Về phần Lâm Phong, hắn cũng đã nghe được lời kêu gọi của minh chủ Nhân Đạo Minh. Nhưng vì bản thân đang cố gắng đề luyện cho nên vẫn vương vấn chưa xuất hành.
Cho đến một ngày khi chỉ còn cách ngày ước hẹn nửa tháng, Lâm Phong đang ngồi đả tọa bỗng mở bừng mắt, bàn tay lật một cái liền lấy ra ngọc giản của Lê Dũng. Nhìn nó chớp động hào quang, Lâm Phong liền cười cười đưa thần thức vào.
Lâm huynh, huynh đến thì thông báo để ta tiếp đón nhé!
Vỏn vẹn chỉ có mấy chữ, nhưng Lâm Phong cũng biết Lê Dũng cũng có ý muốn nhắc nhở hắn thời gian đã rất gần kề.
Mà mấy ngày gần đây, mặc dù không ra ngoài nhưng Lâm Phong vẫn cảm nhận mặt đất thỉnh thoảng lại truyền đến chấn động thật sâu. Hơn nữa, hơi lạnh và âm hàn trong thiên địa nguyên khí cũng chậm rãi tăng dần lên.
Điều này chính là một cái cảnh báo dị tộc biến động đã đến rất gần!
Lâm Phong trầm ngâm, cuối cùng cất ngọc giản truyền âm vào, sau đó tay đảo một cái, một cái ấn chớp động hôi sắc quang hà theo đó hiện ra.
Ấn này hình dạng giống như một tòa núi nhỏ, quang mang chớp động, có vẻ rắn chắc và bóng loáng dị thường.
Nhìn thấy vật này, Lâm Phong liền cười cười truyền linh lực vào sau đó chỉ tay một cái.
Vu~
Âm thanh phá không vang lên. Cái ấn này vậy mà hóa lớn lên nhanh chóng, tầng tầng đập vào cấm chế đại trận do chính tay Lâm Phong mấy tháng qua tự mình bày bố, hơn nữa mỗi ngày uy lực càng tăng chứ không kém.
Chỉ thấy cấm chế đại trận vô hình vô ảnh bỗng chớp động, chỗ bị cái ấn đánh tới liền như một màng giấy bị kéo giãn ra một khoảng rồi rung rinh như muốn xé rách.
Lâm Phong thấy cảnh này thì giật mình.

Cấm chế đại trận mà hắn bày ra che chắn nơi này, cho dù một kích của Nguyên Anh kỳ bình thường chưa chắc tổn thương được nó mảy may, chứ đừng nói khai mở.
Nhưng một kích đánh ra hời hợt lại có thể làm được hiệu quả kinh người như vậy, Lâm Phong liền cảm thấy vui vẻ không thôi.
Ấn này Lâm Phong mất hết sức chín trâu hai hổ mới có thể luyện thành.
Tất cả số nguyên liệu trong Luyện Khí phòng hầu như bị hắn tiêu hao gần hết mới luyện chế thành công. Bởi vì nguyên liệu chuyên biệt không đủ, cho nên Lâm Phong cũng miễn cưỡng luyện ra ấn này.
Lâm Phong trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng gọi nó là Nguyên Cực Ấn. Dù sao, tài liệu hỗn tạp, trong lúc dung hợp lại dùng Hỗn nguyên lực là chủ yếu, lấy cái tên này hắn cũng cảm thấy hài lòng.
Xong xuôi đâu đó, Lâm Phong nhìn một vòng nơi này, tròng mắt khẽ xoay tròn suy nghĩ gì đó. Cả người đột nhiên tiêu thất.
Tiểu Mẫn, tiểu luận tuần trước cậu làm đến đâu rồi? Ài, có mấy vấn đề mình nghĩ mãi không ra.
Tiểu Mai người mặc một cái váy hoa, tóc tết gọn sau gáy, da trắng môi hồng, thanh thuần đáng yêu. Lúc này, đang ngồi bên cạnh Triệu Mẫn bên một cái ghế đá trong sân trường, vò đầu bứt tai nói.
Trời, cậu có nhầm không? Môn đó cậu giỏi lắm mà, đề tiểu luận dễ như vậy mà cũng làm khó được cậu sao tiểu Mai? Hay yêu quá nên lú lẫn rồi? He he…
Tiểu Mẫn hôm nay mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, trên đầu cái một cái nơ hoa nhỏ xinh cực kỳ đáng yêu. Nghe tiểu Mai nói vậy thì cũng rất ngạc nhiên hỏi lại, vừa hỏi vừa trêu chọc cô bạn thân của nàng.
Cậu muốn chết sao? Hoắc Nguyên bảo ở nhà có chuyện xin tạm nghỉ nửa năm, tạm thời chúng mình không gặp nhau. Tuy nhiên, dạo gần đây không hiểu sao mình cứ cảm thấy tâm thần không yên, tối ngủ cứ mơ thấy nhiều chuyện không hay xảy ra, cứ như có điều gì quan trọng nhất sắp rời xa mình vậy!
Tiểu Mai vừa nói, khuôn mặt vừa trầm buồn, cái môi hồng nhỏ nhắn cũng khẽ chu lại suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ phồng mang trợn má này của tiểu Mai, tiểu Mẫn không nhịn được bật cười, liền quay qua đang định trêu chọc thêm thì bỗng nhiên một âm thanh trầm ấm ôn hòa vang lên:
Chà, hai đại tiểu thư đây dáng vẻ xinh đẹp, cốt cách tinh thuần, không biết có thể cho kẻ hèn này một chỗ ngồi nhỏ nhoi để trò chuyện cùng hai vị hay không?
Tiểu Mai vốn đang ôm tâm trạng buồn bực, hơn nữa tính tình rất ngang bướng thẳng tính, nghe vậy liền nhíu mài, không nhịn được nói:
Sắc lang, còn không mau…
Vừa nói tới đây, nàng khẽ vô tình liếc qua người vừa phát ra giọng nói, liền hai tay bụm miệng, lập tức kinh hô:
Anh hai! Đồ đáng ghét dám trêu chọc em

Nói xong, tiểu Mai liền nhào tới dùng tay đấm đấm lên ngực Lâm Phong rồi ôm chầm lấy hắn.
Cũng không biết giải thích sao, tiểu Mai sau khi nhìn thấy Lâm Phong thì tâm tình bỗng tốt hơn nhiều, bao nhiêu lo âu mấy ngày qua bỗng nhiên mất sạch, thoải mái lạ thường.
Lâm Phong cũng ôm rồi vỗ nhẹ lên lưng tiểu Mai dỗ dành nói:
Sao vậy, định xin anh hai cái gì phải không? Cứ nói.
Em nhớ anh hai quá! Tiểu Mai nhỏ nhẹ nói, bàn tay siết chặt ôm Lâm Phong thêm một chút, cuối cùng dưới ánh mắt ngày càng nhiều của bạn học mới chịu buông cho Lâm Phong ra, nhưng vẫn kéo hắn tới ngồi giữa, còn nàng và tiểu Mẫn thì ngồi hai bên.
Lâm Phong cười cười chào Triệu Mẫn. Sau đó nhìn tiểu Mai hỏi:
Lúc nãy anh thấy em dường như có tâm sự, có chuyện gì sao? À, Hoắc Nguyên đâu rồi, cậu ấy không học chung với em sao?
Cậu ấy xin nghỉ nửa năm về quê lo chuyện gia đình. Anh tìm cậu ấy có chuyện gì sao?
Ồ, không có gì, nhân tiện hỏi mà thôi.
Lâm Phong nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, vuốt mũi cười cười nói. Sau đó, suy nghĩ một chút liền nói tiếp:
Anh sắp đi công tác, cho nên muốn gặp em một chút. Cũng có mấy chuyện muốn nói cho em biết.
Vậy hai người nói chuyện, em đi trước đây.
Triệu Mẫn nghe vậy, thầm nghĩ nàng không nên ở lại đây làm kỳ đà cản mũi, bèn nhẹ nhàng nói.
Tiểu Mẫn, em có bận gì không? Anh cũng có việc muốn nói với em. Hay là chúng ta đi đến một chỗ nào đó nói chuyện nhé.
Lâm Phong thấy tiểu Mẫn định bỏ đi, liền mở miệng nói.
Triệu Mẫn nghe vậy thì trong lòng khẽ động, cũng gật đầu đồng ý.
Ba người sau đó cùng nhau đi đến một quán cafe sang trọng gần chỗ tiểu Mai.
Sau khi tiến vào, ba người liền đi vào một căn phòng riêng tư.
Nhìn hai cô gái đang ngồi trước mặt, Lâm Phong liền trước tiên nhìn tiểu Mẫn nói:
Tiểu Mẫn, cảm ơn em luôn bên cạnh tiểu Mai. Anh có món quà nhỏ tặng em, em đeo nó mỗi ngày sẽ phòng trừ bệnh tật, bồi dưỡng nhan sắc. Ngoài ra, nó cũng có thể bảo vệ em khi cần, nhớ mang bên người nhé.
Nói xong, Lâm Phong liền lấy ra một cái vòng tay phỉ thúy sáng lấp lánh.
Cảm ơn anh. Vật này…quý trọng như vậy em làm sao dám nhận?
Tiểu Mẫn đưa hai tay cầm lấy chiếc vòng, khuôn mặt lộ rõ sự yêu thích nhưng giọng nói thì ngập ngừng.
Anh tặng thì em cứ nhận. Nếu em xem anh là bạn thì cứ nhận lấy đừng khách sáo!
Bạn sao?
Tiểu Mẫn nghe Lâm Phong nói thì ánh mắt liền buồn bã, cúi đầu lặng yên không nói, sau nó nàng thở dài, cầm lấy chiếc vòng tay đặt xuống bàn, lí nhí một câu:
Vật này em rất cảm ơn anh nhưng em không thể nhận!
Nói xong, liền xoay người chạy đi, mơ hồ còn có một giọt nước mắt lóng lánh tràn ra.
Lâm Phong thấy cảnh này thì lắc đầu khổ não. Hắn đoán chắc tiểu Mẫn không nhận thức được sự quý trọng của chiếc vòng này, mà nhầm tưởng Lâm Phong dùng nó để nói cho nàng biết là giữa họ chỉ là anh em bạn bè, nhất thời bị đả kích chạy đi.

Tiểu Mai, em cầm lấy vật này, khi nào gặp cô ấy thì khuyên bảo nàng. Vật này thật sự có tác dụng bảo hộ, em nhớ dặn nàng đừng làm mất. Còn đây là quà của em.
Nói xong, Lâm Phong liền đưa ra một cái nhẫn phỉ thúy tinh xảo lạ thường cùng một tấm thẻ.
Nhìn khuôn mặt không hiểu của tiểu Mai, Lâm Phong cười ấm áp nói:
Em nhận lấy. Chiếc nhẫn này tuyệt đối không được rời khỏi người, nó có thể bảo hộ em rất nhiều lần, do anh cực khổ lắm mới luyện chế ra đó. Còn thẻ kia có một số tiền, em dùng đó mà chi tiêu học tập.
Tiểu Mai nghe xong, cũng không thắc mắc những thứ đó mà nhẹ nhàng hỏi lại Lâm Phong một câu:
Anh hai, lần này anh đi bao lâu?
Lâm Phong nghe tiểu Mai hỏi thì trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói:
Rất lâu…
Theo sau đó là một màn im lặng, cuối cùng là tiếng òa khóc của tiểu Mai.
Thực ra, bản thân nàng sớm đã cảm giác được ý chia ly của Lâm Phong, liền nhào tới ôm hắn khóc lóc một phen.

Nửa ngày sau, Lâm Phong đưa tiểu Mai về trường, sau đó bước chân chậm rãi đi đến một góc vắng vẻ, cả người đột nhiên mờ nhạt dần rồi tiêu thất.

Lâm Phong cũng không phi hành đi như trước kia tính toán mà trở về động phủ chỗ núi đá. Sau khi thu thập mọi thứ không còn chút dấu vết, hắn liền bận rộn suốt một ngày một đêm đi tới đi lui sử dụng các loại linh thạch, tài liệu để sắp xếp một trận đồ kỳ quái.
Bận rộn liên tục, cuối cùng Lâm Phong thở phào nhìn trận pháp lập lòe trước mắt, khẽ gật nhẹ đầu hài lòng.
Sau khi kiểm tra lại lần nữa mọi thứ, Lâm Phong liền xuất ra năm viên trung phẩm linh thạch đặt vào năm góc của trận pháp.
Lập tức, trận pháp bùng lên quang mang sáng lòa, từ bên trong có dao động không gian mãnh liệt truyền ra.
Lâm Phong không chút chần chừ, cả người bước vào. Ngay khi hắn bước vào, trận pháp lập tức Ong~~Ong~~ lên mấy tiếng rồi chớp một cái liền ánh sáng ảm đạm xuống, chậm rãi khôi phục lại như cũ.
Thân ảnh của Lâm Phong trong trận pháp cũng thình lình biến mất.
Số chữ: 2040


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện