Bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng thì sao, có thể chứng minh cái gì? Cái gì cũng không thể chứng minh.

Và anh không biết, cô bị cảm cũng có phần vì anh. Cô vì đi dưới mưa, mới ngã bệnh,

đương nhiên, không phải cô vì cảm cúm mà gặp mưa, chỉ là cô đánh giá rất cao về sức khỏe của mình, không ngờ chỉ vì một cơn mưa lại khiến mình bị cảm lâu như vậy, sức đề kháng lại kém thế.

Mấy ngày trước đó, Thẩm Tâm Duy đã làm chuyện trước mặt Dương Hi Lạc, nhớ tới quyển nhật kí cô đã từng viết, đương nhiên, phần lớn trong nhật kí đều viết về Giang Thiếu Thành, mỗi một tờ cũng sẽ xuất hiện tên Giang Thiếu Thành nhiều lần. Ngay cả Dương Hi Lạc cũng không tượng tưởng nổi, số lần cô gặp Giang Thiếu Thành cũng không nhiều, nhưng lại viết nhiều trong nhật kí như thế, cũng khâm phục trí tưởng tượng với nghị lực của cô. Bất kể Dương Hi Lạc có phản ứng gì, Thẩm Tâm Duy đều thoải mái. Nhất là khi Dương Hi Lạc cười lên, chỉ vì thấy trong nhật kí viết: anh ngồi ghế salon, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả những gì ồn ào cũng chỉ là nền với anh thôi, anh vén tay áo sơ mi của anh lên, không hiểu được, em liền cảm thấy đó là hình ảnh đẹp nhất của anh, đẹp tới mức chỉ muốn nhào vào trong lòng anh…. Nhưng em biết, điều này là không thể.

Dương Hi Lạc thực sự cười tới mức không dừng được, hơn nữa không hiền hậu nhìn cô, “Đừng trách tớ, đây cũng quá mức văn chương rồi, thật quá….. còn muốn nhào, tại sao tớ không phát hiện ra cậu lại phóng thoáng thế chứ.”

“Dương Hi Lạc, xin cậu đừng có lược bỏ từ “muốn” đi được không?”

Kể cả bị Dương Hi Lạc cười nhạo, Thẩm Tâm Duy vẫn có dũng khí ở trước mặt Dương Hi Lạc đọc nhật kí của mình. Cô ở trước mặt Dương Hi Lạc không có điểm thẹn thùng nào, đồng thời không để ý tới việc bị Dương Hi Lạc cười nhạo, ngược lại cảm thấy rất tốt, tình cảm thầm mến này của cô, ít nhất còn có một người biết, giống như cô ấy là người chứng kiến tình cảm này của cô, chứng kiến cô thích người đàn ông tên là Giang Thiếu Thành thế nào.

Nhưng cô không nói cho Dương Hi Lạc biết rằng, cô quyết định nhìn quyển nhật kí của mình một lần cuối để quyết định từ bỏ việc yêu Giang Thiếu Thành, cô không thể yêu anh nữa, không được thích.

Cô thấy Giang Thiếu Thành lần nữa, là lúc Giang Thiếu Thành từ nước ngoài về, mọi người tới chào mừng anh trở lại. Đây cũng là một lần duy nhất, cô nhìn Giang Thiếu Thành bị người ta ép uống thảm như thế, cô rất đau lòng, nhưng cô không có tư cách làm thế, vì vậy chỉ có thể ngồi ở đó, yên lặng hi vọng, anh không bị say.

Bạn tốt của anh bắt đầu hỏi anh ở nước ngoài có hẹn hò với ai không, anh lắc đầu, trực tiếp phủ nhận, anh nói, “Tôi không yêu được, đã sớm nói rồi.”

Anh nói lời này ra, mọi người lập tức tò mò, tại sao anh không yêu? Nhưng anh đóng miệng quá chặt, thế nào cũng không chịu nói. Nhưng những người này cũng không phải là ngồi không, chỉ cần một ánh mắt, mọi người đoàn kết ép anh uống say, khi anh say rượu rồi, không ngừng đặt câu hỏi, nhất định phải bắt anh nói ra nguyên nhân anh không yêu được.

Cô thấy mặt anh đỏ bừng, giống như đã say, nhưng vẻ mặt của anh cũng không giống như say, mà là một loại mong đợi, giống như liên tưởng tới một điều gì đó khiến anh vui vẻ, anh nói, “Tôi đang chờ người, tôi phải chờ cô ấy, chúng tôi đã ước hẹn trước, phải tìm được đối phương.”

Nói xong, cô không muốn nghe, cũng không nghe lọt. Tim chợt ngừng đập, nhưng lại không giống như thất vọng, chỉ là đột nhiên hiểu, cô không còn có hy vọng gì nữa. Bất kể cô nỗ lực giảm cân cỡ nào, bất kể cô yêu anh cỡ nào, cô quá chậm, đã có một người con gái khác đã sớm vào trái tim anh.

Đây không phải là vấn đề cô tài giỏi hay không, mà là người anh đang chờ không phải cô, không phải Thẩm Tâm Duy cô.

Không phải ghen tị, mà cô rất hâm mộ, hâm mộ cô gái kia, từ sớm đã vào trong trái tim anh, để cho người khác cơ hội hi vọng cũng không có.

Cô từ bỏ, cô thầm yêu, chỉ có thể là thầm yêu, cũng không để anh biết, tình cảm như vậy, cứ xem như là bí mật của chính cô đi, cô nghĩ như thế, làm như vậy. Vì vậy cô quyết định, cất giấu toàn bộ những tâm tư này, nhưng cô không cam tâm, vì vậy đọc hết nội dung trong nhật kí cho Dương Hi Lạc nghe.

Khi đó Dương Hi Lạc đã bắt đầu viết truyện, cũng không chê cô phiền, bày tỏ thẳng thán: Coi như cho tớ cảm hứng viết truyện đi! Thẩm Tâm Duy không biết Dương Hi Lạc có cảm hứng hay không, nhưng cô biết, mình nhất định đã là trò vui cho Dương Hi Lạc, bởi vì số lần Dương Hi Lạc cười ngày đó nhiều hơn số lần Dương Hi Lạc xem phim hài.

Cô thương tiếc tình cảm của mình, liền cất nhật kí của mình vào trong một hộp sắt, chôn ở trong sân. Cô nghĩ, để cho tâm sự của mình ở đây đi, có lẽ nhiều năm về sau, cô sẽ nhớ tới quyển nhật kí này, nhớ tới mình từng yêu một người như vậy, chỉ là khi đó tâm tình không bình thường trở lại đi!

Cô trở về trường ngày ấy, mưa nhỏ, trong túi cô có ô, nhưng cô không lấy ra. Cô liền đi dưới mưa, giống như cô tưởng tượng vô số lần, có thể cùng người cô yêu đi dưới mưa, dù cô chỉ có một mình, nhưng trong lòng cô tự nói với mình, sẽ để cho mình phóng túng lần nữa, một lần là tốt rồi, giả vờ người đấy ở bên cạnh mình, cùng đi dưới mưa với mình, đưa mình về trường.

Nhưng cô không ngờ, mình lại bị cảm, không nghĩ tới, lúc cô bị cảm, Giang Thiếu Thành tới tìm cô. Anh đưa cô đi ăn cơm, còn đưa cô đi uống thuốc, nghiêm túc nói cho cô biết, thuốc nào nên uống ba lần mỗi ngày, thuốc nào nên uống hai lần mỗi ngày, thuốc nào nên uống trước khi ăn cơm, thuốc nào nên uống sau khi ăn.

Anh đứng ở trước mặt cô, lời nói ân cần, cô thấy khó hiểu, mình nên phản ứng thế nào. Cô nhớ anh chỉ coi cô như em gái mà quan tâm, cho nên khi anh biểu lộ quan tâm thế này, nửa tháng sau, cuối cùng cô không nhịn được lên tiếng, “Giang Thiếu Thành, anh đừng đối xử với em như thế…., anh không sợ em hiểu lầm sao?”

“Sợ em hiểu làm cái gì?”

“Hiểu lầm……” cô cắn môi nói không ra lời.

“Ý của em là, hiểu làm chúng ta là quan hệ trai gái sao?”

Cô suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu.

Sau đó anh xoa tóc cô, “Đứa ngốc, chẳng lẽ em không thấy, anh đang theo đuổi em sao?”

Đây là lời thổ lộ đẹp nhất cô từng nghe, cô vui sướng lao vào trong lòng anh, tựa như các lần cô đã tưởng tượng ra.

Cô quả thật là ngốc, ngốc đến mức đắm chìm trong niềm hạnh phúc như vậy, chưa bao giờ suy nghĩ, tại sao anh lại theo đuổi cô, chẳng lẽ anh không định đợi cô gái kia nữa sao? Cô chỉ nhớ sự dịu dàng của anh, căn bản không nghĩ tới điều khiến mình lo lắng kia, chỉ cần ở cùng anh, như vậy tất cả đều không là vấn đề.

Khi đó cô không biết, lúc cô chôn nhật kí của mình, thì Thẩm Diệc Đình nhìn thấy. Hành động lén lút của cô, bỗng dứng khiến Thẩm Diệc Đình cũng cảm thấy tò mò, vì vậy lấy hộp sắt kia lên, từ đó Thẩm Diệc Đình cũng biết thì ra cô yêu Giang Thiếu Thành đến vậy, cũng vì Giang Thiếu Thành mà làm nhiều chuyện như thế.

Thẩm Diệc Đình rất cưng chiều em gái mình, vì vậy chọn đứng ở bên em gái, xếp bẫy cho bạn tốt của mình. Thẩm Diệc Đình cố ý cùng Giang Thiếu Thành uống rượu, tò mò hỏi chuyện ước định của Giang Thiếu Thành, vô ý nói rằng khi Thẩm Tâm Duy còn bé cũng bị bắt cóc xong tự mình chạy về. Giang Thiếu Thành với Thẩm Diệc Đình, không chỉ là bạn học, còn là bạn thân nhiều năm, đương nhiên không hoài nghi lời của Thẩm Diệc Đình có thật hay không, vì vậy anh cho rằng Thẩm Tâm Duy chính là cô gái có ước định với anh.

Vì vậy có chuyện Giang Thiếu Thành tới dưới kí túc xá của Thẩm Tâm Duy, có chuyện Giang Thiếu Thành chủ động theo đuổi Thẩm Tâm Duy, sau đó bọn họ yêu nhau, về sau bọn họ kết hôn.

Lúc bọn họ đính hôn, Giang Thiếu Thành uống rất nhiều rượu, anh nâng mặt cô lên, sau đó ôm cô vào trong lòng, anh nói, “Ngày này anh đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được, cô gái của anh.”

Bởi vì câu nói này, cô mới bắt đầu nghi ngờ, tại sao đột nhiên anh lại theo đuổi cô, bọn họ là gì mà hẹn hò. Cô không ngờ, nhưng không thể không tin. Vì vậy cô đi tìm Thẩm Diệc Đình, hỏi rõ ràng mọi chuyện, tất cả đều là chuyện Thẩm Diệc Đình lên kế hoạch mà làm.

Thẩm Diệc Đình nói, “Anh xin lỗi, anh cho rằng như vậy sẽ khiến em vui. Nếu như em không thể chấp nhận nổi chuyện lừa gạt cậu ấy, thì có thể chấm dứt….. anh sẽ nói rõ với Thiếu Thành.”

Hóa ra là như vậy, tất cả dịu dàng dành cho cô, đều thuộc về một người khác.

“Không cần, để em nói.”

Cô muốn tự nói, nói cho người đàn ông kia, cô không phải cô gái mà anh đợi, cô không phải, cô chỉ là đồ giả mạo mà thôi. Cô không do dự, chuẩn bị, nên nói với anh thế nào. Nhưng khi cô thấy anh, anh cười với cô, cái gì cũng không nói ra được.

Cảm giác này giống như là nọc độc, nhưng cô không dừng được, bởi vì quá mức nhớ nhung, trong lòng nói: ngày mai sẽ nói cho anh biết, hôm nay sẽ để mình ích kỉ đi.

Vì vậy càng ích kỉ hơn, mà cô càng ngày càng trở nên tham lam, cô không chỉ tham lam một ngày, còn ngày mai, còn cả tương lai. Cô bắt đầu cầu nguyện, vĩnh viễn đừng để anh biết điều này, anh ấy không cần biết.

Cô hi vọng, cô gái có ước định với anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh.

Đáng tiếc, trên đời này không có cái gọi là như mong muốn.

Cô gái kia chẳng những xuất hiện, còn một mực chờ đợi anh, cũng nhận ra anh, biết anh chính là chàng trai cô ấy đợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện