Quy mô của Đại hội phỉ thúy lần này lớn hơn triển lãm phỉ thúy lần trước Lâm Phong tham gia rất nhiều lần.
Chỉ tính riêng số gian hàng thì chắc cũng gấp ba lần, trong đó có nhiều gian hàng có quy mô rất lớn.
Chất lượng phỉ thúy theo đó cũng được nâng cao trên diện rộng.
Mà đối với loại sự kiện này, một khu chuyên môn dùng để giải thạch cũng được Ban tổ chức dựng tạm ở trung tâm khu buôn bán mao liêu. Cách bố trí này rất xảo diệu giúp cho mọi người có thể quan sát rõ ràng, đồng thời việc kinh doanh của các gian hàng theo đó mà tốt đẹp hơn.
Trần Hùng cùng Lâm Phong song song vừa bước đi quan sát vừa bàn luận. Lâm Phong cũng không nhanh không chậm quan sát trước các gian hàng, đánh giá sơ phẩm chất mao liêu trên diện rộng.
Ngay cả với thần thức của Lâm Phong, sau khi quét qua thì cũng cảm thấy bất ngờ với chất lượng mao liêu lần này.
Anh, chúng ta ghé chỗ này xem thử!
Lâm Phong bỗng nhiên nói một câu, sau đó bước tới một gian mao liêu.
Gian hàng này có đến hai người đứng bán. Một người là một thanh niên có vẻ gần ba mươi tuổi, người còn lại là một cô gái đang nhiệt tình giới thiệu mao liêu cho khách, dáng vẻ cũng chừng hai bốn, hai lăm tuổi.
Cả hai người đều có làn da rám nắng, ăn mặc cũng khá bình thường.
Bởi vì lúc này đang có khách nhân quan sát mao liêu toàn đổ, cho nên Lâm Phong và Trần Hùng cũng không tiện tới để chọn. Đây cũng là một cái luật ngầm trong giới đổ thạch, khi người khác đang chọn mao liêu thì người đến sau phải chờ cho người đến trước chọn xong thì mới được chọn. Làm như vậy sẽ tránh gây ra những xung đột không đáng có.
Lâm Phong mặc dù tự tin bản thân thực lực cao cường, nhưng quy tắc trong nghề thì vẫn phải tuân theo, không phải chuyện gì cũng mang nắm đấm ra ngang ngược hoành hành được.
Vì vậy, hai người liền đến bên chỗ mao liêu bán đổ đứng nhìn.
Thanh niên chủ quầy thấy vậy liền tiến lên, cười đon đả, phát âm bằng một giọng hơi cứng ngắc:
Chào hai ông chủ, xin tự nhiên chọn lựa. Mao liêu của bổn tiệm đều được nhập chính gốc từ mỏ ở Myanma, chất lượng cực kỳ tốt. Mỏ này cũng từng xuất hiện qua Thủy tinh chủng, xin mời tự nhiên chọn.
Trần Hùng và Lâm Phong nghe lời này thì cười cười. Đối với lời nói chào mời này, bọn họ sớm đã nghe đến lỗ tai lùng bùng, cũng không có chuyện qua một hai câu nói liền tin tưởng hoàn toàn.
Nhưng Trần Hùng chỉ cười cười, bộ dáng tất cả do Lâm Phong quyết định, hắn chỉ đi theo và lo liệu việc chi tiền. Dù sao, trong lòng Trần Hùng tin tưởng, Lâm Phong cũng không làm chuyện không có lợi.
Thanh niên chủ quầy thấy thái độ và dáng vẻ của Trần Hùng xảo diệu đứng hơi lùi về sau Lâm Phong, bộ dáng mọi chuyện do người thanh niên này làm chủ, liền khẽ Ồ một tiếng như bừng tỉnh đại ngộ, không chút do dự bước tới gần Lâm Phong để phục vụ kịp thời, công tác hỗ trợ rất chuyên nghiệp.
Ông chủ, viên mao liêu này giá cả thế nào?
Lâm Phong sau khi liếc sơ, liền chỉ tay vào một viên mao liêu bán đổ có thế nước đen tuyền, hoa vân sáng lạn, hơn nữa đã mở một cái khe nhỏ, ẩn hiện lục sắc, là một viên mao liêu rất khả quan.
Viên này sao, viên này rất tốt, khả năng cho ra phỉ thúy cực phẩm rất lớn. Giá năm mươi vạn.
Ồ…giá này có chút cao a~~?
Tiên sinh, ngài cũng biết, mấy năm gần đây mao liêu ngày càng khan hiếm, hơn nữa nguồn hàng cũng bị siết chặt. Loại tốt như thế này cũng càng trở nên khó tìm. Giá này tuyệt đối không cao. Nếu ngài không muốn giải thạch, mua tích trữ để một hai năm sau bán ra tuyệt đối kiếm lợi lớn!
Lâm Phong nghe lời này liền ôn hòa cười, tiếp tục quan sát những viên mao liêu khác được xếp đều thành hàng trên một cái giá bằng thép. Hắn tất nhiên không tin tưởng hoàn toàn những lời đường mật của chủ quầy mua tích trữ vài năm sau bán ra liền kiếm một mớ. Nếu ngon ăn như vậy thì người này cũng không ngu ngốc đến nỗi bày sạp ra đây rồi múa ba tấc lưỡi tìm cách bán ra.
Nhưng quả thật, nguồn cung mao liêu thì ngày càng hiếm rồi.
Bất cứ cái gì cũng vậy, khai thác nhiều thì tất đến ngày cạn kiệt. Sẽ có người nói, nếu nói như vậy thì nước sao xài hoài vẫn còn hoài, có cạn kiệt đâu? Đây chính là một loại ý nghĩ sai lầm, cho dù là nước, thì vẫn có ngày cạn kiệt mà thôi. Chân chính là nước, cách đây mấy vạn hay mấy chục vạn năm, tồn tại trên thế giới này mới đúng là nước, khi ấy trong nước tràn ngập linh khí, trong mát ngọt lành, trải qua sử dụng bừa bãi, phóng uế xả rác vô tội vạ, nước ngày nay đã bị ô nhiễm đến mức không thể tưởng tượng, chẳng những linh khí mất hết, mà còn cho vào đó vô vàn chất hóa học để gọi là lọc, nhưng chẳng qua là đánh lừa giác quan mà thôi.
Bởi vậy, cho dù bất cứ thứ gì thì nếu chỉ có khai thác mà không phục hồi thì sớm muốn cũng sẽ tận diệt. Vật cực tất phản, đạo lý này không phải ai cũng hiểu.
Mà đối với loại khoáng vật trân quý, có điều kiện hình thành khắc nghiệt như phỉ thúy thì đã hiếm lại càng hiếm. Cho nên, cái giá năm mươi vạn mà thanh niên chủ quầy nói ra cũng không phải là cao, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn cũng phải giằng co suy nghĩ. Nếu tính đến cùng, thì so với đấu giá trên đại hội, thì cái giá này vẫn còn chấp nhận được.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Phong sớm chỉ hỏi để nắm rõ tình hình giá cả mà thôi. Bởi vì sau khi ánh mắt hắn quét sơ qua, đã thấy viên mao liêu nhìn bề ngoài rất có tiềm năng này, vậy mà lại chỉ có một lớp mỏng phỉ thúy bên ngoài, phân tán và rời rạc một cách đáng thương. Nếu mở ra, cho dù cố gắng lắm phỏng chừng cũng chưa làm được một cái mặt dây chuyền. Nếu ai cầm năm mươi vạn ôm nó về thì cũng nên chuẩn bị sợi dây buộc nó vào chân rồi đi nhảy cầu luôn cho lẹ.
Lâm Phong từ từ quan sát, còn thanh niên chủ quầy và Trần Hùng sớm đã đến bên một cái bàn, rót ra ấm trà ngồi nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại cười ha hả, ánh mắt thì hướng về mấy cặp đùi trắng nõn qua lại trước mặt mà trao nhau ánh mắt bỉ ổi.
Đối với mấy chuyện đó, Lâm Phong cũng không để ý mà chuyên tâm chọn lựa mao liêu. Nói gì thì nói, lần này, Lâm Phong cũng rất muốn chuyên tâm để giúp cho Trần Hùng, trả lại rất nhiều nhân tình mà Trần Hùng đã trao cho hắn.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ.
Trước mắt hắn là một viên mao liêu kỳ lạ, lớp vỏ sần sùi bên ngoài như một tổ ong vò vẽ, đường vân trải dài bao bọc toàn bộ lớp vỏ. Hơn nữa, nó cũng đã được mở một cái cửa sổ có màu trắng xanh, là biểu hiện rất lớn sẽ đổ tăng, hơn nữa với phẩm chất như thế này, thì hoàn toàn có thể cho ra Băng chủng hoặc nếu may mắn sẽ có Thủy tinh chủng không chừng.
Nhưng Lâm Phong không phải bất ngờ vì cái này, cũng không phải viên mao liêu này kém, mà ngược lại, nó quả thật có phỉ thúy bên trong, còn là loại Băng chủng cao cấp. Nhìn sơ thì thể tích viên phỉ thúy Băng Chủng này cũng cỡ quả bóng rổ, rất có tiềm năng. Nhưng mà điều làm Lâm Phong nhíu mài là vì chính giữa viên phỉ thúy này lại tồn tại một tia khí tức Ma khí.
Mặc dù, luồng ma khí này cực kỳ mờ nhạt, phỏng chừng cho dù có cao thủ Kết đan kỳ khác tới đây, dưới tình huống không để ý cũng khó lòng phát hiện.
Phải biết, mặc dù thần thức tu sĩ rất lớn, nhưng nếu dùng để thăm dò loại đồ vật như mao liêu thì cũng vô pháp cảm nhận bên trong. Bởi vì bản chất phỉ thúy cũng là một loại đá quý, dưới thần thức, nó chẳng khác gì một viên đá mà thôi. Cũng chỉ có loại thần thông chuyên tu Nhãn pháp như Càn Khôn Nhãn thì mới có thể nhìn thấu bên trong, từ đó nhìn ra phỉ thúy bên trong.
Nếu không, các gia tộc lớn nhà nào chẳng có cao thủ tu đạo trấn giữ, nếu quan sát được chẳng sớm gom mối lợi bất tận này về tay mình, còn có thể để tràn lan ra ngoài thị trường như thế này sao.
Nhìn luồng ma khí chậm rãi phiêu động bên trong viên phỉ thúy, Lâm Phong bỗng cảm giác được áp lực của cơn bão rất lớn đang chuẩn bị quét tới.
Chẳng trách ngày đó Lê Dũng để lại ngọc giản cho mình, bảo chờ truyền âm của hắn!
Lâm Phong lẩm bẩm một câu không ai nghe thấy, sau đó đặt tay cầm viên mao liêu đó lên. Một luồng thần thức không ai trông thấy, bất động thanh sắc được Lâm Phong truyền vào bên trong, sau đó nhanh chóng bao bọc tia ma khí kia, lẳng lặng đánh tan nó rồi quay trở về cơ thể hắn.
Nếu đã nhìn thấy, thì Lâm Phong cũng không để viên phỉ thúy này rơi vào tay công ty châu báu nào đó chế tác thành vòng tay trang sức để bán ra ngoài, khi đó thì số lượng người bị nhiễm ma khí, rút ngắn tuổi thọ hoặc điên điên khùng khùng chết đi sẽ tăng theo. Vì vậy hắn cũng tiện tay tiêu diệt nó hoàn toàn.
Ông chủ, viên mao liêu này bao nhiêu?
Viên đó sao, thể tích có hơi nhỏ, bốn mươi vạn, tiền mặt!
Thanh niên chủ quầy thấy Lâm Phong cầm viên mao liêu này lên thì tròng mắt hơi đảo, sau đó báo giá.
Tiền mặt sao? Được, tôi lấy viên này. Đợi lát nữa để xem bên mao liêu toàn đổ có thứ gì tốt thì tính tiền một thể luôn nhé?
Lâm Phong cười hỏi chủ quầy, nhân tiện đưa viên mao liêu cho Trần Hùng đang hào hứng quan sát.
Được, Lâm tiên sinh cứ thoải mái chọn.
Sao anh…?
Lâm Phong thấy thanh niên chủ quầy gọi tên mình thì ngạc nhiên hỏi.
Là Trần tiên sinh giới thiệu. Tôi là Mạnh Phàm, sau này nhờ Lâm tiên sinh chiếu cố nhiều hơn!
Ha ha, tất nhiên rồi.
Lâm Phong ra vẻ đã hiểu, cũng cười đáp.
Lúc này bên kia, khách nhân đã chọn mao liêu toàn đổ xong, đáng tiếc họ lựa chọn cả buổi cũng không chọn được viên nào, cuối cùng lắc đầu rời đi.
Chỉ tính riêng số gian hàng thì chắc cũng gấp ba lần, trong đó có nhiều gian hàng có quy mô rất lớn.
Chất lượng phỉ thúy theo đó cũng được nâng cao trên diện rộng.
Mà đối với loại sự kiện này, một khu chuyên môn dùng để giải thạch cũng được Ban tổ chức dựng tạm ở trung tâm khu buôn bán mao liêu. Cách bố trí này rất xảo diệu giúp cho mọi người có thể quan sát rõ ràng, đồng thời việc kinh doanh của các gian hàng theo đó mà tốt đẹp hơn.
Trần Hùng cùng Lâm Phong song song vừa bước đi quan sát vừa bàn luận. Lâm Phong cũng không nhanh không chậm quan sát trước các gian hàng, đánh giá sơ phẩm chất mao liêu trên diện rộng.
Ngay cả với thần thức của Lâm Phong, sau khi quét qua thì cũng cảm thấy bất ngờ với chất lượng mao liêu lần này.
Anh, chúng ta ghé chỗ này xem thử!
Lâm Phong bỗng nhiên nói một câu, sau đó bước tới một gian mao liêu.
Gian hàng này có đến hai người đứng bán. Một người là một thanh niên có vẻ gần ba mươi tuổi, người còn lại là một cô gái đang nhiệt tình giới thiệu mao liêu cho khách, dáng vẻ cũng chừng hai bốn, hai lăm tuổi.
Cả hai người đều có làn da rám nắng, ăn mặc cũng khá bình thường.
Bởi vì lúc này đang có khách nhân quan sát mao liêu toàn đổ, cho nên Lâm Phong và Trần Hùng cũng không tiện tới để chọn. Đây cũng là một cái luật ngầm trong giới đổ thạch, khi người khác đang chọn mao liêu thì người đến sau phải chờ cho người đến trước chọn xong thì mới được chọn. Làm như vậy sẽ tránh gây ra những xung đột không đáng có.
Lâm Phong mặc dù tự tin bản thân thực lực cao cường, nhưng quy tắc trong nghề thì vẫn phải tuân theo, không phải chuyện gì cũng mang nắm đấm ra ngang ngược hoành hành được.
Vì vậy, hai người liền đến bên chỗ mao liêu bán đổ đứng nhìn.
Thanh niên chủ quầy thấy vậy liền tiến lên, cười đon đả, phát âm bằng một giọng hơi cứng ngắc:
Chào hai ông chủ, xin tự nhiên chọn lựa. Mao liêu của bổn tiệm đều được nhập chính gốc từ mỏ ở Myanma, chất lượng cực kỳ tốt. Mỏ này cũng từng xuất hiện qua Thủy tinh chủng, xin mời tự nhiên chọn.
Trần Hùng và Lâm Phong nghe lời này thì cười cười. Đối với lời nói chào mời này, bọn họ sớm đã nghe đến lỗ tai lùng bùng, cũng không có chuyện qua một hai câu nói liền tin tưởng hoàn toàn.
Nhưng Trần Hùng chỉ cười cười, bộ dáng tất cả do Lâm Phong quyết định, hắn chỉ đi theo và lo liệu việc chi tiền. Dù sao, trong lòng Trần Hùng tin tưởng, Lâm Phong cũng không làm chuyện không có lợi.
Thanh niên chủ quầy thấy thái độ và dáng vẻ của Trần Hùng xảo diệu đứng hơi lùi về sau Lâm Phong, bộ dáng mọi chuyện do người thanh niên này làm chủ, liền khẽ Ồ một tiếng như bừng tỉnh đại ngộ, không chút do dự bước tới gần Lâm Phong để phục vụ kịp thời, công tác hỗ trợ rất chuyên nghiệp.
Ông chủ, viên mao liêu này giá cả thế nào?
Lâm Phong sau khi liếc sơ, liền chỉ tay vào một viên mao liêu bán đổ có thế nước đen tuyền, hoa vân sáng lạn, hơn nữa đã mở một cái khe nhỏ, ẩn hiện lục sắc, là một viên mao liêu rất khả quan.
Viên này sao, viên này rất tốt, khả năng cho ra phỉ thúy cực phẩm rất lớn. Giá năm mươi vạn.
Ồ…giá này có chút cao a~~?
Tiên sinh, ngài cũng biết, mấy năm gần đây mao liêu ngày càng khan hiếm, hơn nữa nguồn hàng cũng bị siết chặt. Loại tốt như thế này cũng càng trở nên khó tìm. Giá này tuyệt đối không cao. Nếu ngài không muốn giải thạch, mua tích trữ để một hai năm sau bán ra tuyệt đối kiếm lợi lớn!
Lâm Phong nghe lời này liền ôn hòa cười, tiếp tục quan sát những viên mao liêu khác được xếp đều thành hàng trên một cái giá bằng thép. Hắn tất nhiên không tin tưởng hoàn toàn những lời đường mật của chủ quầy mua tích trữ vài năm sau bán ra liền kiếm một mớ. Nếu ngon ăn như vậy thì người này cũng không ngu ngốc đến nỗi bày sạp ra đây rồi múa ba tấc lưỡi tìm cách bán ra.
Nhưng quả thật, nguồn cung mao liêu thì ngày càng hiếm rồi.
Bất cứ cái gì cũng vậy, khai thác nhiều thì tất đến ngày cạn kiệt. Sẽ có người nói, nếu nói như vậy thì nước sao xài hoài vẫn còn hoài, có cạn kiệt đâu? Đây chính là một loại ý nghĩ sai lầm, cho dù là nước, thì vẫn có ngày cạn kiệt mà thôi. Chân chính là nước, cách đây mấy vạn hay mấy chục vạn năm, tồn tại trên thế giới này mới đúng là nước, khi ấy trong nước tràn ngập linh khí, trong mát ngọt lành, trải qua sử dụng bừa bãi, phóng uế xả rác vô tội vạ, nước ngày nay đã bị ô nhiễm đến mức không thể tưởng tượng, chẳng những linh khí mất hết, mà còn cho vào đó vô vàn chất hóa học để gọi là lọc, nhưng chẳng qua là đánh lừa giác quan mà thôi.
Bởi vậy, cho dù bất cứ thứ gì thì nếu chỉ có khai thác mà không phục hồi thì sớm muốn cũng sẽ tận diệt. Vật cực tất phản, đạo lý này không phải ai cũng hiểu.
Mà đối với loại khoáng vật trân quý, có điều kiện hình thành khắc nghiệt như phỉ thúy thì đã hiếm lại càng hiếm. Cho nên, cái giá năm mươi vạn mà thanh niên chủ quầy nói ra cũng không phải là cao, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn cũng phải giằng co suy nghĩ. Nếu tính đến cùng, thì so với đấu giá trên đại hội, thì cái giá này vẫn còn chấp nhận được.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Phong sớm chỉ hỏi để nắm rõ tình hình giá cả mà thôi. Bởi vì sau khi ánh mắt hắn quét sơ qua, đã thấy viên mao liêu nhìn bề ngoài rất có tiềm năng này, vậy mà lại chỉ có một lớp mỏng phỉ thúy bên ngoài, phân tán và rời rạc một cách đáng thương. Nếu mở ra, cho dù cố gắng lắm phỏng chừng cũng chưa làm được một cái mặt dây chuyền. Nếu ai cầm năm mươi vạn ôm nó về thì cũng nên chuẩn bị sợi dây buộc nó vào chân rồi đi nhảy cầu luôn cho lẹ.
Lâm Phong từ từ quan sát, còn thanh niên chủ quầy và Trần Hùng sớm đã đến bên một cái bàn, rót ra ấm trà ngồi nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại cười ha hả, ánh mắt thì hướng về mấy cặp đùi trắng nõn qua lại trước mặt mà trao nhau ánh mắt bỉ ổi.
Đối với mấy chuyện đó, Lâm Phong cũng không để ý mà chuyên tâm chọn lựa mao liêu. Nói gì thì nói, lần này, Lâm Phong cũng rất muốn chuyên tâm để giúp cho Trần Hùng, trả lại rất nhiều nhân tình mà Trần Hùng đã trao cho hắn.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ.
Trước mắt hắn là một viên mao liêu kỳ lạ, lớp vỏ sần sùi bên ngoài như một tổ ong vò vẽ, đường vân trải dài bao bọc toàn bộ lớp vỏ. Hơn nữa, nó cũng đã được mở một cái cửa sổ có màu trắng xanh, là biểu hiện rất lớn sẽ đổ tăng, hơn nữa với phẩm chất như thế này, thì hoàn toàn có thể cho ra Băng chủng hoặc nếu may mắn sẽ có Thủy tinh chủng không chừng.
Nhưng Lâm Phong không phải bất ngờ vì cái này, cũng không phải viên mao liêu này kém, mà ngược lại, nó quả thật có phỉ thúy bên trong, còn là loại Băng chủng cao cấp. Nhìn sơ thì thể tích viên phỉ thúy Băng Chủng này cũng cỡ quả bóng rổ, rất có tiềm năng. Nhưng mà điều làm Lâm Phong nhíu mài là vì chính giữa viên phỉ thúy này lại tồn tại một tia khí tức Ma khí.
Mặc dù, luồng ma khí này cực kỳ mờ nhạt, phỏng chừng cho dù có cao thủ Kết đan kỳ khác tới đây, dưới tình huống không để ý cũng khó lòng phát hiện.
Phải biết, mặc dù thần thức tu sĩ rất lớn, nhưng nếu dùng để thăm dò loại đồ vật như mao liêu thì cũng vô pháp cảm nhận bên trong. Bởi vì bản chất phỉ thúy cũng là một loại đá quý, dưới thần thức, nó chẳng khác gì một viên đá mà thôi. Cũng chỉ có loại thần thông chuyên tu Nhãn pháp như Càn Khôn Nhãn thì mới có thể nhìn thấu bên trong, từ đó nhìn ra phỉ thúy bên trong.
Nếu không, các gia tộc lớn nhà nào chẳng có cao thủ tu đạo trấn giữ, nếu quan sát được chẳng sớm gom mối lợi bất tận này về tay mình, còn có thể để tràn lan ra ngoài thị trường như thế này sao.
Nhìn luồng ma khí chậm rãi phiêu động bên trong viên phỉ thúy, Lâm Phong bỗng cảm giác được áp lực của cơn bão rất lớn đang chuẩn bị quét tới.
Chẳng trách ngày đó Lê Dũng để lại ngọc giản cho mình, bảo chờ truyền âm của hắn!
Lâm Phong lẩm bẩm một câu không ai nghe thấy, sau đó đặt tay cầm viên mao liêu đó lên. Một luồng thần thức không ai trông thấy, bất động thanh sắc được Lâm Phong truyền vào bên trong, sau đó nhanh chóng bao bọc tia ma khí kia, lẳng lặng đánh tan nó rồi quay trở về cơ thể hắn.
Nếu đã nhìn thấy, thì Lâm Phong cũng không để viên phỉ thúy này rơi vào tay công ty châu báu nào đó chế tác thành vòng tay trang sức để bán ra ngoài, khi đó thì số lượng người bị nhiễm ma khí, rút ngắn tuổi thọ hoặc điên điên khùng khùng chết đi sẽ tăng theo. Vì vậy hắn cũng tiện tay tiêu diệt nó hoàn toàn.
Ông chủ, viên mao liêu này bao nhiêu?
Viên đó sao, thể tích có hơi nhỏ, bốn mươi vạn, tiền mặt!
Thanh niên chủ quầy thấy Lâm Phong cầm viên mao liêu này lên thì tròng mắt hơi đảo, sau đó báo giá.
Tiền mặt sao? Được, tôi lấy viên này. Đợi lát nữa để xem bên mao liêu toàn đổ có thứ gì tốt thì tính tiền một thể luôn nhé?
Lâm Phong cười hỏi chủ quầy, nhân tiện đưa viên mao liêu cho Trần Hùng đang hào hứng quan sát.
Được, Lâm tiên sinh cứ thoải mái chọn.
Sao anh…?
Lâm Phong thấy thanh niên chủ quầy gọi tên mình thì ngạc nhiên hỏi.
Là Trần tiên sinh giới thiệu. Tôi là Mạnh Phàm, sau này nhờ Lâm tiên sinh chiếu cố nhiều hơn!
Ha ha, tất nhiên rồi.
Lâm Phong ra vẻ đã hiểu, cũng cười đáp.
Lúc này bên kia, khách nhân đã chọn mao liêu toàn đổ xong, đáng tiếc họ lựa chọn cả buổi cũng không chọn được viên nào, cuối cùng lắc đầu rời đi.
Danh sách chương