“Hoàng?” tôi chẳng hiểu gì gì cả, bèn hỏi: “Hoàng qua?” (quả dưa chuột)
Đại sư Lô Thư tỏ ra không vui nhìn tôi bằng một con mắt: “cậu ấy à, bớt xem những bộ phim mà chỉ có hai diễn viên đóng cùng nhau đi, suy nghĩ thật quá thiển cận.”
Ơ, Lô Thư đại sư, xem ra là ngài cũng xem qua không ít nhờ? Lô Thư đại sư đành nói với tôi: “là da vàng” (bộ lông màu vàng)
Da vàng, hay có thể nói là chồn sóc, thường gọi là chồn. Nó là một loài động vật rất phổ biến ở các vùng nông thôn. Thường hay ăn cắp gà và vịt nhà, hoặc chim làm thức ăn.
Cái mà tôi gặp lần này là chồn tinh?
Trong đầu tôi chợt nhớ ra con chim chết trong nhà của Nhâm lão thái. Nhìn vào lông chim rơi đầy đất có thể thấy, nếu thực sự là chồn, cũng được coi là hợp tình hợp lý.
Tôi hỏi Lô Thư: “vậy có cách nào để đối phó với chúng không?”
Lô Thư nói: “phiền phức đó, chẳng dễ dàng gì, tôi cũng chẳng phải người học đạo, chỉ có thể cho cậu xem thứ này, còn về việc làm thế nào để đối phó với chúng, chỉ có thể trông cậy vào bản lĩnh của cậu rồi.”
Hừm, lão đầu này, cũng thật là hẹp hòi quá đi, uổng công tôi khâm phục ông ta như vậy. Cơ mà những lời này tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi, tuyệt đối không thể nói ra.
Lô Thư đại sư quan sát ánh trăng, ca thán: “ thật đẹp quá” quay đầu lại nói với
tôi: “tiểu Diễm à, quỷ lông vàng đó pháp lực rất mạnh, chẳng dễ đối phó đâu.”
Còn không phải sao, hai lần tôi gặp nhâm lão thái, đều bị định thân.
Lô Thư đại sư lại nói: “nếu như đánh không lại nó thì cậu đừng cố, bỏ đi. Chúng sớm muộn gì cũng sẽ bị thu phục và người đó không nhất thiết phải là cậu. Bởi vậy, đừng hi sinh tính mạng của mình một cách vô ích.”
Tôi biết rằng Lô Thư đại sư nói điều đó với tôi vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi vẫn có những suy nghĩ của riêng mình. Nếu tôi không thu phục được chúng, không biết sẽ có biết bao nhiêu cô gái tiếp tục bị chúng hãm hại.
Sau đó, Lô Thư đại sư trở về rồi, tôi hất chậu nước ra ngoài, quay trở lại phòng, gọi Dịch Khôn tới.
Dịch Khôn còn hỏi tôi: “Lỗ Hậu, cậu với con ma đó nói chuyện với nhau, nói lâu như vậy. tôi nói cậu biết, mấy cái thứ đó đều không sạch sẽ, tránh xa được thì nên tránh. Đừng có giống như tôi, bây giờ có muốn vứt bỏ cũng vứt không được.”
Tôi úp cái chậu lên đầu cậu ta nói: “cái này tôi rõ hơn cậu, không cần lo lắng cho tôi.”
Sau đó, tôi ngồi xuống và suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Dịch Khôn cho rằng tôi đang lo lắng cho cậu ta, suy nghĩ xem nên làm thế nào để xử lý tình hình lũ quỷ, vì vậy không dám làm phiền tôi.
Còn tôi, suy nghĩ một hồi cũng chẳng nghĩ ra cái gì, đành quay ra hỏi Dịch Khôn; “này, cậu biết con chồn không?”
“biết chứ, có gì thú vị sao, hỏi nó làm gì?”
“cậu biết chồn sợ gì không?”
Dịch Khôn cười nói: “cái này, để tôi suy nghĩ chút. Đúng rồi, là chó. Chồn sợ chó nhất, mỗi lần nghe tiếng chó sủa, chúng chạy nhanh hơn bất kì ai.”
Chó? Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Đêm nay, chúng tôi cứ vậy mà ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, xuống tầng.
Dưới tầng, tôi nhìn thấy Nhâm lão thái, trên tay bà ấy cầm một hình nhân. Phía trên hình nhân rơm có kí hiệu gì đó.
Tôi dường như đã biết thân phận của bà ấy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Tôi bước đến bên cạnh bà ấy, xem cho rõ kí hiệu viết trên hình nhân rơm kia. Thấy tờ giấy trên đó có ghi chữ: “Khúc Đình”
“Khúc Đình là ai?” tôi không biết bèn hỏi.
Nhâm lão thái vừa cầm hình nhân rơm, vừa nói: “đó là cô gái mà cậu gặp tối hôm qua”
ồ, hóa ra cô gái có má lúm đồng tiền đó chính là Khúc Đình. Đợi đã, tại sao Nhâm lão thái lại dùng hình nhân rơm hại cô bé đó? Khúc Đình và bà ấy đâu có tranh chấp gì, tại sao lại là Khúc Đình?
Nghĩ đến việc hôm qua Khúc Đình qua đêm ở nhà Nhâm lão thái, trong lòng tôi có chút bất an. Nếu như hai bọn họ làm hại Khúc Đình thì phải làm sao đây?
Nhâm lão thái nhìn hình nhân rơm trên tay trái của mình, nói: “thật sự là một cô gái tốt, tại sao cô ấy lại không nhận hình nhân rơm của ta tặng nhỉ. Quách Linh Linh như vậy, cô kayver đó cũng vậy, Khúc Đình cũng như vậy, bây giờ con gái đều ra vẻ cao quý như vậy sao?”
Ông nội nhà bà chứ, hình nhân rơm bà làm ra đáng sợ như thế, có ai ngốc nghếch đi nhận chứ.
Tôi không muốn ở đó cùng Nhâm lão thái nữa, bèn tiếp tục đi xuống nhà. Bà đợi đó, hôm nay, tôi nhất định khiến con mẹ con bà có kết cục tốt đẹp -.-
Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy trong túi áo ngực của mình có một hình nhân rơm, trên đó ghi tên tôi: Xong Diễm.
Không phải chứ, bà ta định hại tôi đấy à? Thật sự muốn cầm hình nhân rơm ném đi quá.
Đột nhiên Nhâm lão thái nói với tôi; “ chàng trai trẻ à, nhớ kĩ lời tôi nói, nhất định phải luôn mang theo hình nhân rơm đó bên mình, nhất định.’
Đáng chết, thiếu chút nữa thì bị bà ta nhìn thấy rồi. Hiện giờ, tôi không thể đối đầu trực tiếp với bà ta được, tôi chưa rõ bà ta mạnh cỡ nào. Nếu chẳng may làm bà ta không vui, thực sự không biết tôi sẽ bị cái gì nữa.
“không vứt, không vứt, tôi chỉ đang lau nó thôi, sợ nó bị bẩn ấy mà” tôi căng thẳng nói, sau đó chạy nhanh xuống nhà.
Tôi luôn cảm thấy có một ánh mắt cứ dõi theo tôi, Nhâm lão thái, chính là bà ta. Bà đợi đấy, tôi sẽ khiến cho bà phải hiện nguyên hình và chết.
“chó, chó, chính là chó. Tôi cần phải tìm thật nhiều chó ngay lập tức’
Tôi đã đi tìm ở hơn chục khu quanh quanh đó, đưa tiền cho hơn chục nhà có chó
lớn. Họ vui vẻ đồng ý. Tám giờ tối này, trước tòa nhà tôi đang sống, phải tìm cách để cho đàn chó gầm lên.
Trên thực tế làm cho chúng gầm lên khá là dễ dàng. Chỉ cần một con gầm là cả đàn lập tức sẽ gầm theo. Tôi còn nhỏ đã đi chọc cho chó kêu, sau đó, những con chó trong thôn cũng sủa theo, cực kỳ khó chịu.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết thảy, tôi nạp năng lượng cho dù Âm Dương “ Tràn ngập điện”. Đồng thời chuẩn bị hai con gà mẹ, ba con gà nướng. Món mà bà ta thích nhất.
Về phần lá bùa khu quỷ, tôi vẫn mang theo chúng. Không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù lá bùa trừ tà không có tác dụng với chồn tinh bởi chúng rất mạnh nhưng có còn hơn không.
Tôi suy nghĩ lại cảm thấy, đêm hôm khuya khoắc có thể sẽ gặp phải những thứ không sạch sẽ, lúc đó những lá bùa này sẽ giúp đỡ tôi ít nhiều.
Mọi thứ đã sẵn sàng, trời tối cũng là lúc tôi phải tiến hành cuộc chiến của mình.
Tôi đặt ba con gà nướng trên mặt đất, buộc chúng bằng dây thừng, buộc đầu kia vào thân cây.
Sau đó, tôi yêu cầu mọi người dẫn chó đi phục kích, bản thân thì núp sau bãi cỏ.
Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Tôi đã dặn trước những người dắt chó tối nay rằng có thể họ sẽ gặp phải những thứ không sạch sẽ, tuyệt đối không được bất cẩn.
Dặn trước như vậy cũng tốt, đề phòng khi Nhâm lão thái và Nhâm Đông xuất hiện sẽ khiến họ sợ hãi.
Tôi đặt bẫy chuột ở xung quanh.hehe. đó là cái bẫy hoàn hảo giành cho hai mẹ
con chúng, chỉ chờ chúng xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một. trong lòng tôi có chút lo lắng. Chết tiệt, hay là do thịt gà không đủ để dụ hai mẹ con chúng xuất hiện? Những người dẫn dắt chó cũng sốt ruột và muốn quay về ngủ.
Tôi phải xoa dịu họ hết lần này đến lần khác, bảo họ cố chờ đợi. Nhưng thực ra bản thân tôi cũng mất hết kiên nhẫn.
Tuy nhiên tôi hiểu rằng đây là một trò chơi thách thức sự kiên nhẫn. Nếu bây giờ bỏ cuộc, đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận thất bại.
Khoảng một tiếng sau, 9 giờ tối, cuối cùng điều tôi chờ đợi cũng đã tới.
Tôi thấy Nhâm lão thái rón rén xuống lầu và đi về hướng con gà gần cửa.
Bà ta đi trên mặt đất bằng bốn chân giống như loài chồn.
Hành động này khiến tất cả những người dẫn chó cảm thấy sự hãi. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi thấy hình ảnh này, họ không khỏi cảm thấy ghê rợn.
Khi Nhâm lão thái nhìn thấy con gà, bà ta mỉm cười, chộp lấy, xé ăn ngấu nghiến, trông rất xấu xí, quái dị.
Có vẻ như bà ta đã quen với việc trở thành con người và phải ăn thức ăn nấu chín.
Chẳng mấy chốc, bà ta đã ăn hết nguyên con gà nướng. Tôi không thể nóng ruột, cần phải đợi thời cơ thích hợp để tóm gọn con quỷ già này.
“haha, ngon quá” bà ta lao vào con gà mái khiến nó nhảy tưng tưng.
Bà ta túm lấy chân con gà bằng một tay, ấn cổ nó xuống, sau đó mở cái miệng
lơn cắn cổ con gà.
Con gà vùng vẫy liên tục, nhưng bà ta ngoắc ngoắc miệng và đầu một cách điên cuồng, liên tục cắn vào cổ con gà mấy nhát.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều khiếp sợ.
Sau khi con gà bị cắn chết, bà ta dùng miệng xé toạc con gà, sau đó đưa lưỡi vào bên trong. Bà ta vừa hút máu gà, vừa trưng ra bộ mặt thích thú, tận hưởng.
Lúc này đây, tôi biết rằng thời cơ đã đến. Khi bà già này đang thích thú như vậy, chúng tôi cần phải hành động.
Tôi đưa tay ra lệnh, tất cả những người dẫn chó núp xung quanh nhà bà ta xông lên.
Cùng một lúc, tất cả lũ chó cùng nhau chạy đến, tôi cũng xông lên. Đến phía trước một đoạn liền ngửi thấy một mùi hương giống với mùi hương trong nhà của bà ta.
Trước đây tôi không hề hay biết đó lại là mùi đặc trưng của loài chồn.!
Những con chó ngửi thấy mùi chồn, lập tức gầm lên dữ dội. Một trong số chúng thậm chí xông đến cắn xé quần áo Nhâm lão thái.
Lúc này, Nhâm lão thái đã sợ đến mức như bị mất hồn.
Sau tiếng hét, quần của bà ta bị con chó cắn rách. Sau đó mọi người rất ngạc nhiên khi thấy rằng, đằng sau mông của bà ta có một cái đuôi màu vàng!
Đại sư Lô Thư tỏ ra không vui nhìn tôi bằng một con mắt: “cậu ấy à, bớt xem những bộ phim mà chỉ có hai diễn viên đóng cùng nhau đi, suy nghĩ thật quá thiển cận.”
Ơ, Lô Thư đại sư, xem ra là ngài cũng xem qua không ít nhờ? Lô Thư đại sư đành nói với tôi: “là da vàng” (bộ lông màu vàng)
Da vàng, hay có thể nói là chồn sóc, thường gọi là chồn. Nó là một loài động vật rất phổ biến ở các vùng nông thôn. Thường hay ăn cắp gà và vịt nhà, hoặc chim làm thức ăn.
Cái mà tôi gặp lần này là chồn tinh?
Trong đầu tôi chợt nhớ ra con chim chết trong nhà của Nhâm lão thái. Nhìn vào lông chim rơi đầy đất có thể thấy, nếu thực sự là chồn, cũng được coi là hợp tình hợp lý.
Tôi hỏi Lô Thư: “vậy có cách nào để đối phó với chúng không?”
Lô Thư nói: “phiền phức đó, chẳng dễ dàng gì, tôi cũng chẳng phải người học đạo, chỉ có thể cho cậu xem thứ này, còn về việc làm thế nào để đối phó với chúng, chỉ có thể trông cậy vào bản lĩnh của cậu rồi.”
Hừm, lão đầu này, cũng thật là hẹp hòi quá đi, uổng công tôi khâm phục ông ta như vậy. Cơ mà những lời này tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi, tuyệt đối không thể nói ra.
Lô Thư đại sư quan sát ánh trăng, ca thán: “ thật đẹp quá” quay đầu lại nói với
tôi: “tiểu Diễm à, quỷ lông vàng đó pháp lực rất mạnh, chẳng dễ đối phó đâu.”
Còn không phải sao, hai lần tôi gặp nhâm lão thái, đều bị định thân.
Lô Thư đại sư lại nói: “nếu như đánh không lại nó thì cậu đừng cố, bỏ đi. Chúng sớm muộn gì cũng sẽ bị thu phục và người đó không nhất thiết phải là cậu. Bởi vậy, đừng hi sinh tính mạng của mình một cách vô ích.”
Tôi biết rằng Lô Thư đại sư nói điều đó với tôi vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi vẫn có những suy nghĩ của riêng mình. Nếu tôi không thu phục được chúng, không biết sẽ có biết bao nhiêu cô gái tiếp tục bị chúng hãm hại.
Sau đó, Lô Thư đại sư trở về rồi, tôi hất chậu nước ra ngoài, quay trở lại phòng, gọi Dịch Khôn tới.
Dịch Khôn còn hỏi tôi: “Lỗ Hậu, cậu với con ma đó nói chuyện với nhau, nói lâu như vậy. tôi nói cậu biết, mấy cái thứ đó đều không sạch sẽ, tránh xa được thì nên tránh. Đừng có giống như tôi, bây giờ có muốn vứt bỏ cũng vứt không được.”
Tôi úp cái chậu lên đầu cậu ta nói: “cái này tôi rõ hơn cậu, không cần lo lắng cho tôi.”
Sau đó, tôi ngồi xuống và suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Dịch Khôn cho rằng tôi đang lo lắng cho cậu ta, suy nghĩ xem nên làm thế nào để xử lý tình hình lũ quỷ, vì vậy không dám làm phiền tôi.
Còn tôi, suy nghĩ một hồi cũng chẳng nghĩ ra cái gì, đành quay ra hỏi Dịch Khôn; “này, cậu biết con chồn không?”
“biết chứ, có gì thú vị sao, hỏi nó làm gì?”
“cậu biết chồn sợ gì không?”
Dịch Khôn cười nói: “cái này, để tôi suy nghĩ chút. Đúng rồi, là chó. Chồn sợ chó nhất, mỗi lần nghe tiếng chó sủa, chúng chạy nhanh hơn bất kì ai.”
Chó? Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Đêm nay, chúng tôi cứ vậy mà ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, xuống tầng.
Dưới tầng, tôi nhìn thấy Nhâm lão thái, trên tay bà ấy cầm một hình nhân. Phía trên hình nhân rơm có kí hiệu gì đó.
Tôi dường như đã biết thân phận của bà ấy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Tôi bước đến bên cạnh bà ấy, xem cho rõ kí hiệu viết trên hình nhân rơm kia. Thấy tờ giấy trên đó có ghi chữ: “Khúc Đình”
“Khúc Đình là ai?” tôi không biết bèn hỏi.
Nhâm lão thái vừa cầm hình nhân rơm, vừa nói: “đó là cô gái mà cậu gặp tối hôm qua”
ồ, hóa ra cô gái có má lúm đồng tiền đó chính là Khúc Đình. Đợi đã, tại sao Nhâm lão thái lại dùng hình nhân rơm hại cô bé đó? Khúc Đình và bà ấy đâu có tranh chấp gì, tại sao lại là Khúc Đình?
Nghĩ đến việc hôm qua Khúc Đình qua đêm ở nhà Nhâm lão thái, trong lòng tôi có chút bất an. Nếu như hai bọn họ làm hại Khúc Đình thì phải làm sao đây?
Nhâm lão thái nhìn hình nhân rơm trên tay trái của mình, nói: “thật sự là một cô gái tốt, tại sao cô ấy lại không nhận hình nhân rơm của ta tặng nhỉ. Quách Linh Linh như vậy, cô kayver đó cũng vậy, Khúc Đình cũng như vậy, bây giờ con gái đều ra vẻ cao quý như vậy sao?”
Ông nội nhà bà chứ, hình nhân rơm bà làm ra đáng sợ như thế, có ai ngốc nghếch đi nhận chứ.
Tôi không muốn ở đó cùng Nhâm lão thái nữa, bèn tiếp tục đi xuống nhà. Bà đợi đó, hôm nay, tôi nhất định khiến con mẹ con bà có kết cục tốt đẹp -.-
Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy trong túi áo ngực của mình có một hình nhân rơm, trên đó ghi tên tôi: Xong Diễm.
Không phải chứ, bà ta định hại tôi đấy à? Thật sự muốn cầm hình nhân rơm ném đi quá.
Đột nhiên Nhâm lão thái nói với tôi; “ chàng trai trẻ à, nhớ kĩ lời tôi nói, nhất định phải luôn mang theo hình nhân rơm đó bên mình, nhất định.’
Đáng chết, thiếu chút nữa thì bị bà ta nhìn thấy rồi. Hiện giờ, tôi không thể đối đầu trực tiếp với bà ta được, tôi chưa rõ bà ta mạnh cỡ nào. Nếu chẳng may làm bà ta không vui, thực sự không biết tôi sẽ bị cái gì nữa.
“không vứt, không vứt, tôi chỉ đang lau nó thôi, sợ nó bị bẩn ấy mà” tôi căng thẳng nói, sau đó chạy nhanh xuống nhà.
Tôi luôn cảm thấy có một ánh mắt cứ dõi theo tôi, Nhâm lão thái, chính là bà ta. Bà đợi đấy, tôi sẽ khiến cho bà phải hiện nguyên hình và chết.
“chó, chó, chính là chó. Tôi cần phải tìm thật nhiều chó ngay lập tức’
Tôi đã đi tìm ở hơn chục khu quanh quanh đó, đưa tiền cho hơn chục nhà có chó
lớn. Họ vui vẻ đồng ý. Tám giờ tối này, trước tòa nhà tôi đang sống, phải tìm cách để cho đàn chó gầm lên.
Trên thực tế làm cho chúng gầm lên khá là dễ dàng. Chỉ cần một con gầm là cả đàn lập tức sẽ gầm theo. Tôi còn nhỏ đã đi chọc cho chó kêu, sau đó, những con chó trong thôn cũng sủa theo, cực kỳ khó chịu.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết thảy, tôi nạp năng lượng cho dù Âm Dương “ Tràn ngập điện”. Đồng thời chuẩn bị hai con gà mẹ, ba con gà nướng. Món mà bà ta thích nhất.
Về phần lá bùa khu quỷ, tôi vẫn mang theo chúng. Không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù lá bùa trừ tà không có tác dụng với chồn tinh bởi chúng rất mạnh nhưng có còn hơn không.
Tôi suy nghĩ lại cảm thấy, đêm hôm khuya khoắc có thể sẽ gặp phải những thứ không sạch sẽ, lúc đó những lá bùa này sẽ giúp đỡ tôi ít nhiều.
Mọi thứ đã sẵn sàng, trời tối cũng là lúc tôi phải tiến hành cuộc chiến của mình.
Tôi đặt ba con gà nướng trên mặt đất, buộc chúng bằng dây thừng, buộc đầu kia vào thân cây.
Sau đó, tôi yêu cầu mọi người dẫn chó đi phục kích, bản thân thì núp sau bãi cỏ.
Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Tôi đã dặn trước những người dắt chó tối nay rằng có thể họ sẽ gặp phải những thứ không sạch sẽ, tuyệt đối không được bất cẩn.
Dặn trước như vậy cũng tốt, đề phòng khi Nhâm lão thái và Nhâm Đông xuất hiện sẽ khiến họ sợ hãi.
Tôi đặt bẫy chuột ở xung quanh.hehe. đó là cái bẫy hoàn hảo giành cho hai mẹ
con chúng, chỉ chờ chúng xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một. trong lòng tôi có chút lo lắng. Chết tiệt, hay là do thịt gà không đủ để dụ hai mẹ con chúng xuất hiện? Những người dẫn dắt chó cũng sốt ruột và muốn quay về ngủ.
Tôi phải xoa dịu họ hết lần này đến lần khác, bảo họ cố chờ đợi. Nhưng thực ra bản thân tôi cũng mất hết kiên nhẫn.
Tuy nhiên tôi hiểu rằng đây là một trò chơi thách thức sự kiên nhẫn. Nếu bây giờ bỏ cuộc, đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận thất bại.
Khoảng một tiếng sau, 9 giờ tối, cuối cùng điều tôi chờ đợi cũng đã tới.
Tôi thấy Nhâm lão thái rón rén xuống lầu và đi về hướng con gà gần cửa.
Bà ta đi trên mặt đất bằng bốn chân giống như loài chồn.
Hành động này khiến tất cả những người dẫn chó cảm thấy sự hãi. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi thấy hình ảnh này, họ không khỏi cảm thấy ghê rợn.
Khi Nhâm lão thái nhìn thấy con gà, bà ta mỉm cười, chộp lấy, xé ăn ngấu nghiến, trông rất xấu xí, quái dị.
Có vẻ như bà ta đã quen với việc trở thành con người và phải ăn thức ăn nấu chín.
Chẳng mấy chốc, bà ta đã ăn hết nguyên con gà nướng. Tôi không thể nóng ruột, cần phải đợi thời cơ thích hợp để tóm gọn con quỷ già này.
“haha, ngon quá” bà ta lao vào con gà mái khiến nó nhảy tưng tưng.
Bà ta túm lấy chân con gà bằng một tay, ấn cổ nó xuống, sau đó mở cái miệng
lơn cắn cổ con gà.
Con gà vùng vẫy liên tục, nhưng bà ta ngoắc ngoắc miệng và đầu một cách điên cuồng, liên tục cắn vào cổ con gà mấy nhát.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều khiếp sợ.
Sau khi con gà bị cắn chết, bà ta dùng miệng xé toạc con gà, sau đó đưa lưỡi vào bên trong. Bà ta vừa hút máu gà, vừa trưng ra bộ mặt thích thú, tận hưởng.
Lúc này đây, tôi biết rằng thời cơ đã đến. Khi bà già này đang thích thú như vậy, chúng tôi cần phải hành động.
Tôi đưa tay ra lệnh, tất cả những người dẫn chó núp xung quanh nhà bà ta xông lên.
Cùng một lúc, tất cả lũ chó cùng nhau chạy đến, tôi cũng xông lên. Đến phía trước một đoạn liền ngửi thấy một mùi hương giống với mùi hương trong nhà của bà ta.
Trước đây tôi không hề hay biết đó lại là mùi đặc trưng của loài chồn.!
Những con chó ngửi thấy mùi chồn, lập tức gầm lên dữ dội. Một trong số chúng thậm chí xông đến cắn xé quần áo Nhâm lão thái.
Lúc này, Nhâm lão thái đã sợ đến mức như bị mất hồn.
Sau tiếng hét, quần của bà ta bị con chó cắn rách. Sau đó mọi người rất ngạc nhiên khi thấy rằng, đằng sau mông của bà ta có một cái đuôi màu vàng!
Danh sách chương