Ba người tới bãi đỗ xe, tài xế cũng rảo bước tới đón, Chử Đồng dừng bước: “Mọi người đi trước đi, tôi còn phải quay lại.”

“Cô điên rồi sao?” Người trợ lý nhìn cô vẻ kỳ quái: “Chạy còn chẳng kịp, cô còn quay lại làm cái gì?”

“Tôi quên máy ảnh ở đó rồi, bên trong có mấy tấm ảnh rất quan trọng, không thể lộ ra...” Chử Đồng ôm chút hy vọng: “Chưa biết chừng bọn chúng đi rồi thì sao? Huống hồ gây ra động tĩnh lớn đến thế, có lẽ không dám làm bừa đâu.”

Giang Ý Duy trầm mặc đã lâu đột ngột nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt ánh lên vẻ căng thẳng: “Đừng đi, bọn chúng dám làm mấy việc này ngay tại bệnh viện thì còn gì không dám nữa? Huống hồ còn hai người đàn ông cao to, cậu... cậu muốn quay lại để chết à?”

“Nhưng còn máy ảnh của tớ, nếu không tìm được, tớ cũng không khác chết là bao.”

Giang Ý Duy gọi người tài xế tới, ý bảo anh ta lên gác xem sao. Dẫu sao là một người đàn ông không liên quan, hệ số nguy hiểm cũng sẽ hạ thấp đi nhiều.

Chử Đồng cùng trợ lý hợp lý nhấc Giang Ý Duy lên xe. Hai tay cô ấy cuộn chặt ga giường, vùi đầu vào trong, trợ lý nhìn thấy cũng khó chịu: “Cô lái xe về trước đi, tôi sẽ bảo tài xế lát nữa tự bắt xe.”

“Được.” Chử Đồng đáp rồi ngồi vào ghế lái.

Trở về chỗ ở của Giang Ý Duy, bà Giang cũng ở đó. Thấy cô ấy như vậy, bà sốt ruột vô cùng: “Ý Duy, con sao rồi?”

Giang Ý Duy lắc đầu, người trợ lý ở bên cạnh giải thích với bà Giang: “Thưa cô, cô đừng lo lắng, lúc trị liệu gặp một chút phiền phức nhưng không sao rồi.”

“Vậy bác sỹ nói sao?”

Trợ lý do dự giây lát: “Có... Có hy vọng.”

Trên nét mặt bà Giang rõ ràng tràn ra chút yên lòng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Chử Đồng đẩy Giang Ý Duy vào trong, phòng của cô ấy được chuyển từ tầng hai xuống tầng trệt. Cô đóng cửa lại, ngay cả trợ lý cũng không vào. Chử Đồng mở tủ quần áo ra, nghiễm nhiên lấy giúp Giang Ý Duy một bộ quần áo hệt như một người bạn lâu năm.

Giang Ý Duy ngồi trên xe lăn, Chử Đồng đi tới bên cạnh cô ấy, cởi giúp cô ấy bộ quần áo bị xé rách đó ra. Cô ấy chớp chớp mắt: “Chử Đồng à, tớ nhìn thấy ảnh Ân Thiếu Trình ôm cậu rồi.”

Tay cô khựng lại: “Tớ không biết phải giải thích thế nào nhưng những gì cậu nhìn thấy không như cậu nghĩ đâu.”

“Tớ biết.” Gương mặt Giang Ý Duy đã hồng hào hơn, cô ấy nhìn xuống hai chiếc còng cao su đã bị Chử Đồng dùng kéo cắt đi: “Tớ không chỉ một lần bị đổi góc chụp mấy kiểu ảnh đó. Chỉ là tớ nghĩ không ra, tớ đã ra nông nỗi này rồi, cho dù người ta có thù với tớ cũng không đến mức phải hãm hại tớ vậy chứ?”

“Mấy người ban nãy, cậu quen không?”

“Quen chứ. Lúc tớ mới debut, cô ta cũng coi như có chút danh tiếng. Một bộ phim truyền hình vốn dĩ đã xác nhận cô ta làm nữ chính, vào lúc gần khai máy đã đổi thành tớ. Cô ta cho rằng nếu không phải vì tớ xen ngang thì hôm nay người nổi tiếng có lẽ sẽ là cô ta.”

Chử Đồng thay xong quần áo cho Giang Ý Duy: “Cứ cho là như vậy, nhưng bệnh viện cũng không phải người nào cũng vào được, hơn nữa cả tầng bảy đều trống trải. Không có chút lai lịch, liệu có làm thuận lợi được vậy không?”

“Ở trong giới giải trí, người đó mãi vẫn không nổi tiếng được, toàn vào vai nữ phụ hai, nữ phụ ba. Công ty quản lý của cô ta không ngừng thay người mới, từ lâu đã không trụ được, giờ thì càng khó khăn hơn.”

Chử Đồng khẽ lắc đầu: “Tớ cũng nghĩ mãi không hiểu. Cậu tới bệnh viện một chuyến, ngay cả đám paparazzi còn tránh được, sao mấy người đó có thể chờ sẵn cậu ở đó? Ai giới thiệu cho cậu vị bác sỹ này?”

Giang Ý Duy có phần do dự: “Là Tứ ca sắp xếp.”

Chử Đồng hơi cau mày: “Người nhà họ Giản thường hay tới khám ở bệnh viện này, chuyện này thì tớ biết. Giản Trì Hoài làm việc có lẽ cũng cực kỳ cẩn mật mới phải, vấn đề phát sinh từ đâu đây?”

Giang Ý Duy đặt tay xuống chân mình. Chuyện ban nãy khiến cô ấy hoảng sợ, thần kinh càng lúc càng căng thẳng, bàn tay hết buông lơi lại nắm chặt, nắm chặt lại thả lỏng: “Tớ muốn nằm một lát.”

Cô ấy cảm thấy vẫn là ở nhà an toàn nhất. Như vậy cô ấy không phải ra ngoài chịu đựng sự chế giễu của mọi người, không cần đối mặt với ống kính, càng không phải nhìn những ánh mắt thương hại của mọi người. Có lẽ đây chính là số phận của cô ấy, vậy thì cô ấy còn kiên quyết tranh đấu để làm gì cơ chứ? Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn, trong lòng thấp thỏm không yên. Cô nhìn bóng Giản Trì Hoài đi lại trong phòng khách qua ô cửa sổ sát sàn cực lớn. Lần này cô hết cách rồi. Giản Trì Hoài quen biết rộng hơn cô, nhất định có thể nhanh chóng tìm lại được máy ảnh. Chử Đồng hít sâu một hơi, cất những bước chân nặng nề đi vào trong.

Từ sau lần công khai thân phận trong nội bộ Dịch Sưu khi trước, cuộc sống của Giản Trì Hoài thật ra chẳng ảnh hưởng quá nhiều, hôm nào có tiết vẫn tới trường như thường lệ, ngày ngày tháng tháng vẫn trải qua trong bình yên, thoải mái.

Chử Đồng vào phòng khách, mỉm cười khe khẽ, rồi đi tới bên cạnh ôm lấy cánh tay anh: “Hi!”

Giản Trì Hoài nhìn cô với vẻ kỳ lạ: “Lạ đấy, lại theo dõi ai rồi?”

Anh ngồi xuống sofa, Chử Đồng cũng ngồi xuống theo anh, cánh tay vẫn khoác chặt không buông: “Hôm nay em đi lấy thuốc cho bố, lại gặp ngay Giang Ý Duy ở bệnh viện.”

“Ừm.” Giản Trì Hoài vắt chân lên, mặt trong của đôi chân để lộ những đường nét căng mịn hoàn hảo: “Lệ Đề ngày nào cũng inh ỏi đòi anh, dù biết hết hy vọng nhưng vẫn cố lần cuối, anh đã sắp xếp cho Giang Ý Duy tới đó gặp bác sỹ.”

Chử Đồng quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Giản Trì Hoài, hoàn toàn không phát giác ra có chút nào bất thường: “Nhưng hôm nay Giang Ý Duy suýt nữa xảy ra chuyện, có một nữ diên viên dẫn theo hai người đàn ông định hại cô ấy.”

Giản Trì Hoài nhíu mày: “Bác sỹ đợi xem bệnh cho cô ta nói rằng cô ta không hề tới bệnh viện.”

Chử Đồng khẽ thở dài: “Cô ấy bị người ta lừa lên tầng 7, em còn ẩu đả với bọn chúng.”

“Sao tới đâu cũng có em vậy?” Nghe tới đây, Giản Trì Hoài cảm thấy cô vợ này của anh quả thật là thành phần không thể khiến người ta yên tâm: “Không phải anh bảo em đừng có lo chuyện bao đồng sao?”

Giản Trì Hoài vừa nói ra câu này, những lời vốn dĩ đã tới cửa miệng, Chử Đồng lại càng không dám nói nữa. Hai tay cô giữ chặt cánh tay anh, không ngừng lắc qua lắc lại, Giản Trì Hoài nhìn xuống mu bàn tay cô: “Đánh nhau với người ta bằng tay không sao?”

“Không, em có vũ khí.”

Giản Trì Hoài bỗng bật cười thành tiếng: “Vũ khí? Dao hay súng?”

Chử Đồng sát lại gần anh: “Máy ảnh của em.”

Tầm mắt người đàn ông nhìn xuống gương mặt cô: “Thì ra em còn khả năng này nữa, lợi hại như vậy. bám lấy anh làm gì? Lẽ nào đã đánh chúng sứt đầu mẻ trán, không dọn dẹp được tàn cuộc?”

“Máy ảnh của em rớt lại đó rồi.” Đã tới nước này rồi, Chử Đồng đành thành thật khai báo.

“Rơi thì rơi luôn.” Giản Trì Hoài không quá coi trọng: “Tối nay anh mua cho em cái mới, chuyện có nghiêm trọng gì đâu?”

Chử Đồng cũng mong là vậy, cô như ngồi trên đống lửa, biểu cảm sốt ruột, mười đầu ngón tay vô thức bấu mạnh cánh tay anh: “Nhưng ảnh bên trong không thể lộ ra ngoài, lần trước em chụp trộm bố và Ôn Kiều trong biệt thự...”

“Em chưa xóa?” Cả gương mặt Giản Trì Hoài bỗng trở nên nghiêm nghị.

Chử Đồng thu hai tay về, á khẩu một hồi rồi mới lên tiếng: “Em không có thói quen xóa ảnh, đều định kỳ tới ngày mới xử lý một loạt, sau khi bỏ lên máy tính thì mới xóa ảnh gốc đi, nhưng mà... mấy bức ảnh khoảng thời gian đó em còn chưa kịp sắp xếp. Khi ấy em nghĩ nhất định sẽ xóa, cơ mà về sau...”

Thật sự là quên bẵng mất. Huống hồ máy ảnh ở trong tay cô, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có sự tình ngày hôm nay. “Giang Ý Duy đã bảo tài xế lên gác tìm nhưng anh ta và máy ảnh đều biến mất.”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Giản Trì Hoài chìm trong u ám vô biên, gương mặt anh lạnh lùng, ngũ quan không còn thoải mái nữa mà có một cảm giác ngột ngạt khiến người ta sợ hãi. Chử Đồng rút tay về, đặt lên đùi mình: “Em xin lỗi.”

“Nếu những bức ảnh đó bị công bố ra ngoài, em có biết hậu quả sẽ thế nào không?”

Chử Đồng không dám nghĩ, ánh mắt của cô từ từ hạ thấp xuống: “Em biết.”

Cả người Giản Trì Hoài dựa về sau, cơ thể rắn chắc tựa hồ bỗng mất đi điểm tựa: “Từ trước tới nay, anh vẫn chưa dám chắc chắn liệu mẹ đã biết chuyện của bố và Ôn Kiều hay chưa. Anh thận trọng bảo vệ bà, giúp đỡ chuyện che giấu với tư cách của một người biết rõ nội tình, thậm chí còn giúp đỡ dọn sạch sẽ mọi scandal của bố ở bên ngoài. Nhưng trong buổi chúc thọ lần trước, Ôn Kiều ngang nhiên khiêu khích, mẹ anh giả vờ thờ ơ, anh cũng đã nhìn thấy, thì ra mẹ anh biết hết tất cả. Bà tự lừa mình gạt người tới tận ngày hôm nay, anh cũng không dám hỏi han xem rốt cuộc thì bà biết từ lúc nào. Một năm trước? Ba năm trước? Hay đã mười mấy năm rồi? Bà giữ rịt lời nói dối ấy bao lâu, duy trì cho sự hòa thuận ngoài mặt của cái gia đình này, anh không dám làm bà phiền lòng, không nỡ khiến cho giấc mơ này của bà vỡ vụn. Chử Đồng, nếu chúng bị lộ ra, có người sẽ dồn ép mẹ anh. Em bảo, anh phải làm sao với em đây?”

Bờ môi Chử Đồng không ngừng run rẩy. Cô cũng không dám nghĩ tiếp, chỉ còn cách im lặng.

“Người phụ nữ và hai người đàn ông đó, em biết không?”

“Giang Ý Duy nói, người phụ nữ tên là Lương Thụy, một diễn viên.”

Giản Trì Hoài đứng dậy, rút di động từ trong túi ra, lập tức sai người điều tra. Chử Đồng nhìn theo bóng lưng anh, tự an ủi bản thân hết lần này tới lần khác, nhất định là không sao đâu.

Tại một bệnh viện tư nhân nào đó.

Lương Thụy ngồi trên ghế, còn Ôn Kiều ngồi đối diện cô ta: “Nhìn cô xem, có chút chuyện vặt cũng làm không xong, còn bị con nhóc thối tha đó 'đưa' vào bệnh viện.”

“Em thật không ngờ đàn bà con gái mà ra tay tàn độc như vậy, em mất hết hình tượng rồi.”

“Đừng có nói quá lên thế.” Ôn Kiều không đồng tình: “Khâu mấy mũi, thả tóc là có thể che được. Vai diễn tôi đã hứa dành cho cô thì tuyệt đối sẽ không thiếu phần của cô đâu, đợi khi nào vết thương của cô lành rồi, tôi sẽ sắp xếp.”

“Cảm ơn cô Ôn.” Lương Thụy lấy tay ôm trán, đầu óc choáng váng: “Em vẫn còn cảm thấy rung chấn.”

“Cô gọi tôi tới đây chỉ là để nhìn cô trong cái bộ dạng này sao?”

Đây là một phòng bệnh độc lập, xung quanh hoàn toàn không có người: “Cô Ôn, em có chút chuyện không hiểu. Giờ Giang Ý Duy tàn phế rồi, đã rơi xuống vực sâu không bò lên được nữa, vì sao cô còn phải đẩy thêm một nhát?”

“Cái gì gọi là đẩy thêm một nhát? Giang Ý Duy thích xen vào chuyện người khác trước. Nếu không có nó, tôi cũng không như bây giờ.” Lần đó mà chuyện của Ân Thiếu Trình và Chử Đồng thành công thì đã chẳng có mấy chuyện về sau. Ôn Kiều không mời tự đến buổi mừng thọ của Tưởng Linh Thục, chọc giận Giản Thiên Thừa. Người đàn ông này suýt nữa thì không màng tới tình cảm mười mấy năm trời. Nếu không phải bà ta xuống nước cầu xin, Giản Thiên Thừa e là chẳng bao giờ thèm tới chỗ bà ta nữa.

“Nó ngã rồi, nếu thật sự gặp được kỳ tích, sau này vẫn đứng dậy được thì phải làm sao? Tôi phải khiến cho không còn chút sơ hở nào.”

Lương Thụy sắc mặt căng ra, cảm thấy người đàn bà này chắc chắn tâm lý biến thái, làm vậy với cả một người tàn phế, sau này cô ta phải hết sức dè chừng: “Đúng rồi, cô Ôn, em còn lấy được một thứ.”

“Thứ gì?”

Lương Thụy lấy từ trong túi xách bên cạnh ra một chiếc máy ảnh: “Em đã bị chính thứ này đập vỡ đầu, nhưng mà em nhìn thấy ảnh của chị bên trong.”

Ôn Kiều đón lấy máy ảnh, lật xem từng tấm, rồi dừng lại ở một bức ảnh nào đó.

Lương Thụy vừa định nói gì thì di động trong túi đột ngột vang lên. Cô ta lấy ra xem, là người quản lý của mình. Có lẽ là nhận được bộ phim gì đó, cô ta vội nhận máy: “Alô!”

Ôn Kiều đứng dậy đi tới trước cửa sổ, lùi từng bức ảnh xuống, rồi lại nhìn ngày chụp của chúng. Bà ta rắp tâm, lấy di động chụp lại những bức ảnh đó. Trở về chỗ ngồi, bà ta ngẩng đầu nhìn Lương Thụy, thấy sắc mặt cô ta càng lúc càng trắng bệch, sau khi ngắt máy mới hơi hoàn hồn. Ôn Kiều hỏi: “Sao vậy?”

“Quản lý nói em gây họa rồi, hỏi em có phải nhặt được máy ảnh không, bảo em lập tức mang trả lại.”

“Có nói ai bắt cô trả lại không?”

Lương Thụy lắc đầu, trong lòng Ôn Kiều đã có đáp án. Chiếc máy ảnh này là của Chử Đồng, mà người thao túng điện thoại ở phía sau, tám, chín phần là Giản Trì Hoài. Bà ta trả máy ảnh lại cho Lương Thụy: “Mau trả lại đi, tôi sợ cô không động vào nổi đâu.”

“Chị biết là ai?”

“Sao tôi biết được?” Ôn Kiều chỉ tay vào chiếc máy ảnh: “Tốt nhất cô hãy trả lại nguyên xi như cũ.”

“Vâng.” Lương Thụy ngoan ngoãn gật đầu rồi đút máy ảnh vào túi.

Chập tối, có người tới cửa. Người làm đón một cô gái lạ mặt vào, đối phương xách một chiếc túi trong tay, bên trong đựng máy ảnh của Chử Đồng. Giản Trì Hoài ngồi trên sofa, tay cầm một bộ bài, xếp từng quân lên bàn uống nước như đang tự chơi. Chử Đồng chẳng còn tâm trạng. Cô gái kia bước lại gần, gọi một tiếng anh Giản rồi bỏ máy ảnh ra.

Chử Đồng nhìn thấy đồ của mình, kích động nhào tới lấy: “Là máy ảnh của tôi, cuối cùng cũng tìm về được rồi.”

Cô ngồi xuống ghế, lục lọi giây lát, thấy bức ảnh của Ôn Kiều vẫn còn nguyên đó thì cuối cùng cũng thở phào, khóe miệng hơi rướn lên: “May quá, may quá.”

Giản Trì Hoài sắc mặt cũng nhẹ nhàng hơn, cô gái kia dè dặt ngẩng đầu nhìn Giản Trì Hoài: “Còn Lương Thụy... Không biết anh Giản định xử trí thế nào?”

“Tôi đã hứa, tôi chỉ cần máy ảnh, những thứ khác không lo.” Giản Trì Hoài lật ra một quân Joker, ném lên bàn. Trái tim treo lơ lửng của cô gái cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, cô ta đang khom khom bỗng đứng thẳng dậy: “Vâng, cảm ơn anh Giản.”

“Đợi đã.” Chử Đồng bất giác lên tiếng: “Lương Thụy chính là cô minh tinh định hại Giang Ý Duy trong bệnh viện?”

Người con gái trước mặt gật đầu: “Cô ấy nhất thời hồ đồ, trước đây bị Giang Ý Duy chèn ép quá dữ dội nên mới...”

“Thế nên có thể hủy hoại danh tiết của người ta, làm mấy chuyện trời không dung, đất không tha?”

Cô ta không dám nói nhiều, sợ Giản Trì Hoài sẽ vì chuyện này mà đổi ý. Anh lật đi lật lại, nghịch lá bài trong lòng bàn tay, ngước nhìn cô gái sắc mặt đang căng thẳng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn tôi giữ cô lại ăn cơm?”

“Dạ?” Cô ta tỉnh lại, mắt sáng lên: “Vâng, vâng, tôi đi ngay.”

Chử Đồng giương mắt nhìn đối phương quay người bỏ đi, cô giơ tay chỉ vào bóng cô ta, nói với vẻ khó tin: “Người phụ nữ tên Lương Thụy đó suýt nữa đã khiến Giang Ý Duy bị cưỡng...”

“Em cũng đánh rồi, cơn giận này nên nuốt xuống thôi.” Giản Trì Hoài bình thản: “Em nên cảm thấy may mắn vì máy ảnh được trả về nguyên vẹn. Chử Đồng, đây là lời hứa khi đó của anh, anh chỉ cần máy ảnh, nếu anh còn trừng phạt kịch liệt, lần sau gặp loại chuyện này, còn ai dám trả lại đồ cho em nữa?”

Chử Đồng im lặng một lúc lâu: “Vậy chuyện này cứ thế bỏ qua sao?”

“Chẳng phải Giang Ý Duy cũng bình yên vô sự sao?” Giản Trì Hoài hỏi ngược lại.

“Em cảm thấy chỉ một mình Lương Thụy, một diễn viên nhỏ bé lại có thể gây ra một chuyện lớn đến vậy, có thể ra tay ngay tại bệnh viện do anh sắp xếp, sau lưng nhất định có kẻ khác.”

Giản Trì Hoài giơ tay lên xem giờ: “Ban nãy mẹ gọi điện tới bảo chúng ta về ăn tối. Chuyện của Giang Ý Duy em đừng suy nghĩ nữa, lúc debut cô ta cướp phim của Lương Thụy là sự thật, đó cũng là do anh sắp xếp, thế nên coi như Giang Ý Duy nợ cô ta đi.”

“Giản Trì Hoài!” Chử Đồng nhíu mày nhưng thấy người đàn ông sốt ruột xua tay: “Chỉ cần em không sao, người nhà anh không sao là được, chuyện của những người khác đều không đáng nhắc tới.”

Anh đứng lên kéo tay cô: “Sau này còn đi săn tin thì nhớ bỏ gạch vào túi làm vũ khí, tránh để lần sau em lại mang máy ảnh ra đập hỏng.”

Chử Đồng đứng dậy, nét mặt bực bội: “Chẳng phải còn về nhà ăn cơm sao? Đi thôi, không còn sớm nữa đâu.

Nhà họ Giản.

Cả nhà quây quần quanh bàn ăn, Giản Lệ Đề chẳng cảm thấy muốn ăn uống gì, vì chuyện của Giang Ý Duy nó lo lắng khôn nguôi, Tưởng Linh Thục ra sức gắp thức ăn cho nó: “Con ăn đi chứ, hai tháng nay con đã gầy đi mấy cân rồi, muốn mẹ đau lòng chết sao?”

Giản Lệ Đề nhìn xuống thức ăn trong bát nhưng không muốn ăn dù chỉ một miếng: “Mẹ, mùa hè vốn dĩ ăn không ngon, con uống chút cháo là được.”

Giản Trì Hoài ngước mắt lên nhìn nó: “Không ăn sao được? Ngoan, ít nhiều cũng ăn một chút đi hoặc là em có đặc biệt thích ăn món gì không, anh mua cho em?”

“Thật sự không cần mà, mọi người đừng lo cho em.”

Giản Thiên Thừa nhấp một ngụm rượu: “Người nào người nấy cứ nuông chiều nó, không ăn thì nhịn. Để tới lúc nào nó đói, nó tự khắc xuống tìm đồ ăn.”

Đang nói thì quản gia từ ngoài đi vào, trong tay cầm thứ gì đó: “Thưa phu nhân, ban nãy có người gửi bà phong thư.”

Tưởng Linh Thục nghi hoặc đón lấy: “Ai lại gửi thư cho tôi chứ?”

Trên phong bì còn có mấy chữ chỉ đích danh gửi cho Tưởng Linh Thục. Giản Thiên Thừa ngồi bên cạnh bất giác nhíu mày: “Lúc trẻ đã có người gửi thư tình cho bà, không lẽ tới tuổi này rồi vẫn còn có người nhớ nhung bà?”

“Ăn nói tầm bậy tầm bạ cái gì thế! Bọn trẻ còn ngồi đây.”

Giản Lệ Đề phì cười vì câu nói của ông: “Bố, không ngờ bố lại là một 'bình giấm chua'.”

Chử Đồng tập trung xử lý món bít tết chua ngọt trong bát mình. Nếu cô không biết chuyện gì đó, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ ngưỡng mộ tình yêu của họ. Ngoài mặt vẫn còn duy trì, chỉ là chưa vạch trần nhau, ai cũng giữ lại lớp cửa sổ giấy đó rồi vất vả sắm vai diễn của mình.

Tưởng Linh Thục mỉm cười mở phong bì ra, bà ta rút mấy thứ bên trong ra, là mấy bức ảnh. Bà ta nhìn qua rồi lập tức đút vào. Giản Thiên Thừa thấy sắc mặt bà ta đổi khác: “Bên trong là gì vậy?”

Tưởng Linh Thục gượng cười: “Không có gì, mấy tài liệu tuyên truyền của thẩm mỹ viện thôi mà.”

“Mẹ, con xem nào.” Giản Lệ Đề đứng dậy định lấy, Tưởng Linh Thục phản ứng rất dữ, gần như xoay hẳn người lại. Giản Lệ Đề nhanh nhẹn dùng tay kia cướp được phong bì. Tưởng Linh Thục quát lớn: “Không được xem!”

Giản Lệ Đề đổ hết phong bì ra ngoài, những bức ảnh bên trong lả tả rơi xuống. Chử Đồng ngẩng đầu lên, bỗng thấy Giản Thiên Thừa cầm một bức lên xem, mặt bỗng biến sắc: “Ai gửi tới đây?”

Tưởng Linh Thục ngồi phịch xuống ghế như người mất hồn. Giản Trì Hoài chỉ liếc qua rồi quay đi, lẳng lặng nhìn về phía Chử Đồng. Cô căng thẳng, khẽ lắc đầu với anh.

Giản Lệ Đề phản ứng dữ dội nhất, gần như gào khóc: “Đây là thứ gì vậy, bố!”

Giản Thiên Thừa đập mạnh ảnh xuống mặt bàn. Chử Đồng ngồi nghiêm chỉnh, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Giản Thiên Thừa nổi nóng. Bầu không khí bỗng dưng như bị đóng băng. Giản Thiên Thừa cũng không giải thích, Tưởng Linh Thục càng không khóc lóc, chỉ có Giản Lệ Đề vẫn đang hỏi từng tiếng một: “Người đàn bà trong ảnh có quan hệ gì với bố? Bố!”

Tưởng Linh Thục bị chấn động bởi câu chất vấn của con bé, bà ta khẽ dụi tai: “Lệ Đề, bố con là người thế nào con còn không rõ sao? Bao nhiêu năm nay khó tránh được scandal. Mấy tấm ảnh này chắc chắn là chụp trộm, không tin được.”

Giản Lệ Đề bán tín bán nghi: “Bố, là thật chứ?”

“Linh Thục, bà đưa Lệ Đề lên gác trước đi, chuyện này tôi sẽ có lời với bà sau.”

Tưởng Linh Thục đứng dậy, kéo tay con gái, lúc lên gác bà nhìn sâu vào mắt Giản Thiên Thừa. Nét mặt người đàn ông hơi thay đổi như có chút áy náy. Chử Đồng lo lắng níu lấy vạt áo mình, nhìn mẹ con Tưởng Linh Thục lên gác. Cơn giận của Giản Thiên Thừa rất rõ ràng: “Ai là người chụp số ảnh này?”

Cô không nhịn được nữa, định đứng lên thừa nhận, ai ngờ bị Giản Trì Hoài giữ chặt đầu gối. Anh không để lộ cảm xúc nào: “Bố, câu này con nên hỏi bố mới phải chứ?”

“Thế là ý gì?”

“Nếu là phóng viên giải trí bình thường thì sớm đã công bố chuyện này ra ngoài rồi, vì sao lại gửi tới nhà? Còn nữa, trên bức thư viết rõ người nhận là mẹ. Bố nói xem, còn có thể có ý gì?”

Cơ mặt Giản Thiên Thừa căng ra, sống lưng Chử Đồng lạnh toát, dường như có ảo giác bất kỳ lúc nào ông ta cũng sẽ nhào tới cắn chết cô. Giản Thiên Thừa nhìn xuống dưới bức ảnh. Ông ta cầm một bức lên: “Máy ảnh này có lẽ được phát cho phóng viên của Dịch Sưu, bên trên còn có số hiệu. Ngay cả chuyện này còn bị chụp, bố chỉ cần sai người điều tra là có thể biết rốt cuộc ai đang ở phía sau giở trò.”

“Nói cho cùng bố đang muốn tìm một con cừu thế tội cho Ôn Kiều.” Giản Trì Hoài thu chặt tay Chử Đồng lại, cảm nhận được cái giá lạnh trong lòng bàn tay, anh lại một lần nữa ghì siết.

“Trì Hoài.” Giản Thiên Thừa nhìn về phía Chử Đồng, có những chuyện không tiện nói trước mặt con dâu: “Con cùng bố vào phòng làm việc.”

“Vâng.” Giản Trì Hoài gật đầu: “Nhưng đợi con ăn cơm xong đã.”

Giản Thiên Thừa cười lạnh, làm gì còn tâm trạng dùng bữa nữa. Ông ta đẩy ghế ra, đi lên nhà trước. Chử Đồng thấy phòng ăn chỉ còn hai người họ: “Em gây ra họa lớn rồi phải không?”

Giản Trì Hoài nhìn cô, nét mặt mơ hồ: “Em còn mặt mũi hỏi?”

“Vậy phải làm sao?” Chử Đồng ôm cánh tay anh, lắc khẽ: “Mẹ chắc chắn là đau lòng lắm. Giản Trì Hoài, về nhà anh đừng lột da em đấy.”

“Anh thật sự muốn lột em ra.” Giản Trì Hoài nói xong nhưng vẫn còn tâm trạng gắp cho cô một con tôm to. Chử Đồng liếc nhìn: “Em không dám ăn.”

“Được rồi, mẹ anh vốn dĩ đã biết chuyện giữa bố và Ôn Kiều, chỉ là bây giờ bung bét ra, vậy nên bắt buộc phải đối mặt thôi. Ôn Kiều tự cho là mình thông minh nhưng không ngờ lòng dạ bà ta quá độc. Lần này không giải quyết bà ta triệt để, xem ra không được rồi.” Giản Trì Hoài rút bàn tay đang nắm tay Chử Đồng lại: “Anh lên gác trước.”

Chử Đồng ngẩng lên, trong ánh mắt có một chút ý cười: “Anh không trách em phải không?”

“Nếu những bức ảnh này lan truyền ra ngoài thì anh sẽ lột da em thật đấy!” Người đàn ông đứng dậy, đi lên gác. Cả một phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại mình Chử Đồng. Nếu lúc này mà cô vẫn ăn uống được thì quá vô tâm vô tính rồi.

Chử Đồng buông đũa, đứng dậy theo. Tới tầng hai, cô định đi tìm Tưởng Linh Thục nhưng ban nãy qua những lời Tưởng Linh Thục nói với Giản Lệ Đề, bà ấy dường như không định trở mặt với Giản Thiên Thừa. Lúc này việc không nên làm nhất chính là qua an ủi.

Chử Đồng đi chầm chậm qua lại trên hành lang, cuối cùng lên tầng ba.

Tới trước cửa phòng làm việc của Giản Thiên Thừa, cô loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng nói vọng ra. Giản Trì Hoài ngồi trên chiếc sofa sát cửa sổ, dáng vẻ thảnh thơi, chỉ có sắc mặt là lạnh lẽo. Giản Thiên Thừa đi đi lại lại, cuối cùng cũng ngồi xuống: “Những bức ảnh này không thể để lọt ra ngoài.”

“Bố yên tâm đi, Ôn Kiều làm việc có chừng mực. Bà ta không dám tiết lộ cho báo chí bên ngoài đâu. Buổi đại thọ lần trước bà ta ngang nhiên tới nhưng không chưa trở mặt rõ ràng. Lần này bà ta chỉ muốn ẹ biết sự tồn tại của mình.”

Giản Thiên Thừa đan hai tay vào nhau, dường như vẫn không muốn tin.

Giản Trì Hoài cười lạnh: “Người đàn bà Ôn Kiều này có thù nhỏ cũng báo. Chuyện con sắp xếp cho Giang Ý Duy tới bệnh viện không nhiều người biết. Lúc con gọi điện, bố cũng có mặt nhưng khi Giang Ý Duy trị liệu thì suýt nữa đã bị hại chết trong bệnh viện. Bố, bố vẫn muốn nói bố không tiết lộ nửa chữ cho Ôn Kiều biết sao?”

Chử Đồng đứng ngoài cửa bất giác dỏng tai nghe, tập trung nín thở, một lúc lâu sau mới nghe thấy Giản Thiên Thừa đáp: “Trong câu chữ đúng là bà ấy có do thám bố, hỏi bố Dịch Sưu còn lo cho Giang Ý Duy không, bố nói còn, con còn sắp xếp bác sỹ cho nó trị liệu nữa.”

“Bố, hạng đàn bà như thế là rắn độc, thủ đoạn quá thâm hiểm.” Giản Trì Hoài nhấn mạnh: “Quan trọng nhất là bà ta không biết khôn, tuổi tác đã cao rồi, cứ cái đà này sớm muộn cũng sẽ hại bố thân bại danh liệt.”

Giản Thiên Thừa trở nên bực bội, ngồi thẳng dậy nhìn con trai: “Mấy bức ảnh kia chắc là chụp mấy tháng trước rồi, lẽ nào người chụp cũng là người của bà ấy?”

“Dĩ nhiên xem ngày thì được chụp trước ngày mừng thọ mẹ, sau đó bà ta bị bố lạnh nhạt, nhất thời không dám gây chuyện. Giờ mọi sự đã bình yên, rồi bắt đầu giở trò, đả kích giới hạn của mẹ. Chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Đầu óc Giản Trì Hoài rốt cuộc cũng thông suốt, chỉ vài câu đã gạt hoàn toàn Chử Đồng ra ngoài, còn đổ hết lên đầu Ôn Kiều.

Giản Thiên Thừa day day thái dương. Ông ta chưa bao giờ hỏi về chuyện của Dịch Sưu nhưng hiếm khi nói chuyện với con trai một lúc, vẫn nên quan tâm hỏi han đôi lời: “Giang Ý Duy xảy ra chuyện, có ảnh hưởng như thế nào tới công ty?”

“Dĩ nhiên là mất đi không ít tiền nhưng phía dưới Dịch Sưu vẫn còn nguồn tài nguyên dư dả, chắc mấy chống phim của Lâu Mộc Ngôn sẽ lên sóng là hoàn toàn có thể thay thế cô ta rồi.”

“Lúc Phó Thời Thiêm nói muốn để Giang Ý Duy nếm chút khổ cực, bố còn tưởng con sẽ không đồng ý. Bố cũng không ngờ thằng oắt đó ra tay tàn nhẫn đến vậy!”

~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện