Trải qua một đêm điều tức, cho đến sáng hôm sau, Lâm Phong cũng khôi phục được một chút linh lực cho nên điều chỉnh lại vẻ ngoài, ung dung đi ra ngoài đón một chiếc taxi về nhà.
Tất nhiên cha mẹ hắn không hề hay biết mà chỉ hỏi qua loa về chuyện ở Bắc Kinh một phen.
Suốt hơn nửa tháng sau đó, Lâm Phong yên lặng tập trung điều dưỡng, khôi phục linh lực. Trong thời gian đó, Trần Hùng có ghé qua vài lần nhưng Lâm Phong lấy cớ đang bận việc nên cũng không đi cùng hắn.
Mà khoảng thời gian sau đó, Lâm Phong cũng chú ý tin tức, nhưng tất cả thông tin liên quan đến trận chiến tối hôm đó đều được giấu nhẹm đi, không hề xuất hiện trên tivi. Điều này làm cho Lâm Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vào một ngày gần một tháng sau, khi Lâm Phong đang lặng yên luyện tập chế linh phù thì nhận được cuộc gọi của Diệp Tùng hẹn đi xem nhà.
Bởi vì trải qua Lâm Phong suy nghĩ, nếu mua đất xây nhà thì sẽ mất thời gian khá lâu. Mà Lâm Phong cảm nhận tu vi của mình cần đến một sự đột phá nữa, chắc chắn hắn phải đi một vòng tìm hiểu xem còn cơ duyên gì khác không, tiện thể khi đến Kết Đan thì tìm một nơi vắng vẻ, yên tĩnh để tiến giai một cách an tâm nhất.
Lâm Phong thay một bộ đồ bình thường, sau đó đón xe đến nhà Diệp Tùng.
Từ xa, Lâm Phong đã thấy Diệp Tùng đứng trước cổng chờ hắn, liền vẫy tay chào.
Diệp lão ca, anh cũng vội vàng không thua gì em nha, haha.
Không có gì, nghe Chính Đức nói căn nhà và mảnh đất này rất tốt. Do xuất ngoại nên mới bán lại, hoàn cảnh nơi đó cũng rộng rãi thoáng đãng, rất hợp cho cha mẹ đệ an dưỡng.
Đa tạ Diệp đại ca, lần này thật phiền anh quá.

Lâm Phong cảm kích nhìn Diệp Tùng nói.
Cũng vì chuyện của Lâm Phong, cả tháng nay Diệp Tùng chạy tới chạy lui dò la các vị lão hữu của mình, nhà thì nhiều, nhưng cái thì quá xa hoa, cái thì lại nhỏ hẹp. Diệp Tùng thừa biết thân phận của Lâm Phong không phải bình thường, cho nên đối với chuyện này cũng rất tổn hao tâm sức.
Nghe Lâm Phong nói cảm tạ, Diệp Tùng liền cảm thấy công sức bỏ ra cũng đáng.
Chúng ta là huynh đệ, đệ còn nói mấy chuyện đó làm gì.
Hai người một đường trò chuyện, chiếc xe cũng nhanh chóng chạy đi vòng vèo khoảng nửa tiếng.
Cuối cùng dừng lại ở một cánh cổng lớn.
Một chiếc xe khác đã đậu tại đây, bên cửa xe có một trung niên đang đứng hút thuốc. Nhìn thấy Diệp Tùng và Lâm Phong bước xuống xe liền quăng điếu thuốc qua một bên, chạy tới cúi đầu nói:
Chào Diệp lão gia, chào ngài, chào ngài!
Vừa nói, vừa cuống quýt cúi đầu chào.
Nói đùa sao! Gặp mặt phụ thân của Bí thư thành ủy, không tỏ thái độ khiêm nhường chẳng lẽ cười khẩy.
Lâm Phong thấy cảnh này liền âm thầm tấm tắc sự lợi hại của quyền lực thế tục. Người ta nói một người đắc đạo gà chó thăng thiên, còn ở thế tục thì một người làm quan đúng là cả họ được nhờ.
Diệp Tùng cũng tỏ thái độ rất ôn hòa chào lại:
Chào cậu, cậu là người Chính Đức cử tới phải không?
Dạ đúng vậy thưa Diệp lão gia. Tôi là Huỳnh Khánh, mời ngài vào trong.
Huỳnh Khánh nói xong, nhìn nhìn Lâm Phong. Cho rằng Lâm Phong tuổi trẻ như vậy chắc chắn là vệ sĩ hoặc culi sai vặt cho Diệp lão, chỉ gật đầu nhẹ coi như chào hỏi rồi dẫn hai người vào bên trong.
Quả thật, Lâm Phong hôm nay rất có dáng làm culi, quần tây, áo sơ mi trắng rất bình thường.
Hắn thấy hành động thì Huỳnh Khánh thì thừa hiểu, nhưng cũng không xem trọng mấy chuyện cỏn con này, liền theo vào.
Diệp Tùng cũng rất hiểu ý, cũng lặng im không giải thích thân phận người mua chính là Lâm Phong mà chỉ im lặng đi chung quanh, vừa đi vừa nghe Huỳnh Khánh giới thiệu.
Quả thật, miệng lưỡi của Huỳnh Khánh cũng có chút hỏa hầu, nói tới nước miếng tung bay, một năm một mười giới thiệu rành mạch mọi thứ từ đất đai nhân trạch, cho đến phong thủy vượng khí nơi này.
Tuy vậy, Lâm Phong quả thật cũng khá hài lòng với nơi này. Ngoài hoàn cảnh xanh tươi thoáng đãng của khu vực cây cối chung quanh nhà, thì căn nhà được thiết kế cũng rất đẹp.

Phía sau có núi, bên phải có hồ, bên trái là một vườn hoa có thể dùng để trồng rau, phía trước là hoa viên cây cảnh tràn ngập lối đi.
Thiết kế của căn nhà này theo tư duy kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, chú trọng phong thủy nhưng không làm mất nét sang trọng vốn có. Nội thất bên trong cũng không có gì cần phải bàn.
Xem một hồi, Diệp Tùng thấy thái độ Lâm Phong cũng tương đối hài lòng liền hỏi:
Vậy giá cả nơi này thế nào?
Diệp lão gia, chỉ có hai tỷ, bao gồm tất cả giấy tờ thủ tục chuyển nhượng. Hơn nữa, nếu không trả tiền mặt một lần thì có thể trả trước mấy chục phần trăm, số còn lại từ từ trả cũng được.
Huỳnh Khánh hồ hởi nói. Trong lòng khấp khởi mừng thầm, nếu bán được chỗ này thì tiền hoa hồng của gã cũng rất khả quan.
Lúc này, Diệp Tùng mới quay qua hỏi Lâm Phong:
Lâm đệ, đệ thấy sao? Có cần lão ca phụ giúp thêm không? Đừng ngại cứ nói, dù gì anh cũng có một chút tiết kiệm đây.
Haha, cảm ơn ý tốt của đại ca, số tiền này đệ vẫn lấy ra được. Tuy nhiên, đệ còn muốn hỏi thêm một số chi tiết như nếu lắp đồ gia dụng hoặc thay đổi vài thiết kế nội thất thì bên chỗ anh Huỳnh có cung cấp luôn hay không? Nếu vậy thì chi phí tính ra sao?
Lâm Phong liền cười nhìn Diệp Tùng nói, sau đó hỏi Huỳnh Khánh.
Huỳnh Khánh thấy có vẻ người mua lại là người thanh niên trẻ tuổi trước mắt, tròng mắt xoay tròn, thái độ liền biến chuyển một trăm tám mươi độ:
Ông chủ Lâm, tất nhiên là có. Hơn nữa nếu ngài mua trả tiền một lần thì cũng được ưu đãi giá cả rất lớn, hơn nữa thời gian hoàn thiện rất nhanh.
Được. Vậy tôi sẽ mua căn nhà này. Anh làm hợp đồng đi rồi tôi sẽ thanh toán một lần luôn cho tiện. Còn chuyện trang trí lại như thế nào thì sau khi ký hợp đồng xong sẽ có người hướng dẫn các anh triển khai.
Lâm Phong nhẹ gật đầu, trong lòng hắn cũng khá thích nơi này. Quan trọng nhất là không gian sang trọng, thoáng đãng và thoải mái.
Đối với chuyện trang trí bên trong, tất nhiên là sẽ để cho cha mẹ Lâm Phong tới chọn lựa rồi, dù sao, căn nhà này Lâm Phong muốn tặng cho cha mẹ cho nên sắp xếp theo ý cha mẹ là tốt nhất.
Huỳnh Khánh nghe vậy thì mừng rỡ, hắn thích nhất là loại khách hàng này, chỉ cần ưng ý thì thậm chí không cần cò kè tiếng nào đã gật đầu luôn. Vì vậy, hắn rất vui vẻ lấy một xấp giấy tờ chuẩn bị sẵn, sau đó cùng Lâm Phong ký kết, đi công chứng. Lâm Phong cũng không nói hai lời liền tới ngân hàng chuyển tiền.
Cũng may, đối với mấy loại giấy tờ này thì người bình thường sẽ chạy tới chạy lui không dưới chục chuyến mới có thể tạm xong. Nhưng đối với Diệp lão nhân gia, phụ thân của đương kiêm Bí thư thành ủy thì mấy người ở cơ quan đã sớm thuộc lòng như cháo, liền rất nhanh chóng mà giải quyết giấy tờ nhanh gọn nhất, hơn nữa còn mang vẻ mặt cung kính lấy lòng.
Nhìn giao dịch nhanh chóng thoải mái như vậy, Huỳnh Khánh rất vui vẻ, còn nhất quyết mời hai người Diệp – Lâm cùng đi ăn bữa cơm, nhưng hai người này đều khéo léo từ chối.
Lâm Phong mang theo một xấp giấy tờ ngồi trên xe về nhà.
Nhìn những tờ giấy trong tay, Lâm Phong mỉm cười ấm áp. Cuối cùng cũng có thể làm chút gì đó cho cha mẹ.

Lúc ở Ngân hàng, Lâm Phong cũng đã chuyển phân nửa tiền của mình qua tài khoản của cha mẹ, một phần làm của hồi môn cho Lâm Mai.
Bởi vì hắn chuẩn bị rời nhà chu du một vòng, để tìm xem số lượng người tu tiên ở thế giới này có đông không? Hay họ như thế nào? Sau đó, Lâm Phong cũng sẽ đi một chuyến sang Việt Nam để tìm hiểu xem vị tiền bối kia rốt cục có để lại manh mối nào không? Đối với những lời bí ẩn của vị tiền bối đó, Lâm Phong vẫn ôm tâm trạng khó hiểu, hắn có cảm giác trong chuyện này cũng không đơn giản như bề ngoài, bên trong chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Ôm tâm trạng vui vẻ, Lâm Phong rất mong chờ nhìn nét mặt vui vẻ của cha mẹ. Nhưng vừa về đến cửa nhà, Lâm Phong liền thấy tiểu La đang đứng, hơn nữa nét mặt khá bối rối.
Lâm Phong liền nhíu mài.
Nhìn thấy Lâm Phong bước xuống xe, tiểu La liền bước tới cúi chào sau đó nhỏ nhẹ nói:
Chào Lâm đại nhân, xin hỏi…xin hỏi ngài có thời gian không?
Lâm Phong nghe vậy thì hơi nhíu mài nhưng cũng nhẹ gật đầu nói:
Có chuyện gì cô nói đi!
Thật ra, thật ra…em có việc muốn nhờ Lâm đại nhân.
Tiểu La thấy Lâm Phong lạnh nhạt thì trong lòng căng thẳng, nhưng đồng thời cũng cắn răng nói:
Mẹ em đang mắc một chứng bệnh rất kỳ quái, đã chữa nhiều nơi nhưng không thuyên giảm. Gần đây bệnh tình ngày càng nặng, cho nên em muốn nhờ ngài đến xem thử…
Ồ, thì ra là chuyện này. Được rồi, chờ tôi một chút.
Lâm Phong nghe thì ra tiểu La nhờ hắn xem bệnh giúp mẫu thân thì gật đầu đồng ý. Sau khi nói xong liền đi vào nhà, cất giấy tờ xong thì quay trở ra.
Tiểu La ôm tâm lý cầu may, không ngờ Lâm Phong dễ chịu như vậy, nhất thời hi vọng tăng lên. Thực ra nàng cũng hết cách cho nên mới ôm một tia cầu may đến hi vọng Lâm Phong xem giúp mà thôi. Bởi vì thông qua chuyện lần trước, trong lòng nàng thì Lâm Phong chẳng khác gì thần nhân, không chuyện gì không làm được, vô hình chung sinh ra một loại tin tưởng mù quáng.
Lâm Phong vốn không phải rãnh rỗi, còn hàng tá chuyện phải làm, nhưng nghe đây là cứu người, hơn nữa còn là người có chút giao tình với hắn cho nên hắn cũng gật đầu đồng ý. Dù sao, đối với chuyện tích chút thiện quả thì Lâm Phong luôn không từ chối, tránh cho việc sát nghiệp quấn thân, bây giờ tu vi thấp thì không sao, để nó tích tụ đến khi hắn tu vi tăng cao nhất định sẽ tạo nên tâm ma, tu vi khó tiến triển.
Đối với chuyện nhân quả lực mơ hồ này, không hiểu sao theo tu vi càng cao, Lâm Phong càng cảm nhận nó một cách sâu sắc hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện