp đến mọi người.
Sáng hôm sau, anh và cô đi cùng một xe.

Hạo Thiên xiết chặt bàn tay cô trong tay mình như sợ rằng cô sẽ đi lạc vậy.

Thẩm Như nhìn anh bĩu môi.
-Anh làm quá thật đấy.

-Phải làm quá chứ, bởi anh đang nắm cả thế giới trong tay mà.

-Đồ dẻo miệng nhà anh.

Những cái loa phát thanh chạy bằng cơm ở môi trường công sở chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng.


Mới đó thôi mà tin anh và cô là vợ chồng lan truyền khắp tập đoàn.

Giờ phút này, Thẩm Như đi đâu cũng phải nhận những cái cúi đầu chào hỏi.

Đôi khi cô đã nói họ không cần phải làm vậy nhưng họ vẫn một mực không nghe.

Dù sao danh phận cũng đã được xác nhận.

Họ sao có thể không chào hỏi phu nhân chủ tịch.

Ở phòng anh, Thẩm Như chau mày bĩu môi vì những lời chào.

Hơn ai hết cô biết đó là những lời xua nịnh.
-Em thấy bọn họ giả tạo ghê.

Chẳng có tý nào thật lòng cả.

-Vậy phu nhân của anh không hài lòng?
-Cũng vui, tại ai cũng gọi em là phu nhân của anh á.

Hạo Thiên phì cười cúi xuống nâng cằm cô lên.

Môi chạm môi khiến Thẩm Như tham lam cuốn anh vào khoang miệng mình.

Nụ hôn sâu dây dư mãi không hồi kết.

Nụ hôn mãnh liệt đầy tình yêu ngọt ngào dành cho đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện