Triết Vũ về nhà cũng là 5 giờ chiều, trong bếp có người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp đang bận rộn xào nấu. Hắn đứng ngẩn ra, nhìn bóng lưng của Phạm Kiều My di chuyển một lúc lâu.

Hắn không biết như thế nào nữa, từ trước đến giờ hắn chưa từng yêu ai, cũng không biết cảm giác khi yêu là như thế nào.

Có phải là cảm giác của hiện tại hay không? Mọi thứ đều thuận mắt, vừa lòng? "Chồng, anh về rồi hả? Sao chẳng lên tiếng gì cả doạ em rồi." Phạm Kiều My thấy hắn ngẩn người dựa lưng vào vách tường, hắn đứng đó bao lâu rồi?

Triết Vũ sải bước đi về phía cô, hắn ôm cô từ phía sau, gác cằm lên vài ngọc của cô rồi nói đùa:"Fan của em mà biết em cực nhọc ở trong bếp như vậy, khéo anh trở thành tội nhân thiên cổ mất."

Câu nói đùa của hắn khiến cô phì cười, rồi hùa theo:

"Trong mắt bọn họ cho rằng kiếp trước anh cứu được cả thế giới đấy."

"Có thể lắm."

Câu nói như đùa, cũng như mang hàm ý sâu xa khác.

Phạm Kiều My tự cho nó chỉ là một câu nói đùa, cô đẩy hắn ra, giục:"Anh đi tắm đi, xong rồi xuống ăn cơm."

"Được."

Triết Vũ nhấc chân rời đi, cô lại loay hoay với bếp núc. Chuyện không thể suy nghĩ, chi bằng đừng nghĩ nữa.

Bữa tối lãng mạn của đôi vợ chồng trẻ, Phạm Kiều My sẽ hỏi thăm tình hình làm việc của Triết Vũ. Cô luôn tìm để tài để bắt chuyện trước, từ trước đến giờ luôn là như vậy.

"Tay nghề của vợ không tồi, ăn ngon lắm."

"Ăn ngon, vậy anh ăn nhiều chút đi. Em thấy anh gầy đi nhiều rồi, có phải thời gian em bận rộn bên ngoài anh thường xuyên bỏ bữa hay không?"

"Thỉnh thoảng, gần đây công việc hơi dồn dập."

Mỗi người một câu, thành một cuộc trò chuyện đầy tình cảm.

Triết Vũ là người đàn ông của công việc, điều đó không thể phủ nhận. Hắn ăn cơm xong liền đi lên phòng sách làm việc, hắn nói còn có cuộc họp quan trọng.

Phạm Kiều My cũng không quấy rầy hắn, thật ra cô cũng không phải thuộc dạng dính người.

Ngồi trên giường lớn xem tin tức, chị quản lý của cô là Angel, gọi đến.

Chị nói:"Phim điện ảnh lần này rõ ràng đạo diễn Trần đã chấm em rồi, không biết sao lại đổi ý phút chót."

Phạm Kiều My săm soi móng tay, nhàn nhạt đáp:"Không được thì thôi, chúng ta có nhiều tài nguyên như vậy mà chị. Tức làm gì chứ?"

"Em không chứng kiến tận mắt nên chả dễ dàng bỏ qua. Chị nói em nghe, vai diễn của em bị con nhỏ Kany cướp đó. Nó dỗ ngọt đạo diễn Trần, có khi là đã lên giường với lão già đó luôn rồi. Em quên lần trước trong show thời trang nó cô tính cắt váy của em hay sao?"

"Dĩ nhiên là không quên." Phạm Kiều My ngước ánh mắt, trong ánh mắt ấy xuất hiện vài tia nguy hiểm.



Bên kia Angel vẫn đang than vãn, nào là người mới mà không biết điều, không tôn trọng tiền bối...

Cuối cùng Phạm Kiều My mới nói:"Để em đi nói một tiếng với Triết Vũ, xem anh ấy có giúp chúng ta được không?"

"Ôi thật sự không cần đâu em, Triết thiếu bận trăm công ngàn việc. Đây chỉ là một bộ phim điện ảnh bình thường thôi, bỏ đi, bỏ đi. Em nói đó chúng ta có nhiều tài nguyên mà." Angel nghe tới tên của hắn thì hồn vía lên mây, ai mà không biết danh tiếng của ông trùm đá quý thành phố A cơ chứ?

"Lúc nảy chị không nói thì bỏ qua được. Riêng cái con Kany đó thì em sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu."

"Nè... My à, bình tĩnh chút..."

Phạm Kiều My tắt di động, cô không muốn nghe chị Angel khuyên nhủ nữa. Cô bị ức hiếp nhiều rồi, không lý nào ở bên ngoài cũng để người ta ức hiếp mình được.

Triết Vũ không được thì Tống Phong, hai cái bệ đỡ này đều hướng về cô, thì tội tình gì cô không giẫm chứ?

*

... Cốc Cốc...

Triết Vũ vừa mới kết thúc cuộc họp với đối tác nước ngoài, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa mới bất giác nhìn lên đồng hồ. Đã 11 giờ đêm, Phạm Kiều My còn chưa ngủ?

"Vào đi."

Đúng như hắn nghĩ, quả nhiên là vợ hắn đến tìm. Trên tay cô cầm một ly sữa, chắc là đem cho hắn.

Người phụ nữ mặc váy ngủ màu đen gợi cảm chất liệu lụa bóng, dáng người đẹp đến khó lòng nào rời mắt. Cô đi tới trước mặt Triết Vũ, ngồi lên đùi hắn, giọng ngọt nói:"Chồng, đêm rồi anh còn chưa xong việc hả?"

"Vừa mới xong, em chờ anh sao?" Hắn ôm eo con kiến, cái eo nhỏ tới mức chỉ cần một nắm tay có thể ôm trọn.

"Em chờ anh về lau nước mắt ủy khuất cho em đó."

Phạm Kiều My làm nũng, người đàn ông nào có thể vỗ ngực xưng tên nói không rung động?

Triết Vũ ôm cô trong lòng, hắn hỏi:"Là ai ức hiếp vợ của anh?"

"Vai diễn của em bị cướp rồi, bị một con nhỏ mới vào nghề cướp mới tức đó chớ. Hơn nữa lần trước ở show thời trang, con nhỏ đó nó cắt váy của em. Nó có kim chủ chống lưng cho nên chẳng xem tiền bối như em ra gì cả."

Triết Vũ phì cười, đúng là chuyện phụ nữ quá nhiều rắc rối. Một vai diễn thôi mà tranh nhau đến sức đầu mẻ trán như vậy.

"Hơ, anh còn cười. Hay là anh mong cho em bớt nổi tiếng đi, để rời xa em càng sớm càng tốt chứ gì?" Cô giả vờ tức giận dùng ly sữa cụng vào ngực anh.

Triết Vũ nghe vậy liền cầm tay cô, hắn uống một ngụm sữa, ánh mắt nhìn cô phòng ra tia nguy hiểm. Đều là giống đực, ý tứ của hắn và những người đàn ông khác giống nhau.

Lăn lộn mấy năm trong nghề, cô đương nhiên là hiểu.

"Chồng à, miệng anh dính sữa kìa."

Cô cúi xuống liếm lên vành môi Triết Vũ, hình ảnh quá mức quyến rũ khiến hắn không thể làm ngơ.

"Đi ngủ thôi vợ, sáng mai dậy tự nhiên vai diễn đó thuộc về em."



Hắn nâng mông cô bế lên, hiên ngang nói rồi hướng về phòng ngủ.

Phạm Kiều My ôm cổ hắn, đôi mắt hồ ly tinh nhìn hắn câu dẫn.

"Ngày mai em đi ăn với đạo diễn Trần, tới lúc đó anh vô tình gặp mặt rồi nói mấy lời là được. Em không thích người khác nói em đi cửa sau."

"Được, đều chiều ý em."

"Chồng yêu thật là tốt!"

Thử hỏi người đàn ông nào có thể bước qua được cửa ải mỹ nhân kế này?

Triết Vũ đá cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi bắt đầu cởi quần áo.

Phạm Kiều My biết hắn muốn làm gì, cô cũng không có ý né tránh. Cô đút sữa lên miệng hắn, sau đó cất giọng quyến rũ nói:"Chồng uống hết sữa đi, anh gầy đi rồi."

Hắn rất nghe lời, uống cạn ly sữa do cô đút cho. Ly rỗng đặt lên bàn, Triết Vũ lập tức đè cô nhào lên giường...

Đôi môi hắn phủ xuống môi cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến sâu vào trong khoang miệng ngọt ngào. Cô gái ở dưới thân vô cùng phối hợp dây dưa cùng hắn, tiếng va chạm môi lưỡi khiến người ta đỏ mặt tía tai. Vải vóc trên cơ thể lần lượt bị bàn tay to của Triết Vũ cởi ra rồi tùy tiện ném xuống sàn nhà.

Bàn tay hắn chạm vào hai cái bánh bao mềm mại trước ngực cô, khẽ xoa nắn. Phạm Kiều My run rẩy cùng nức nở thành tiếng, cô hơi kháng nghị, hắn liền tạm thời ngừng hôn mà nhìn cô.

Gương mặt xinh đẹp không biết vì thiếu oxy hay nhiễm dục mà đỏ thành quả cà chua chín, cô thở hổn hển mơ màng nhìn Triết Vũ.

Cô nhìn hắn ma mị nói:"Sữa bò ngon quá, em... Muốn uống thêm."

Lời vừa dứt môi hắn lại phủ xuống thêm một lần nữa, lực đạo dưới bàn tay cũng mạnh hơn gấp nhiều lần. Giống như muốn nhàu nát cô, nhưng lại tạo ra khoái cảm mãnh liệt.

Phạm Kiều My vươn cánh tay trắng nõn lên câu cổ hắn, thi thoảng lại vuốt ve phần gáy của người đàn ông. Triết Vũ rời khỏi môi trượt một đường dài từ gò má xuống cái cổ thơm tho trắng mịn, chậm rãi đặt lên đó từng nụ hôn vụn vặt, lưu luyến.

"Ưm... Cắn em... Đáng ghét... Ưm..."

Phần ngực luôn là nơi nhạy cảm nhất của cô, giây phút này bị hắn nhét cả khối vào miệng, thi thoảng còn day day cắn cắn, bức bách vô cùng. Phía dưới truyền tới một trận co thắt, nước ngầm từ chỗ nào đó trào ra.

"Chồng yêu... Đừng đùa nữa... Mau yêu người ta đi mà..."

"Đừng gấp chứ vợ, đêm... Còn dài lắm."

Hắn thủ thỉ bên tai, khiến cho cô sởn cả da gà. Chỗ đó cư nhiên lại co rút lại một đợt nữa, quá khó chịu.

Bên tai truyền tới tiếng xé bao bì, Phạm Kiều My liếc nhìn hành động của hắn. "Người anh em" khí thế ngẩng cao đầu, kích thước không thể làm ngơ được, đúng là rất hãnh diện.

"Ưm... Vũ... Chậm chậm lại... Anh!!!"

Hắn rõ là xấu xa, biết là kích cỡ của mình không nhỏ lại thích tấn công một lần như thế. Phạm Kiều My cả thân thể rướn lên nước mắt sinh lý chảy ra, miễn cưỡng chấp nhận hắn, đồng thời lúc đó cô nghe tiếng của Triết Vũ rên khe khẽ. Hắn thoải mái, vậy là tốt rồi...

Cô không có gì tốt cả, chỉ có thể dùng chuyện trai gái này an ủi hắn thôi. Ngoại tình bên ngoài, cô cũng chột dạ, nhưng tha thứ cho cô vì cô không còn lựa chọn nào khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện