Thẩm Tâm Duy đi về gặp mẹ mình, cô đi vào trong sân, thấy mẹ đang cắt hoa, bà rất nghiêm túc, giống nhu trên đời này khong còn chuyện nào quan trọng hơn nữa. cô đi tới chỗ Diệp Thục Phương, ôm cổ bà, “Mẹ, mẹ có nhớ con không?”

Đầu tiên Diệp Thục Phương cười, sau đó để kéo xuống, nhìn con gái cười.

Kể từ mấy năm trước bố qua đời, mẹ bị kích động, phản ứng chậm, nhiều việc không biết, mặc dù phần lớn nhìn qua giống như một người bình thường.

Diệp Thục Phương gật đầu một cái, lấy tay sờ sờ mặt con gái, nghiêng đầu trong chốc lát, “Anh trai con đã rất lâu không tới thăm mẹ rồi.”

“Anh trai rất bận nha, chẳng lẽ giống như con một ngày không có việc gì sao? Chờ khi anh trai xong việc, nhất định sẽ tới thăm mẹ.”

Diệp Thục Phương nghe vậy, gật đầu.

Thẩm Tâm Duy nhìn mặt mẹ mình càng ngày càng có nhiều nếp nhăn với tóc trắng, đột nhiên thấy chua xót. Mẹ trước kia là một người phụ nữ rất tài giỏi, người phụ nữ đằng sau bố, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, bố thường nói, nếu như không có mẹ, ông nhất định không thể thành công. Sau khi bố qua đời, mẹ lập tức lâm bệnh nặng, thân thể thì không sao, nhưng mẹ cứ như một đứa trẻ vậy.

Chỉ là bây giờ nhìn mẹ có vẻ không buồn không lo, cô lại cảm thấy, hình như vậy rất tốt. Nếu không mẹ biết tin anh trai mất tích, sẽ khó chịu tới mức nào, cộng thêm với tin hôn nhân của con gái tan vỡ, chắc chắn sẽ không chịu nổi!

Thẩm Tâm Duy trận trọng với mẹ, nói chút chuyện cười cho mẹ nghe, hơn nữa mẹ cười vui vẻ nhìn cô. Lúc ăn cơm, Thẩm Tâm Duy vừa dỗ vừa lừa, mẹ cũng ăn khá nhiều.

Sau khi ăn xong, cô đi bưng nước, rửa chân cho Diệp Thục Phương.

Chân của Diệp Thục Phương không đẹp, bị các bệnh ngoài da, móng tay chân rất quái dị. Trước khi bố qua đời, bố luôn cắt bỏ móng tay móng chân cho mẹ, hơn nữa vì móng quá dày, chỉ có thể khi bị sưng, dùng kéo với dao từ từ cắt.

Sau khi bố qua đời, chính là anh em bọn họ cắt móng tay móng chân cho mẹ.

Mẹ rất thông minh, ngồi yên đấy, để cho cô cắt.

“Tâm Duy thật biết nghe lời.” Diệp Thục Phương đột nhiên cảm thán, “Thiếu Thành đâu rồi, tại sao nó không về cùng con?”

Đột nhiên cô thấy chua xót, “Anh ấy rất bận, đi công tác rồi mẹ ạ.”

“Đàn ông mà bận là tốt, con cũng nên đối tốt với nó, nó sẽ biết, mới có thể về nhà.”

Thẩm Tâm Duy gật đầu, “Con biết rồi, con sẽ đối tốt với anh ấy.”

“Thiếu Thành là một đứa ngoan……”

Cô kiên nhẫn cắt móng chân Diệp Thục Phương, nếu như một thời gian không cắt, móng chân càng dài hơn, Diệp Thục Phương đi giày sẽ cảm thấy không thoải mái.

Sau khi cắt xong móng chân, cô lại cùng với Diệp Thục Phương xem tivi, muộn một chút, ngủ lại. Lúc ngủ, cô vẫn ôm mẹ thật chặt, giống như như vậy, cô mới có thể dựa vào.

Trước kia cô có bố mẹ anh trai thương yêu, bố đã qua đời, bây giờ anh trai không liên lạc được, mẹ lại như vậy, cô không có ai để dựa vào, hơn nữa còn phải chống đỡ lấy cho mẹ, cô không thể ngã xuống. Có lúc cô hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại anh trai vẫn ở đây, Giang Thiếu Thành vẫn là người chồng thương yêu cô, cô vẫn còn trốn trong mai rùa.

Tính cách cô có phần hèn nhát, bố qua đời, mẹ sinh bệnh, cô liền dựa vào anh trai. Bây giờ thế nào, cô không mềm yếu nổi, chỉ có buộc mình không được khóc, bởi vì nước mắt của cô, không ai đau lòng, trừ lãng phí hơi sức ra, thật sự chẳng còn tác dụng nào khác.

Ngày hôm sau Thẩm Tâm Duy nhận được rất nhiều điện thoại, hơn nữa toàn bộ đến từ đồng nghiệp, rối rít hỏi cô có phải trong nhà xảy ra chuyện hay không, nếu như cần trợ giúp gì, cứ mở miệng. Cô nhớ những người này, lúc cô mới vào đại học Đông Giang thì họ không thích cô, thật ra có thể hiểu, bọn họ đều có trình độ học vấn cao, phải kiểm tra một vòng lại một vòng mới có thể tiến vào đây, mà trình độ học vấn của cô chưa ra hình dạng gì, lại trực tiếp được vào, đổi lại bất kỳ ai, đại khái cũng thấy khó chịu trong lòng. Bây giờ cô chuẩn bị từ chức, những người này lại quan tâm tới cô, cô luôn tin rằng mọi người đều tốt.

Những cú điện thoại này, khiến tâm tình cô tốt lên một chút. Hiệu trưởng còn gọi điện khuyên cô, bây giờ tìm công việc không dễ dàng, đừng vì kích động mà ra quyết định. Cô liên tục bày tỏ mình thật sự muốn từ chức, cũng không thể đảm nhiệm công việc trong trường. Lần này cô nói chuyện không kích động nữa, mà nói rằng nhà mình quả thật có chuyện, phải xử lý trong thời gian dài, cô cũng suy nghĩ rất lâu, kết quả quyết định từ chức.

Hiệu trưởng đại khái tin cô muốn từ chức thật, lúc này mới cô đi làm thủ tục nghỉ việc.

Cô về đến nhà, đây chính là căn phòng cô tự mình chọn, phòng ở nhỏ với một phòng ngủ một phòng khách, cô trang trí cho căn phòng này hết sức ấm áp, từ nhỏ cô đã cảm thấy, phòng càng nhỏ, càng cảm thấy ấm áp, cho nên sau khi cưới kiên định lựa chọn căn phòng này, dù người khác không quan tâm tới cách làm này của cô. Nơi này thật ra thì cách thành phố chính, không tính là gần, nhưng bởi vì có chút khoảng cách, cách chung cư không xa có một vườn hoa lớn. Vườn hoa này cũng là một trong những nguyên nhân cô chọn khu chung cư này. Lúc cô nhìn phòng đã suy nghĩ, về sau cô và Giang Thiếu Thành ở nơi này, chỉ có hai vợ chồng bọn họ, sau khi ăn cơm tối xong, có thể đi dạo trong công viên.

Cô đẩy cửa ra, phòng không thay đổi gì, đột nhiên phát hiện ra, khi một người cảm thấy cô quanh thì căn phòng đó cũng thế.

Trong phòng không có bất kì sự biến hóa nào, tựa như cô cũng vậy, trở lại nơi này.

Cô nhìn chằm chằm ghế salon trong phòng khách, trước đó không lâu, Giang Thiếu Thành từng ngồi ở đó. Ngày đó tâm tình của cô không tệ lắm, về đến nhà phát hiện việc đầu tiên anh tan làm là ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, trong tay còn cầm một điếu thuốc. Anh không nghiện thuốc lá lắm, phần lớn thời gian khong hút, nhất là lúc ở trước mặt cô. Nhưng ngày đó, anh thấy cô, không ngừng hút thuốc.

Anh hút nhả khói một lúc lâu, mới đưa tàn thuốc thả vào trong gạt tàn, ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Ánh mắt như vậy, tự dưng khiến cô thấy sợ hãi, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.

Anh nhìn cô một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Thẩm Tâm Duy, hai anh em các người coi tôi là một kể ngu dễ lừa gạt, có phải cảm thấy rất sung sướng hay không?”

“Có ý gì vậy? em không hiểu.”

“Chớ giả bộ, tôi đều biết. Tôi thế nào mới kết giao với em, trong lòng em biết rõ.” Hồi anh còn bé đã từng bị bắt cóc, chính xác mà nói, bị làm con tin, những người đó những đứa trẻ làm con tin, sau đó kéo bọn họ đi, bên trong những con tin kia, còn có một cô bé, trong quá trình bị nắm, anh và cô bé kia cùng nhau đào thoát, bôn ba bên ngoài, mới có thể trở lại thành phố Đông Giang, sau khi trở lại, bọn họ mất đi liên lạc, nhưng bọn họ ước định qua, sẽ chờ lẫn nhau, tìm được nhau.

Năm đó Thẩm Diệc Đình “vô ý” tiết lộ với Giang Thiếu Thành, em gái của anh từng bị bắt cóc qua, sau tự mình trốn về….. cùng từng bước một dẫn dắt Giang Thiếu Thành tin Thẩm Tâm Duy là cô bé anh ước định năm nào, Giang Thiếu Thành bởi vì thế mà mới hẹn hò với Thẩm Tâm Duy, cuối cùng kết hôn với Thẩm Tâm Duy.

Thẩm Tâm Duy ngây ngẩn cả người, hoàn toàn tại sao anh lại nói ra như vậy, “Em…. Nghe không hiểu.”

“Thật sao?” Ngược lại anh cười, chỉ là nụ cười chỉ dừng trên mặt anh, mắt rất lạnh. “Chớ giả bộ, tôi chỉ muốn hỏi em một câu, em có phải sớm biết tôi một mực chờ đợi cô gái ước định với tôi, hơn nữa biết điều kiện tiên quyết, còn giả bộ em chính là cô gái đó để cưới tôi đúng không?”

Anh giận thật, ánh mắt của anh dừng trên người cô, khiến cô thấy mình như trên đống lửa vậy, cô từng bước một lui về phía sau. Đúng, cô biết, cô biết rõ, nhưng cô không bỏ được cơ hội có thể ở cùng với anh, đẩy cơ hội này đi, cho nên chiếm lĩnh thân phận đó trong lòng anh, cùng với anh. Hơn nữa cô còn cầu nguyện không ngừng, hi vọng đời này anh không tìm được cô gái anh có ước định cùng, hi vọng đời này anh không biết được chân tướng này.

Nhưng anh biết rồi, lúc cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm tư gì.

Phản ứng của cô, đã nói rõ tất cả.

“Thẩm Tâm Duy, anh em các người thật là giỏi, dám sắp đặt như vậy, như vậy các người cũng vì đã làm chuyện này mà sắp phải trả giả lớn.”

Anh tức giận như vậy, trong mắt đều là căm phẫn.

Khi đó cô cho rằng, nhiều nhất anh tức giận một lát, giống như ngày trước, cô trêu chọc anh, anh tức giận rồi lại quay về. Nhưng lần này anh đi, cũng không trở lại.

Bây giờ cô mới hiểu được, khi đó anh ngả bài, cô lại cảm thấy rất may mắn, như vậy cũng tốt, anh biết về sau, mình không cần phải hoảng loạn về sau anh sẽ biết được chuyện này, ngược lại buông xuống tảng đá trong lòng.

Cô quả nhiên rất ngốc, trước kia anh cưng chiều mình ra sao, tất cả đều xây dựng trên cơ sở cô là người con gái có ước định với anh, hôm nay cô không phải, tất cả của anh đương nhiên bị thu hồi lại.

Tất cả đi qua rõ ngay trước mắt, giống như chỉ xảy ra trong một giây, lại không thể phủ nhận.

Cô đi vào gian phòng, gian phòng thật ra không lớn, cô lại trang trí đầy búp bê và các loại đồ chơi nhỏ, nhìn căn phòng như vậy có vẻ chật chội. Cô biến gian phòng thành như vậy, Giang Thiếu Thành chỉ đánh giá một câu: Đời này anh cũng không muốn dẫn người tới đây.

Ý của anh là nhà này người không nhận ra, bài biện quá mức ngây thơ, nếu như không phải do cô kiên trì, anh cũng không có ý định ngủ ở đây, lời này cũng không khoa trương, lúc cô không ở đây, anh thà ngủ ở ghế salon hơn là về phòng ngủ, vì vậy cô cứ cho rằng hành động này của anh báo cho cô rằng mỗi ngày phải về nhà, như vậy anh mới an tâm ngủ trong phòng ngủ được.

Cô rất thích ở trên giường đùa giỡn với anh, nhất là khi anh định thần cầm một quyển sách đọc, cô rất thích đi trêu anh, dùng tóc đi quét mặt anh, hoặc cố ý cù vào nách anh, hơn nửa anh sẽ nhàn nhã như cũ, chỉ đến lúc cô ồn ào quá phiền, mới để sách xuống, kéo cô để cô ngủ, hơn nữa trong miệng nói ra một câu ---- làm sao em cứ ầm ĩ như vậy? Cô rất thích khi anh nói câu đó, rất bấc đắc dĩ, còn có vài phần dung túng, khiến cô cảm nhận mình được cưng chiều, là bảo bối trong lòng anh.

Những thứ đồ này đều ở đây, chỉ là người ấy không còn.

Cô cố cười, nhưng vẫn chỉ thở dài mà thôi.

Ngồi trước bàn trang điểm, cô trang điểm cho mình. Cô luôn cho rằng Giang Thiếu Thành không thích cô gái trang điểm đậm, dù anh biểu hiện rất ít, vì vậy cô đều trang điểm nhẹ.

Phù hợp với mình là tốt nhất, cô kém với mỹ nữ Lương Nguyệt Lăng rất nhiều, chỉ có thể mặc quần áo thích hợp nhất, trang điểm hợp với người, không thể giống người khá, ít nhất cũng khiến người xem vui tai vui mắt một chút.

Ừ, cô chờ một lát nữa đi gặp người tên là Giang Thiếu Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện