Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, mọi người thay phiên nhau cáo từ rời đi dưới nụ cười vui vẻ tiễn đưa của cha mẹ Lâm Phong.
Riêng Lâm Phong thì đang tiễn gia đình ba người Diệp Tùng ra xe.
Lâm đệ, hôm nay gặp mặt chúc mừng một lát, nhưng còn thiên ngôn vạn ngữ cảm kích trong lòng lão ca chưa nói hết, mà cho dù nói thì cũng không từ ngữ nào diễn tả được. Ta biết tính tình đệ không thích khoa trương cho nên khi nào sắp xếp được thời gian hãy đến nhà lão ca một chuyến, từ hôm nay hai vợ chồng ta cũng quay trở lại Nam Kinh sống.
Được, hôm nào sắp xếp xong mọi chuyện đệ sẽ đến thăm huynh và đại tẩu, Chính Đức hôm đó cũng tới đấy nhé.
Lâm Phong cười cười nói.
Tất nhiên, tiểu thúc có gì cần phân phó cứ nói một tiếng, ta lập tức chạy đến ngay. Ha hả..
Diệp Chính Đức cũng vui vẻ đáp lại. Gã không quen thổ lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên âm thầm tự nhủ sau này sẽ hết lòng chiếu cố gia đình tiểu thúc xem như báo đáp.
Bên kia tiểu Mai cũng đang tiễn Triệu Mẫn ra về, lúc về còn chạy tới chào Lâm Phong một cái rồi mới lên xe rời đi, vốn dĩ Triệu Mẫn cũng rất muốn ở lại ngủ với tiểu Mai một đêm, nhưng nàng rất hiểu đêm nay cả nhà họ sẽ sum họp gia đình, một người ngoài như nàng ở lại làm con kỳ đà chắc chắn không được hoan nghênh, vì vậy mà thức thời rời đi.
Đưa tiễn mọi người xong, gia đình Lâm Phong ngồi quây quần trò chuyện vui vẻ. Mặt ai cũng mang theo nụ cười hạnh phúc.
Trải qua một hồi vòng vo tam quốc, Lâm Phong mới biết vì sao nhà mình lại tỏ ra thân quen với nhà ba người lão Diệp Tùng như vậy.
Thì ra lúc Lâm Phong vừa mất tích, Diệp Tùng nghe tin liền râu tóc dựng đứng tức giận vô cùng. Cuối cùng mang theo vợ và con trai đến báo tin dữ cho nhà Lâm Phong.
Sau đó hầu như mỗi ngày đều chạy đến an ủi, thông báo tình hình tìm kiếm, hết sức thành tâm. Mà gia đình Lâm Phong vốn cũng hiền lành chân chất, hiểu biết lý lẽ nên không oán trách gì nhà Diệp Tùng. Cho đến khi Diệp lão bận việc phải về Bắc Kinh thì nhà họ mới thôi không đến nữa.
Lúc đó Lâm Mai cũng còn ở nhà cho nên đối với mấy người nhà Diệp Tùng rất quen thuộc.
Lâm Phong sau khi hiểu rõ nguồn cơn thì cũng cảm thấy ấm áp, qua sự việc lần này hắn càng cảm nhận rõ hơn tình cảm của mọi người dành cho mình.
Ngay trước khi mọi người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, thì bỗng nhiên Lâm Phong cười thần bí lấy ra một bình đan dược, lấy ra ba viên đan dược óng ánh như ngọc, thơm ngát như hoa để vào lòng bàn tay, sau đó đưa cho cha mẹ và tiểu Mai phân biệt mỗi người một viên.
Cha mẹ, tiểu Mai, viên thuốc này là một loại thuốc rất tốt cho sức khỏe mà con tình cờ có được. Mọi người xem đây như chút tấm lòng của con dành cho nhà mình đi.
Ba người nghe Lâm Phong nói vậy thì trong lòng ấm áp, kể cả khi gặp nạn thì Lâm Phong vẫn nghĩ đến họ, vì vậy không hỏi thêm gì mà cầm lấy viên đan dược uống vào.
Sau khi uống đan dược vào, cả người lập tức có một cỗ nhiệt khí ôn hòa ấm áp chạy khắp toàn thân, khuôn mặt bỗng dưng thoải mái như được một bàn tay nhẹ nhàng ấm áp xoa bóp, thoải mái không thể tả.
Lâm Phong thấy cảnh này thì cười cười nhìn ba người đi về phòng.
Thì ra loại đan dược vừa rồi nào phải thuốc bổ gì, mà chính là Cực phẩm Trú Nhan Đan mà Lâm Phong hắn luyện chế. Bản thân Lâm Phong cũng đã dùng qua một viên lúc vừa luyện chế xong. Cho nên hiển nhiên đối với người thân Lâm Phong cũng không hề keo kiệt.
Lâm Phong tuy năng lực chưa đủ cho nên chỉ có thể giúp người thân dung nhan xinh đẹp, hưởng thụ những năm tháng tốt đẹp yên bình nhất. Hắn cũng không muốn can thiệp nhân sinh luân hồi, cũng không có ý định để cho bất cứ ai trong những người thân của mình bước lên con đường tu đạo.
Không phải hắn ích kỷ, mà bởi vì Lâm Phong thật sự quá hiểu những hiểm nguy, chông gai, xảo quyệt, máu tanh trên con đường này.
Để cho những người thân yêu nhất sống một cuộc đời phàm nhân bình an vui vẻ, hưởng thụ lạc thú nhân sinh hỉ nộ ái ố mới là việc tốt nhất mà Lâm Phong có thể làm cho họ.
Lâm Phong cũng chưa đi ngủ ngay, mà sau khi vào phòng liền đóng cửa lại kiểm tra tiểu Bạch. Bởi vì trong lúc dùng tiệc tẩy trần, Lâm Phong đã nhận được một chút dao động nhỏ câu thông tâm linh của nó.
Bên trong Linh Thú Viên, tiểu Bạch sớm đã tỉnh ngủ, lúc này nó không còn nhỏ như trước mà cả người như lớn thêm một vòng, bộ dáng lai giữa sói và sư tử với một cái bờm trắng toát.
Lâm Phong bèn triệu hồi nó ra ngoài, nhìn bộ dáng vui mừng quấn quýt của tiểu Bạch và cả sự tò mò trong mắt nó với nơi này, Lâm Phong liền buồn cười.
Bất quá, Lâm Phong cũng cẩn thận dùng Càn Khôn Nhãn quan sát nó từ đầu tới chân. Lập tức phát hiện, tiểu Bạch vậy mà lại có thể tự nhiên tiến giai linh thú cấp hai, hơn nữa trong người lại xuất hiện một loại huyết mạch.
Theo Lâm Phong suy đoán, có thể sau khi tiến giai cấp hai, Tiểu Bạch đã kích phát huyết mạch ẩn trong người nên mới có bộ dáng như thế này.
Theo kiến thức mà Lâm Phong được biết, từ thời Thái cổ hồng hoang xưa kia vốn là lãnh địa của đủ loại thần thú dị chủng vô cùng lợi hại, nếu so với cái gọi là thần thú hiện nay, trừ một vài loại loại thần thú thấy đầu không thấy đuôi đặc thù như Long tộc hoặc là Côn Bằng, Phượng hoàng…thì những con yêu thú nếu thức tỉnh được huyết mạch truyền thừa trong người thì đều trở thành những tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong đồng giai.
Nhưng nói vậy cũng không phải mang tính hoàn toàn, mà có những con thú sau khi tiến giai cấp hai cũng thức tỉnh mấy loại huyết mạch yếu ớt, chỉ được cái đẹp mã mà thôi.
Vì vậy, mặc dù biết tiểu Bạch đã thức tỉnh huyết mạch nhưng huyết mạch này thật sự quá nhỏ bé, như có như không cho nên tạm thời Lâm Phong chưa xác định được có lợi hại hay không, mà hắn cũng không muốn dùng năng lực Càn Khôn Nhãn truy xét đến tận cùng. Bởi vì, tận sâu trong lòng, Lâm Phong luôn coi tiểu Bạch là bạn chứ không phải linh thú công cụ tranh đấu, vì vậy mà cho dù tiểu Bạch là một con chó nhỏ vô dụng thì Lâm Phong vẫn cứ yêu thương chăm sóc cho nó như thường.
Đồng thời, hắn cũng trở nên hiếu kỳ, tại sao tiểu Bạch nhanh như vậy tiến liền hai giai.
Chẳng lẽ là nhờ công năng Linh thú viên trong hệ thống? Không thể nào, hay là…
Nghĩ đến đây, Lâm Phong chợt nhớ tới những viên đan dược mà hôm trước Lâm Phong chỉ nhìn sơ qua rồi lấy làm kẹo cho tiểu Bạch ăn mỗi ngày.
Mặc kệ, dù gì đi nữa thì tiểu Bạch cũng tiến giai, cho dù lý do gì thì cũng tốt.
Lâm Phong thầm nghĩ, sau đó chơi đùa với tiểu Bạch một chút. ( Mịe, hết cua gái chuyển qua xiếc…thú, đồ biến thái! – Độc Hành lấp ló ngoài cửa sổ mắng to! )
Bên này Lâm Phong đang thong dong chơi đùa cùng tiểu Bạch, hết sức khoái hoạt ung dung thì cách đó không biết bao xa, trong một vùng sa mạc yên ắng và lạnh lẽo. Nhiệt độ ban đêm nơi này có thể làm cho đá cũng phải vỡ thành những hạt cát li ti, có thể thấy khắc nghiệt đến mức nào.
Nhưng lúc này, dưới một đụn cát không biết bao nhiêu sâu dưới lòng đất có một gian mật thật nhỏ, gian mật thất này chỉ có một người ngồi trên cái bồ đoàn trải trên mặt đất, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Người này gầy đét như que củi khô, da dẻ đen thui nhăn nhúm, bên ngoài khoác một cái áo bào đã cũ nát, tóc tai khô cháy.
Nếu Lâm Phong có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này thình lình lại là một tu sĩ đang đả tọa, hơn nữa tu vi cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này, người này lặng im ngồi xếp bằng, hai tay chắp thành thủ ấn kỳ dị đặt trước ngực, dường như đang tu luyện loại pháp môn lợi hại nào đó.
Nếu không phải cứ cách một khoảng thời gian lại có một luồng khí theo hai lỗ mũi lưu thông ra vào chứng tỏ có sự hô hấp thì chắc chắn là người này không khác gì một xác chết.
Đột nhiên, không chút dấu hiệu báo trước, người này mở bừng hai mắt đỏ lòe yêu dị, hai tay vỗ một cái lấy ra một cái Ngọc bội đã vỡ nát thành tro bụi, ngọn lửa tức giận lập tức thiêu đốt trong lòng gã, đôi môi khô quắt đã nhiều năm chưa hề mở miệng đột nhiên cất tiếng hét khàn khàn dữ tợn:
Là ai? Là kẻ nào dám giết đệ tử của ta? Ta phải băm ngươi thành trăm mảnh mới hả giận. Yến nhi, sư phụ nhất định trả thù cho ngươiiiiiiii…..
Âm thanh dữ tợn này mặc dù từ dưới lòng đất sâu thẳm bên dưới sa mạc phát ra, nhưng cũng tạo nên những cơn rung chấn dữ dội quét qua không gian chung quanh, một cơn bão cát theo đó mà sinh ra quét ngang mọi thứ.
Lát sau, âm thanh rung chấn kia hoàn toàn im bặt. Gian mật thất trở nên trống rỗng, mọi tứ lâm vào yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Chỉ còn lại mấy cơn gió hiu hắt thổi qua những đụn cát khô khốc phát ra âm thanh U~ U~ như chứng nhân duy nhất cho luồng sát khí kinh thiên vừa thổi qua nơi này.
~~Canh 1 chào ngày mới ^^~~
Riêng Lâm Phong thì đang tiễn gia đình ba người Diệp Tùng ra xe.
Lâm đệ, hôm nay gặp mặt chúc mừng một lát, nhưng còn thiên ngôn vạn ngữ cảm kích trong lòng lão ca chưa nói hết, mà cho dù nói thì cũng không từ ngữ nào diễn tả được. Ta biết tính tình đệ không thích khoa trương cho nên khi nào sắp xếp được thời gian hãy đến nhà lão ca một chuyến, từ hôm nay hai vợ chồng ta cũng quay trở lại Nam Kinh sống.
Được, hôm nào sắp xếp xong mọi chuyện đệ sẽ đến thăm huynh và đại tẩu, Chính Đức hôm đó cũng tới đấy nhé.
Lâm Phong cười cười nói.
Tất nhiên, tiểu thúc có gì cần phân phó cứ nói một tiếng, ta lập tức chạy đến ngay. Ha hả..
Diệp Chính Đức cũng vui vẻ đáp lại. Gã không quen thổ lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên âm thầm tự nhủ sau này sẽ hết lòng chiếu cố gia đình tiểu thúc xem như báo đáp.
Bên kia tiểu Mai cũng đang tiễn Triệu Mẫn ra về, lúc về còn chạy tới chào Lâm Phong một cái rồi mới lên xe rời đi, vốn dĩ Triệu Mẫn cũng rất muốn ở lại ngủ với tiểu Mai một đêm, nhưng nàng rất hiểu đêm nay cả nhà họ sẽ sum họp gia đình, một người ngoài như nàng ở lại làm con kỳ đà chắc chắn không được hoan nghênh, vì vậy mà thức thời rời đi.
Đưa tiễn mọi người xong, gia đình Lâm Phong ngồi quây quần trò chuyện vui vẻ. Mặt ai cũng mang theo nụ cười hạnh phúc.
Trải qua một hồi vòng vo tam quốc, Lâm Phong mới biết vì sao nhà mình lại tỏ ra thân quen với nhà ba người lão Diệp Tùng như vậy.
Thì ra lúc Lâm Phong vừa mất tích, Diệp Tùng nghe tin liền râu tóc dựng đứng tức giận vô cùng. Cuối cùng mang theo vợ và con trai đến báo tin dữ cho nhà Lâm Phong.
Sau đó hầu như mỗi ngày đều chạy đến an ủi, thông báo tình hình tìm kiếm, hết sức thành tâm. Mà gia đình Lâm Phong vốn cũng hiền lành chân chất, hiểu biết lý lẽ nên không oán trách gì nhà Diệp Tùng. Cho đến khi Diệp lão bận việc phải về Bắc Kinh thì nhà họ mới thôi không đến nữa.
Lúc đó Lâm Mai cũng còn ở nhà cho nên đối với mấy người nhà Diệp Tùng rất quen thuộc.
Lâm Phong sau khi hiểu rõ nguồn cơn thì cũng cảm thấy ấm áp, qua sự việc lần này hắn càng cảm nhận rõ hơn tình cảm của mọi người dành cho mình.
Ngay trước khi mọi người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, thì bỗng nhiên Lâm Phong cười thần bí lấy ra một bình đan dược, lấy ra ba viên đan dược óng ánh như ngọc, thơm ngát như hoa để vào lòng bàn tay, sau đó đưa cho cha mẹ và tiểu Mai phân biệt mỗi người một viên.
Cha mẹ, tiểu Mai, viên thuốc này là một loại thuốc rất tốt cho sức khỏe mà con tình cờ có được. Mọi người xem đây như chút tấm lòng của con dành cho nhà mình đi.
Ba người nghe Lâm Phong nói vậy thì trong lòng ấm áp, kể cả khi gặp nạn thì Lâm Phong vẫn nghĩ đến họ, vì vậy không hỏi thêm gì mà cầm lấy viên đan dược uống vào.
Sau khi uống đan dược vào, cả người lập tức có một cỗ nhiệt khí ôn hòa ấm áp chạy khắp toàn thân, khuôn mặt bỗng dưng thoải mái như được một bàn tay nhẹ nhàng ấm áp xoa bóp, thoải mái không thể tả.
Lâm Phong thấy cảnh này thì cười cười nhìn ba người đi về phòng.
Thì ra loại đan dược vừa rồi nào phải thuốc bổ gì, mà chính là Cực phẩm Trú Nhan Đan mà Lâm Phong hắn luyện chế. Bản thân Lâm Phong cũng đã dùng qua một viên lúc vừa luyện chế xong. Cho nên hiển nhiên đối với người thân Lâm Phong cũng không hề keo kiệt.
Lâm Phong tuy năng lực chưa đủ cho nên chỉ có thể giúp người thân dung nhan xinh đẹp, hưởng thụ những năm tháng tốt đẹp yên bình nhất. Hắn cũng không muốn can thiệp nhân sinh luân hồi, cũng không có ý định để cho bất cứ ai trong những người thân của mình bước lên con đường tu đạo.
Không phải hắn ích kỷ, mà bởi vì Lâm Phong thật sự quá hiểu những hiểm nguy, chông gai, xảo quyệt, máu tanh trên con đường này.
Để cho những người thân yêu nhất sống một cuộc đời phàm nhân bình an vui vẻ, hưởng thụ lạc thú nhân sinh hỉ nộ ái ố mới là việc tốt nhất mà Lâm Phong có thể làm cho họ.
Lâm Phong cũng chưa đi ngủ ngay, mà sau khi vào phòng liền đóng cửa lại kiểm tra tiểu Bạch. Bởi vì trong lúc dùng tiệc tẩy trần, Lâm Phong đã nhận được một chút dao động nhỏ câu thông tâm linh của nó.
Bên trong Linh Thú Viên, tiểu Bạch sớm đã tỉnh ngủ, lúc này nó không còn nhỏ như trước mà cả người như lớn thêm một vòng, bộ dáng lai giữa sói và sư tử với một cái bờm trắng toát.
Lâm Phong bèn triệu hồi nó ra ngoài, nhìn bộ dáng vui mừng quấn quýt của tiểu Bạch và cả sự tò mò trong mắt nó với nơi này, Lâm Phong liền buồn cười.
Bất quá, Lâm Phong cũng cẩn thận dùng Càn Khôn Nhãn quan sát nó từ đầu tới chân. Lập tức phát hiện, tiểu Bạch vậy mà lại có thể tự nhiên tiến giai linh thú cấp hai, hơn nữa trong người lại xuất hiện một loại huyết mạch.
Theo Lâm Phong suy đoán, có thể sau khi tiến giai cấp hai, Tiểu Bạch đã kích phát huyết mạch ẩn trong người nên mới có bộ dáng như thế này.
Theo kiến thức mà Lâm Phong được biết, từ thời Thái cổ hồng hoang xưa kia vốn là lãnh địa của đủ loại thần thú dị chủng vô cùng lợi hại, nếu so với cái gọi là thần thú hiện nay, trừ một vài loại loại thần thú thấy đầu không thấy đuôi đặc thù như Long tộc hoặc là Côn Bằng, Phượng hoàng…thì những con yêu thú nếu thức tỉnh được huyết mạch truyền thừa trong người thì đều trở thành những tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong đồng giai.
Nhưng nói vậy cũng không phải mang tính hoàn toàn, mà có những con thú sau khi tiến giai cấp hai cũng thức tỉnh mấy loại huyết mạch yếu ớt, chỉ được cái đẹp mã mà thôi.
Vì vậy, mặc dù biết tiểu Bạch đã thức tỉnh huyết mạch nhưng huyết mạch này thật sự quá nhỏ bé, như có như không cho nên tạm thời Lâm Phong chưa xác định được có lợi hại hay không, mà hắn cũng không muốn dùng năng lực Càn Khôn Nhãn truy xét đến tận cùng. Bởi vì, tận sâu trong lòng, Lâm Phong luôn coi tiểu Bạch là bạn chứ không phải linh thú công cụ tranh đấu, vì vậy mà cho dù tiểu Bạch là một con chó nhỏ vô dụng thì Lâm Phong vẫn cứ yêu thương chăm sóc cho nó như thường.
Đồng thời, hắn cũng trở nên hiếu kỳ, tại sao tiểu Bạch nhanh như vậy tiến liền hai giai.
Chẳng lẽ là nhờ công năng Linh thú viên trong hệ thống? Không thể nào, hay là…
Nghĩ đến đây, Lâm Phong chợt nhớ tới những viên đan dược mà hôm trước Lâm Phong chỉ nhìn sơ qua rồi lấy làm kẹo cho tiểu Bạch ăn mỗi ngày.
Mặc kệ, dù gì đi nữa thì tiểu Bạch cũng tiến giai, cho dù lý do gì thì cũng tốt.
Lâm Phong thầm nghĩ, sau đó chơi đùa với tiểu Bạch một chút. ( Mịe, hết cua gái chuyển qua xiếc…thú, đồ biến thái! – Độc Hành lấp ló ngoài cửa sổ mắng to! )
Bên này Lâm Phong đang thong dong chơi đùa cùng tiểu Bạch, hết sức khoái hoạt ung dung thì cách đó không biết bao xa, trong một vùng sa mạc yên ắng và lạnh lẽo. Nhiệt độ ban đêm nơi này có thể làm cho đá cũng phải vỡ thành những hạt cát li ti, có thể thấy khắc nghiệt đến mức nào.
Nhưng lúc này, dưới một đụn cát không biết bao nhiêu sâu dưới lòng đất có một gian mật thật nhỏ, gian mật thất này chỉ có một người ngồi trên cái bồ đoàn trải trên mặt đất, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Người này gầy đét như que củi khô, da dẻ đen thui nhăn nhúm, bên ngoài khoác một cái áo bào đã cũ nát, tóc tai khô cháy.
Nếu Lâm Phong có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này thình lình lại là một tu sĩ đang đả tọa, hơn nữa tu vi cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này, người này lặng im ngồi xếp bằng, hai tay chắp thành thủ ấn kỳ dị đặt trước ngực, dường như đang tu luyện loại pháp môn lợi hại nào đó.
Nếu không phải cứ cách một khoảng thời gian lại có một luồng khí theo hai lỗ mũi lưu thông ra vào chứng tỏ có sự hô hấp thì chắc chắn là người này không khác gì một xác chết.
Đột nhiên, không chút dấu hiệu báo trước, người này mở bừng hai mắt đỏ lòe yêu dị, hai tay vỗ một cái lấy ra một cái Ngọc bội đã vỡ nát thành tro bụi, ngọn lửa tức giận lập tức thiêu đốt trong lòng gã, đôi môi khô quắt đã nhiều năm chưa hề mở miệng đột nhiên cất tiếng hét khàn khàn dữ tợn:
Là ai? Là kẻ nào dám giết đệ tử của ta? Ta phải băm ngươi thành trăm mảnh mới hả giận. Yến nhi, sư phụ nhất định trả thù cho ngươiiiiiiii…..
Âm thanh dữ tợn này mặc dù từ dưới lòng đất sâu thẳm bên dưới sa mạc phát ra, nhưng cũng tạo nên những cơn rung chấn dữ dội quét qua không gian chung quanh, một cơn bão cát theo đó mà sinh ra quét ngang mọi thứ.
Lát sau, âm thanh rung chấn kia hoàn toàn im bặt. Gian mật thất trở nên trống rỗng, mọi tứ lâm vào yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Chỉ còn lại mấy cơn gió hiu hắt thổi qua những đụn cát khô khốc phát ra âm thanh U~ U~ như chứng nhân duy nhất cho luồng sát khí kinh thiên vừa thổi qua nơi này.
~~Canh 1 chào ngày mới ^^~~
Danh sách chương