Sau khi đi ăn uống qua loa, Lâm Phong cũng trở về khách sạn. Còn Trần Hùng thì trở về gia tộc để báo cáo gì đó.
Bởi vì công tác mua sắm hầu như đã xong, chỉ còn chờ kết quả cho nên Trần Hùng phải bên rộn thì Lâm Phong sẽ tự do thoải mái.
Ngay sáng hôm sau, Lâm Phong không nói không rằng đã mua vé máy bay đi Myanma ngay lập tức.
Trong khi đó, Trần Hùng sau một đêm khó ngủ đã đến công ty sớm hơn thường lệ.
Nhìn ba xe chất đầy mao liêu, Trần Hùng liền cho mọi người mang xuống, chất thành mấy dãy liền kề nhau.
Sau khi công tác kiểm đếm đo đạc, nhập kho hoàn thành. Đến giữa trưa, không khí trong kho hàng bắt đầu căng thẳng.
Ngay cả Trần Hùng, trước giờ vốn lạc quan thoải mái cũng không nhịn được mà khuôn mặt căng thẳng. Nói thật, mặc dù tin tưởng Lâm Phong nhưng lần này đánh cược một ván lớn, bản thân hắn khi về gia tộc báo cáo cũng bị vài lời nhiếc mắng, nhưng vẫn kiên định tin tưởng Lâm Phong.
Lô đầu tiên, sẽ có năm viên mao liêu được năm máy mở cùng lúc.
Tất cả công nhân, máy móc đều được huy động cho việc này. Hơn nữa cũng rất nhiều người của Trần gia đến theo dõi.
Trán Trần Hùng có chút mồ hôi chảy ra, nếu kết quả xấu, thì vị trí của hắn trong gia tộc không chừng cũng bị lung lay theo không chừng.
Năm viên mao liêu nhanh chóng được đặt lên máy giải thạch. Chỗ mà Trần Hùng đứng là nơi đặt một viên mao liêu to nhất, khoảng nửa người hắn.
Rè~~Rè~~Rè


Chiếc máy giải thạch bắt đầu chậm rãi mở một đường trên viên mao liêu.
Đối với loại mao liêu có kích cỡ lớn như thế này thì việc cắt một đường bên ngoài lớp vỏ được xem như một chuẩn mực mà ai cũng phải biết.
Cốp!
Một mảnh đá nhanh chóng được cắt xuống. Xuất hiện trước mắt mọi người là một lớp bụi đá màu trắng đục, tuy đây là biểu hiện của phỉ thúy, nhưng trường hợp toàn bộ mao liêu là bụi đá cũng không phải chưa xuất hiện qua, cho nên ai cũng lặng im theo dõi kỳ biến.
Người giải thạch nhanh chóng rửa sơ phần bụi đá bám lên, sau đó dùng máy mài tiến hành mài vào một chút…
~~Re…re…e…
Mài một chút, người trợ thủ bên cạnh liền dùng vòi nước xịt rửa bề mặt, bàn tay anh ta thoăn thoắt thể hiện sự chuyên nghiệp.
Xanh, có màu xanh!
Tăng rồi, đổ tăng rồi…đổ tăng rồi ha ha!
Đúng vậy, nhìn kìa, màu xanh bóng loáng, trong suốt như băng, chắc chắn là phỉ thúy băng chủng!
Ông trời ơi, một khối lớn như vậy?
Tất cả mọi người nhao nhao đến, ai nấy nét mặt mừng rỡ hét toáng lên.
Trần Hùng cũng không chậm chạp, sớm nhào đến xem xác nhận, sau đó cười lên ha hả, nụ cười giải tỏa áp lực tâm lý, vô cùng thoải mái:
Ha ha, đúng là Băng chủng cao cấp, ha ha ha…
Trần Hùng đang nhịn không được cười rộ thì bỗng dưng bốn máy giải thạch bên kia cũng truyền đến những tiếng kinh hô:
Có xanh, có phỉ thúy rồi!
Ta cũng có!
Nhìn xem, ta cũng đổ tăng rồi, thật sướng quá, hahaa
Tiếng la hét, tiếng cười vang lên trong xưởng. Không khí bỗng chốc sôi trào.
Ai cũng sung sướng.
Trần Hùng áp lực qua đi, lúc này ánh mắt bỗng không nhịn được mà nhìn từng dãy mao liêu thẳng tắp nối đuôi nhau.
Ánh mắt hắn bỗng dưng sáng lên, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Mới mở năm viên phỉ thúy, nhưng kết quả lại kinh người như vậy, vậy thì tất cả số mao liêu ở đây, sẽ mang lại cho Trần gia những gì? Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng có thể biết. Đó chắc chắn là vô tận tài phú và địa vị tăng vùn vụt trong nghành châu báu.
Lúc trước còn nơm nớp lo sợ, lúc này Trần Hùng không nhịn được xẹt qua ý nghĩ gom cả gia sản bán đi rồi đưa cho Lâm Phong mua mao liêu.
Tất nhiên, nghĩ là nghĩ vậy, nhưng chuyện này tất nhiên cũng mang tới những ảnh hưởng không nhỏ trong giới châu báu.
Trần Hùng nhấc điện thoại bấm gọi Lâm Phong, nhưng đầu dây bên kia lại là tiếng Tút, tút không kết nối được.
Hắn thở dài, bắt đầu bận rộn cùng mọi người xử lý đám mao liêu.
Mãi cho đến sau này, khi đã thành một gã nắm quyền tối cao trong gia tộc, Trần Hùng vẫn luôn nhớ tới ngày này, ngày mà Lâm Phong đã trải cho hắn một con đường, một cú hích giúp hắn ngẩng cao đầu trong gia tộc.
Chuyện đó là chuyện của rất lâu sau.
Hiện giờ, Lâm đại giám định sư đang an vị trên một chuyến bay sớm đến Myanma.
Lúc này, nhìn bề ngoài thì hắn đang lim dim ngủ. Nhưng thực ra thần thức sớm đã tiến vào Luyện khí đường.
Lúc này, trên tay Lâm Phong đang cầm một quả cầu màu đen được bao bọc bằng một lớp vỏ Hỗn Nguyên Lực, chậm rãi lưu động.
Quả cầu vốn không phải màu đen, mà là vì bên trong đang có một luồng khí đen đậm đặc xoay tròn, thỉnh thoảng lại va chạm vào lớp vỏ Hỗn Nguyên Lực như muốn bay ra, nhưng không tài nào thoát ra được.
Đây chính là tập hợp tất cả những tia ma khí mà Lâm Phong thu thập được, sau đó luyện hóa, gom chung lại.
Vật này, nếu đem tới trước mặt bất cứ gã Ma tu nào, thì đều được coi là chí bảo, là thứ bọn hắn chỉ dám mơ ước mà thôi.
Nhìn ma khí tinh thuần trong quả cầu, Lâm Phong trầm ngâm suy nghĩ.
Ngay tối hôm qua, lúc về Khách sạn Lâm Phong đã ép súc lại tất cả tia ma khí mà hắn thu thập được, tạo thành quả cầu này.
Ngay lúc tích súc được một đoàn ma khí tinh thuần này thì bỗng dưng từ phía trong nó truyền đến một luồng ma niệm làm cho Lâm Phong suýt chút nữa thất thủ.
Cũng may, bản tính Lâm Phong vốn cực kỳ cẩn thận, sớm đã ngồi trong phòng luyện Khí để luyện hóa, liền không ngại mà thu thập nó.
Phải biết, huyễn ảnh phân thân mà Lâm Phong có được khi vào Hệ thống chính là do hệ thống gia trì tạo thành, một luồng ma niệm làm sao có thể chống lại.
Nhưng ý nghĩa trong ma niệm đó làm cho Lâm Phong phải gấp rút tìm đến Myanma, nơi mà nó xuất hiện để quan sát tìm hiểu thực hư.
Đồng thời, Lâm Phong cũng không chần chừ mà dùng ngọc giản truyền âm cho Lê Dũng, thông báo cho hắn sự tình này. Thông qua truyền âm, Lê Dũng cũng hẹn Lâm Phong sẽ gặp nhau tại một khu vực chuyên khai thác mỏ của Myanma, sau đó từ từ tìm kiếm chỗ kia.
Nghe giọng của Lê Dũng có vẻ như anh ta sớm đã ở Myanma vậy, Lâm Phong cũng liên tưởng ngay đến cái bản đồ hôm trước nhưng rồi gạt nó qua một bên. Chuyện trước mắt chính là những thứ ma khí này.
Cũng không phải Lâm Phong ăn no rửng mỡ, rãnh háng đi quan tâm hòa bình của thế giới, làm siêu cấp anh hùng cứu nhân độ thế gì đó. Mà đơn giản, nếu để cho ma khí kia, hay nói đúng hơn là chủ nhân của luồng ma niệm kia hiện thế, thì chắc chắn là tai kiếp của toàn nhân tộc. Khi đó thì dù là ai cũng không có quả ngọt để ăn.

Lâm Phong trước sau vẫn có một cảm giác, mặc dù rất nhỏ nhoi nhưng chưa chắc không phải sự thật.
Liên kết các sự kiện, từ sự dị động của các bộ tộc, cho đến sự xuất hiện của ma khí len lỏi vào nhân tộc. Hình như sắp có đại sự xảy ra vậy.
Trong lòng âm thầm cân nhắc, sau khi đáp xuống sân bay, Lâm Phong cũng nhanh chóng chạy đến địa điểm hẹn trước với Lê Dũng.
Đó là một khu vực thuộc một vùng hẻo lánh của Myanma.
Ở nơi này chỉ có hai loại người xuất hiện, một là công nhân khai mỏ, hai là đầu nậu thu mua mao liêu. Ngoài ra, đối với người thường thì nơi này chẳng khác gì vùng đất chết.
Nhìn những quả núi bị đục khoét, những cái hố sâu hoắm, những hang động nhân tạo do khai thác mỏ…chi chít xuất hiện trước mắt, Lâm Phong khẽ lắc đầu.
Trải qua một đường chạy tới nơi này, Lâm Phong sớm chứng kiến thiên nhiên nơi này bị tàn phá đến đáng thương.
Những người dân địa phương có nguồn tài nguyên quý giá, họ cũng là người khai thác chúng ra, nhưng những kẻ hưởng lợi lại là những kẻ khác, những con buôn, những đầu nậu đến từ nước ngoài. Còn bản thân những người khai thác mỏ chỉ là những cỗ máy kiếm tiền cho bọn chúng mà thôi.
Mà đối với chuyện này, chính phủ sở tại cũng một mắt nhắm một mắt mở. Bởi vì khi những con buôn đầu nậu đến đây, cũng có sửa đường sá hoặc một số công trình phục vụ cho việc khai thác, cũng đóng chút thuế gọi là cho có.
Bỏ thì thương, vương thì tội, đó chính là bi ai của những con người đói khổ nơi đây.
Lâm Phong nhanh chóng phi thân đứng trên đỉnh một ngọn núi, thần thức đảo qua liền thấy một luồng khí tức quen thuộc cũng đang đi lên.
Quả nhiên, vài hơi thở sau, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, chính là Lê Dũng.
Nhưng Lâm Phong vừa nhìn, bỗng dưng kinh hãi.
Nửa bên mặt Lê Dũng vậy mà bị một khí tức đen thui đang lưu động, còn cánh tay thì be bét máu, khóe miệng tràn ra một vệt máu đen nhìn cực kỳ ghê rợn.
Hắn vừa lên tới, nhìn Lâm Phong liền nói:
Mau giúp tôi hộ pháp!
Nói xong, cũng không chờ Lâm Phong đồng ý liền ngồi xuống, cắm mạnh thanh kiếm trước mặt, móc ra một bình đan dược dốc vào miệng rồi bắt đầu vận chuyển linh lực trị thương.
Lâm Phong thấy vậy không tiện hỏi nhiều, tâm thần cũng lập tức cảnh giác cao độ, thần thức tỏa ra.
~~Canh 3~~Chưa xong còn tiếp! Hôm nay nhất định 4 bi như đã hứa~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện