Thẩm Tâm Duy nhận được điện thoại của Nam Ngưng đúng lúc đang hỏi một đồng nghiệp vấn đề sâu xa nào đấy, vấn đề này đã quấy nhiễu cô lâu rồi, vẫn không tìm được cách giải quyết, cũng đúng lúc này, Nam Ngưng gọi tới. Gần đây cô cố gắng học hiểu phương diện kinh doanh, cũng không liên lạc với Nam Ngưng, cũng không biết sức khỏe Nam Ngưng ra sao, tâm tình bây giờ thế nào. Thẩm Diệc Đình là anh trai cô, cô đã lo lắng rồi, Nam Ngưng là vợ Thẩm Diệc Đình, hẳn còn lo lắng hơn.

Nam Ngưng trong điện thoại nói đứt quãng, hơn nữa rất gấp gáp, Thẩm Tâm Duy đành phải nói ra hai tin tức hữu dụng, đột nhiên Nam Ngưng phát hiện cái gì đó, có liên quan tới Thẩm Diệc Đình.

“Được, em lập tức tới đây.” Cô cúp điện thoại, cầm túi, vội vã chạy vào thang máy, chuẩn bị chạy tới chỗ nam Ngưng.

Kể từ khi Thẩm Diệc Đình và Nam Ngưng kết hôn, bọn họ liền dọn ra ngoài ở, thỉnh thoảng mới trở về biệt thự nhà họ Thẩm. Lúc mới bắt đầu, Thẩm Tâm Duy không hiểu sao bọn họ lại muốn dọn ra ngoài ở, cho đến lúc, có một lần, Thẩm Diệc Đình và Nam Ngưng trở về thăm mẹ cuối tuần, trong lúc vô tình cô thấy bọn họ đã cãi vã, từ đó về sau,Thẩm Tâm Duy không hỏi sao anh trai lại dọn ra ngoài ở.

Giữa chị dâu và anh trai, có vấn đề của bọn họ, hai người có vấn đề, nếu như vẫn ở trong nhà, bọn họ chắc chắn sẽ không ngừng che giấu, đồng thời không cẩn thận sẽ bị bại lộ, làm người nhà lo lắng, huống chi bọn họ không muốn ảnh hưởng tới Diệp Thục Phương lớn tuổi.

Thẩm Tâm Duy đi ra khỏi thang máy, vội vã ra ngoài công ty, cô chạy quá nhanh, tiếng giày cao gót vang lên, mà cũng vì quá vội, cô giẫm hụt một bậc thềm, trong nháy mắt thấy rất đau. Cô cúi người xuống, vuốt vuốt chân trái bị đau của mình, rất đau, nhưng không có gì to tát cả, đi khập khiễng, đi đến ven đường, gọi xe taxi, đi tới chỗ Nam Ngưng.

Chân không đau lắm, một lát sau không đau nữa. Nhưng lúc cô ngồi trong xe thì trong đầu lại nhớ ra một kỉ niệm trước kia. Cô nhớ lần đầu cô đi giầy mười phân, không dám đi xuống tầng, chỉ có thể lấy tay nắm chặt vào lan can, từng bước từng bước đi xuống. Hơn nữa bình thường ở trong phòng ngủ, cô còn đi giày cao gót đi tới đi lui, vì luyện tập đi giày cao gót, cô nói với Dương Hi Lạc, cô hi vọng rằng có mọt ngày đi giày cao gót có thể bước đi như bay, Dương Hi Lạc nói là cô cứ thích làm khổ mình, cô cũng chỉ cười, nói cô quá lùn, không có cách nào, chỉ có thể làm vậy.

Sau đó cô vẫn thủy chung với giày cao gót, ngay cả Dương Hi Lạc cũng không nói thói quen tự làm khổ của cô, bởi vì cô có thể đi giày cao gót mà như đi giầy đế bằng, mà đi giầy đế bằng cũng không quen. Cô đã quen với việc đi giầy cao gót, bởi vì cô phát hiện ra, đi giầy đế bằng thì cô đứng chung với Giang Thiếu Thành không hợp lắm, vì vậy liều mạng cố đi giầy cao gót, nhưng trong lòng cô, cô không muốn nói cho người khác biết, khi đó cô vẫn chỉ thầm mến anh, yên lặng làm tất cả, sợ người khác biết, chỉ coi đây là một chuyện cười bình thường.

Cô ngồi ở trong xe taxi, nhưng rất muốn vứt bỏ đôi giầy trên chân mình, mà chỉ suy nghĩ một chút thôi.

Cô đi tới chung cư mà sau khi Thẩm Diệc Đình cưới chuyển ra, môi trường xung quanh đây rất tốt, hơn nữa đằng sau còn có một trung tâm mua sắm, nhưng còn có một khu vườn không nhỏ ở đây, cơ sở vật chất tốt. Cô nhớ lần đầu tiên cô tới đây còn nói muốn đi thử máy tập thể hình ở đây, khi đó Thẩm Diệc Đình nói cô trẻ con, bởi vì câu này, cô không tới đây nữa, chỉ vì chứng minh giờ cô không phải là đứa trẻ, mà là một người phụ nữ, còn là người đã kết hôn.

Cô đi thang máy lên tầng, ra ngoài thang máy, lập tức đi tìm Nam Ngưng.

Cửa cũng không khóa, cô trực tiếp đi vào. Bên trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách cũng không có ai, cô kêu một tiếng, đi về phía phòng ngủ của anh trai chị dâu.

Nam Ngưng ngồi ở bên giường, cô đưa lưng về phía Thẩm Tâm Duy, dáng vẻ như vậy khiến Thẩm Tâm Duy thấy sợ hãi, hình như ngồi ở đó không phải là người, mà là một pho tượng.

“Chị dâu?” Cô cũng không gọi lớn tiếng.

Nam Ngưng vẫn không xoay người nhìn cô, mà ngồi như cũ. Rèm cửa sổ trong phòng ngủ cũng không kéo ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng không chiếu vào đây, ngược lại khiến nhà càng lạnh lẽo, màu vàng trong nhà càng khiến Thẩm Tâm Duy phát sợ. Cô đi tới, phát hiện Nam Ngưng đang nắm trong tay một chiếc điện thoại di động, trên mặt đều là nước mắt.

Nam Ngưng cũng nhìn thấy Thẩm Tâm Duy, lúc này không nhịn được khóc ra tiếng, ôm Thẩm Tâm Duy.

Trong khoảng thời gian này Nam Ngưng vẫn ở nhà bố mẹ, mẹ của cô cũng chăm sóc cho cô, nhưng một nửa quần áo của cô đều ở đây, vì vậy muốn tới đây lấy quần áo, thuận tiện lấy điện thoại. Kể từ khi cô sinh non, ở trong bệnh viện, cô chưa lấy điện thoại, bởi vì điện thoại ở căn phòng này.

Cô dọn dẹp quần áo, lấy điện thoại từ dưới gối của mình, vô tình mở ra xem, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là từ đồng nghiệp và bạn bè của cô, còn có rất nhiều tin nhắn, mà cô tuyệt không ngờ tới, Thẩm Diệc Đình cũng nhắn tin cho cô.

Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn: Bây giờ anh rất tốt, đừng lo lắng.

Thời gian gửi tin, chính là sau khi Thẩm Diệc Đình xảy ra tai nạn xe, nhưng trước khi mất tích.

Nam Ngưng nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt mình, “Tâm Duy, em nói xem có phải anh trai gửi tin cho chúng ta bên ngoài, mà nói cho chúng ta giờ anh ấy rất an toàn, chúng ta đừng lo lắng quá. Mà anh ấy chỉ vì chút nguyên nhân, mới chưa trở về được, nhưng nguyên nhân này quá bí ẩn khiến anh ấy không liên lạc được với chúng ta.”

Thời gian gửi tin, nếu như sau khi Thẩm Diệc Đình mất tích, suy đoán của Nam Ngưng có khả năng cao, nhưng đây lại là trước khi mất tích, thì cũng không đại diện cho cái gì.

Nhưng Thẩm Tâm Duy, cô nghĩ tới gì đó, chị dâu cũng nghĩ đến, chị dâu chỉ muốn cho mình chút lý do khuyên mình tin tưởng, Thẩm Diệc Đình còn sống, Thẩm Diệc Đình chỉ đang ở nơi mà họ không biết thôi.

Thẩm Tâm Duy gật đầu một cái, “Nhất định là như vậy, anh trai nhất định là đang bận gì, sợ chúng ta làm phiền anh ấy, cho nên mới nhắn tin như vậy, để chúng ta đừng hoảng hốt vội.”

một mặt cô an ủi chị dâu, một mặt an ủi mình.

“Đúng vậy, anh ấy thông minh, làm sao có thể để cho mình gặp chuyện không may. Anh ấy chắc chắn sẽ không để mình thiệt thòi…” trên mặt Nam Ngưng vẫn còn nước mắt, nhưng lại nở nụ cười, “An hem thật là đáng ghét quá, anh ấy nhất định thấy anh với chị cãi nhau, khiến anh ấy khó chịu, cho nên cũng muốn chị khó chịu theo, bây giờ anh ấy làm được, làm được rồi, bây giờ chị thật sự rất khó chịu.”

“An hem không keo kiệt như vậy đâu!” Thẩm Tâm Duy phản bác.

“Em phải bênh an hem là đúng rồi.” Nam Ngưng làm bộ có chút bất mãn, “Chờ anh em trở về, chị nhất định sẽ khiến anh ấy khó chịu.”

Thẩm Tâm Duy cười “Thôi đi, đến lúc đó chắc chắn chị không làm được.”

Phụ nữ, cứ nhiều lời nói độc như vậy, chuyện ác như thế, nhưng hơn nửa là không làm được.

Lúc này Nam Ngưng mới nở nụ cười, “Ai nói chị không làm được… anh ấy đối với chị như vậy, chị sẽ làm.”

“Được được được, chị dâu nhịn nhịn…”

Nam Ngưng nghe cô nói như vậy, vẫn thấy lạ lạ nhưng tâm tình khá hơn rồi.

Thẩm Tâm Duy nói rất nhiều lời với Nam Ngưng, mà cô cũng tới thư phòng của Thẩm Diệc Đình đi lòng vòng, đột nhiên cô rất muốn tìm ra đồ gì đó, hoàn toàn chứng minh Thẩm Diệc Đình vẫn sống, nhưng cô thất vọng, Thẩm Diệc Đình không giữ lại thứ gì, cô có chút thất vọng, nhưng sâu trong nội tâm vẫn hy vọng anh trai đi xử lý một chuyện gì lớn mà thôi, anh ấy sẽ trở lại.

Thẩm Tâm Duy đưa Nam Ngưng về nhà bố mẹ, lúc này mới rời đi.

Thẩm Tâm Duy trở lại công ty, gặp Nam Ngưng xong, khiến cô thấy kích động muốn học tốt về việc kinh doanh này, cô hi vọng sau khi anh trai trở lại, công ty không đến nỗi rối loạn. Sau đó Thẩm Diệc Đình trở lại, sẽ phát hiện công ty kinh doanh tốt, chị dâu cũng rất ổn, mà cô cũng tốt, hình ảnh đó, là động lực để cô cố gắng.

Nhưng cô còn chưa vào phòng làm việc nhỏ của mình, đã phát hiện Mạnh Hạo ôm chồng tài liệu lớn vào phòng làm việc của Giang Thiếu Thành, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhíu mày. Mấy ngày nay cô cảm thấy rõ ràng, số lần Mạnh Hạo vào phòng làm việc của Giang Thiếu Thành tăng lên, không chỉ như vậy, Mạnh Hạo ở trong phòng của Giang Thiếu Thành, hình như hai người đang thảo luận cái gì.

Mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, tại sao Mạnh Hạo lại thay đổi như vậy? hơn nữa Mạnh Hạo cũng không nói cho cô, bây giờ anh đang đàm phán cái gì với Giang Thiếu Thành.

cô đợi một chút, chờ Mạnh Hạo ra khỏi phòng làm việc của Giang Thiếu Thành, cô muốn biết, rốt cuộc là vì cái gì, đột nhiên thái độ của Mạnh Hạo đối với Giang Thiếu Thành lại thay đổi.

Nửa giờ sau, Mạnh Hạo ra ngoài, thấy Thẩm Tâm Duy, rất sững sờ, nhưng vẫn cười đi tới, “Tiểu thư.”

Thẩm Tâm Duy câu môi, hơi dò xét nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo vẫn bình thản, bị Thẩm Tâm Duy nhìn như vậy, đứng tại chỗ cười, không cảm thấy xấu hổ, cũng không có bất kỳ khó chịu nào.

“Giang Thiếu Thành đã nhanh thu phục anh như vậy rồi sao?” Tốc độ thế giới này biến hóa quá nhanh, cô chỉ mới lung lay, lập tức phát hiện nhận thức của mình khác nhau.

“Giang tổng luôn là người có năng lực quyết định.” Mạnh Hạo tự động loại bỏ chút mỉa mai của cô.

“Cho nên?” cô nâng cằm.

“Giang tổng xử lý các việc ở Thịnh Quang quốc tế rất tốt, tôi tin tưởng năng lực của Giang tổng, đại tiểu thư cũng có thể thử đi tin tưởng.”

Thẩm Tâm Duy cười hừ một tiếng, “Anh biết tôi không nói tới cái này.”

Mạnh Hạo cười, “Vậy đại tiểu thư muốn nói điều gì?”

Hàm ý của Thẩm Tâm Duy đã tới cổ họng, rồi lại nuốt đi, Mạnh Hạo biểu hiện như vậy, đã nói cho cô biết, anh sẽ không giải thích cho cô, bất kể cô ép buộc cái gì. Mạnh Hạo là người, chắc hẳn sẽ không nói thêm gì.

Cô trợn mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, lúc này mới đi giày cao gót trở lại phòng làm việc của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện